Chương 18

Sau một đêm ở lại căn hộ cũ thì Thịnh đưa Nhi về biệt thự. Thịnh ngoài việc hay đi sớm về khuya ra thì không có biểu hiện gì khác lạ. Việc làm ăn của hắn thuận lợi, ngày nào hắn cũng mang vẻ mặt vui mừng phấn khởi để đối diện với Nhi. Còn Nhi, cô vẫn đang vắt óc suy nghĩ xem làm thế nào để nói cho hắn biết việc mình đã có bầu. Dĩ nhiên, cái thai này là giả.

Dù là sống chung trong biệt thự, nhưng khoảng thời gian này cô vẫn chưa gặp được Phương Uyên. Chị ta luôn ở trong phòng ngủ, ngay cả ăn uống cũng có người phục vụ tận giường, muốn gặp chị thì còn phải chờ quản gia vào báo cáo. Lần nào Nhi xuất hiện, yêu cầu được gặp Phương Uyên, cũng bị chị ta cho ngồi chờ ở cửa nguyên một ngày. Sau cùng, cô biết ý nên cũng không lui tới tìm Phương Uyên.

Khoảng thời gian một tháng này trôi qua vô cùng êm ả, dường như chẳng có gì biến động cả khiến cho Nhi hơi chột dạ và bất an. Cô cứ có cảm giác, đoạn thời gian êm đẹp này chỉ là bước chuẩn bị cho những sóng gió sắp tới mà cô phải gánh chịu. Nhi buồn bực, chẳng biết cô là nạn nhân trong chuyện này, hay là khởi nguồn của mọi chuyện nữa.

Giữa buổi sáng, Nhi đang chăm sóc cây ở ngoài vườn. Đây là việc duy nhất cô có thể làm từ ngày chuyển đến đây ở. Nếu không làm gì cả, có lẽ cô đã bị cuồng tay cuồng chân đến phát điên rồi. Đột nhiên cô hiểu được, thì ra cảm giác bị nhốt trong nhà cũng thật khổ sở, không hiểu Phương Uyên đã sống thế nào trong cái tình cảnh bồn bề là tường này.

- Chào mợ hai. Hôm nay lại có nhã hứng đi tưới cây sao? – Giọng đàn ông vang lên.

Cái kiểu đùa cợt này cô đã quá quen rồi, ngoài Phong Hải ra, chẳng ai dùng giọng điệu đó để nói chuyện với cô. Nhi cũng không chấp nhặt cậu ta. Suy cho cùng, ở địa vị vợ bé này thì cô không có tiếng nói.

Cô liếc mắt về phía Phong Hải, phát hiện ra cậu ta xách theo hai cái vali to đùng. Cô dùng ánh mắt khó hiểu nhìn Phong Hải, chờ một lời giải thích từ phía cậu.

- Từ nay tôi về đây ở. Chị tôi dạo này ốm rồi, tôi chăm sóc chị.

Phong Hải rảo bước về phía Nhi.

- Thấy cô cũng đơn côi nhỉ. Tôi có thể tiện tay chăm sóc cô luôn. Thế nào, có muốn thuê bảo mẫu không? Hồi còn đi du học, tôi từng làm bảo mẫu cho chủ trọ đấy.

Phong Hải nhếch một bên mày đầy khıêυ khí©h. Nhi vẫn đang trầm mặc, Phương Uyên ốm sao? Cô chẳng nghe được tin tức gì của chị ta, một tháng qua chị ta vẫn luôn nhốt mình trong phòng, thi thoảng sẽ có người đến gặp, nhưng tuyệt nhiên không có tin gì về việc Phương Uyên bị bệnh cả. Chị ta lại đang giở trò gì mới được.

Nhi cúi đầu suy ngẫm. Cô không biết việc này có gì liên quan đến mình không. Sắp đến thời gian cô phải báo chuyện có thai cho Thịnh rồi, Phương Uyên lại tự dưng phát bệnh, hai chuyện này có gì liên quan đến nhau chứ?

Phong Hải phát hiện ra Nhi đang không để ý đến mình thì tức lắm. Cậu nắm lấy cổ tay cô, bắt cô phải chú ý đến mình. Cánh tay đang cầm bình tưới cây của cô bị giật một cái, hơi buông lỏng, bình tưới đổ ào về phía Phong Hải, tưới ướt cả người cậu.

Nhi trừng mắt nhìn Phong Hải, vải áo ướt nhẹp dính chặt vào người cậu làm cô đỏ mặt. Cô lập tức tỉnh táo lại.

- Anh bị sao vậy? Buông ra.

Nhi cuống lên, đẩy Phong Hải ra. Cô không thể để ai nhìn thấy cảnh này được, ngộ nhớ bay đến tai Thịnh, hắn sẽ ghen, rồi lòng tin mà cô vất vả gây dựng ở hắn suốt một tháng qua sẽ mất sạch. Nhi vẫn luôn cho rằng Thịnh không tin tưởng cô như trước, bởi cô đã phản ứng quá gay gắt sau khi biết hắn đã có vợ. Thế nhưng vì sao hắn vẫn chấp nhận cô thì cô lại chẳng hiểu được.

Có thể, hắn chẳng thèm đếm xỉa đến chuyện tin tưởng này, có thể là hắn chỉ cần trói được cô ở bên mình.

Phong Hải bị đẩy ra thì lại càng xấu hổ, cậu ta đen mặt, lùi về sau một bước, giữ một khoảng cách giữa mình với Nhi.

- Xin lỗi, tôi không cố ý. – Lúc này Phong Hải mới nhận ra là mình đã quá phận. Đứng trước mặt Nhi, cậu vẫn luôn không tự chủ được mà bị cô thu hút.

Nhi nhặt đồ tưới cây lên, cúi đầu chào Phong Hải rồi chạy biến vào nhà.

***

- Lấy cớ cũng hay đấy.

Phương Uyên ngồi trước bàn đọc sách, trên mặt vẫn là nét hồng hào đầy sức sống. Chị chẳng hề có bệnh gì cả.

- Em chỉ muốn về ở cùng chị thôi.

Phong Hải chột dạ, ánh mắt né tránh liếc sang hướng khác, nhưng biểu cảm này của cậu không thoát khỏi đôi mắt cú vọ của Phương Uyên.

- Em muốn ở gần cô ta thì có.

Chị thằng thừng vạch trần ý đồ của Phong Hải. Cậu đuối lý nhưng vẫn cố cãi cùn.

- Chị không thể cấm em được!

- Chị không cấm. Chị biết cô ta sẽ không yêu em đâu. Chỉ có em ngu ngốc đâm đầu vào tường như thế thôi.

Phương Uyên nhàn nhạt nói ra kết quả không mấy hay ho này. Phong Hải nghiến răng, cậu biết chứ, nhưng cậu không cam tâm. Nhất định cậu sẽ tìm cách giúp Nhi thoát ra khỏi cái gia đình này, tránh khỏi cuộc đấu tranh quyền lực và tiền tài giữa chị gái với anh rể mình.

- Đằng nào em cũng chuyển về đây ở, vậy tin chị bị ốm cứ truyền ra ngoài đi.

Hai mắt Phương Uyên lóe sáng, dường như chị lại đang có một kế hoạch gì đó khác nữa. Phong Hải có chết cũng không ngờ được, lý do mình bịa ra để được chuyển về căn nhà này ở, lại trở thành vũ khí công kích lên cô gái mà cậu đang để ý.

Sau khi đuổi Phong Hải ra ngoài, Phương Uyên gửi cho Nhi một tin nhắn. Lần đầu tiên trong suốt một tháng qua, Phương Uyên chủ động liên lạc với Nhi. Cô sửng sốt một chút, nhưng đến khi nhìn được nội dung tin nhắn này, trong lòng cô lại thấp thỏm không yên.

‘’Nói với hắn đi.’’

Đã đến lúc rồi. Chị ta đã bắt đầu hành động. Tin nhắn kia là lời thúc giục Nhi, khai hỏa cho màn trả thù của chị đối với Thịnh.

Nhi buông điện thoại, thở dài thườn thượt. Cô còn chưa chuẩn bị tinh thần để lừa gạt một con cáo già như Thịnh.

***

Tối đó, Thịnh lại trở về nhà khá muộn. Vừa vào đến phòng ngủ hắn đã đổ nhào lên giường. Nhi cởϊ áσ khoác cho hắn.

- Đừng ngủ. Anh nghỉ một chút rồi đi tắm đi đã. – Cô không muốn ngủ cạnh một con sâu rượu đáng ghét.

Thịnh rêи ɾỉ một tiếng, túm lấy tay Nhi kéo cô ngã xuống người mình. Cả người hắn đầy mùi rượu cùng với pha tạp của các loại nước hoa, Nhi chun hết cả mũi lại vì thứ mùi khó chịu kia.

- Nằm đây một tí thôi. – Thịnh thở phì phò lên tóc Nhi, tay xoa đầu cô. – Mấy người đó thật là chẳng biết điều gì cả.

Giọng điệu của Thịnh có vẻ bực bội và oán trách. Nhi đoán, chắc là việc làm ăn của hắn gặp vấn đề. Không biết cô có nên nói với hắn chuyện có thai lúc này không nhỉ, nhỡ lại chọc giận hắn thì sao? Dù gì thì cái thai cũng chỉ là cái cớ để cô đòi lấy cổ phần của hắn.

Nhi chần chừ một chút, vươn tay lên vỗ vai Thịnh, giả bộ an ủi rồi thăm dò hỏi.

- Ai làm gì anh rồi? Ai lại không biết điều thế?

- Cái tên thầu thiết kế dự án. Hắn đòi giá trên trời. Anh có thể sẽ phải dùng hết số đầu tư của bố em, và vay ngân hàng.

Thịnh rì rầm, hắn như sắp ngủ đến nơi. Nhi thầm nghĩ hẳn là đã đến cơ hội cho mình. Lúc hắn say rượu thì rất dễ tính, hơn nữa còn được cô an ủi như vậy, có lẽ sẽ không tức giận khi cô đòi hỏi đâu.

- Em có tin này, không biết có làm anh vui hơn không.

Thịnh mở mắt ra, trong mắt là đôi con người màu đen sì, trầm tư suy nghĩ. Một lát sau hắn mới lên tiếng.

- Tin gì?

Nhi nắm lấy tay hắn, đặt lên bụng mình.

- Em có thai rồi.

Trong nháy mắt, hai mắt Thịnh sáng lên một chút, rồi lại trở về với vẻ trầm lặng. Nhi đang gối đầu lên cánh tay hắn, không nhìn thấy vẻ mặt hắn thế nào. Nhưng trên gương mặt ấy không hề có nét gì là vui mừng của một người đàn ông khi biết mình sắp làm bố. Hắn giông như đang kinh ngạc và hoài nghi hơn.

Nhi cũng cảm thấy sự lạ lùng này, cô không dám nói tiếp nữa. Cô ngẩng đầu lên nhìn Thịnh.

- Anh không vui à? – Cô bày ra vẻ mặt buồn bực. – Em xin lỗi, đúng lúc anh đang khó khăn mà lại… Có vẻ như đứa bé này đến không đúng lúc rồi.

- Vui. – Thịnh vội vàng nói, giữ lại Nhi khi cô ngồi bật dậy khỏi vòng tay mình. – Em muốn gì, anh đều cho em.

Thịnh ôm chặt cô vào lòng, trong mắt là sự lạnh nhạt. Nhi không ngờ hắn lại đồng ý dễ dàng thế. Cô bèn khéo léo nói ra mục đích của mình, muốn hắn sang tên cho con trai một nửa số cổ phần làm chỗ dựa, lại còn tinh ý nhắc đến, nếu sau này hắn làm ăn thất bại thì vẫn còn chỗ cổ phần đó để đề phòng.

Thịnh im lặng hồi lâu như thể đang suy nghĩ chuyện gì khó khăn lắm, chỉ khẽ ‘’Ừ’’ một tiếng, sau đó không nói gì nữa.

Nửa đêm, khi Nhi đã ngủ say, Thịnh rời giường bước vào phòng tắm. Hôm nay hắn không quá say, đầu óc hắn vẫn đủ tỉnh táo và tiếp thu những lời Nhi nói. Thịnh bắt đầu nhớ về buổi tiệc hôm hắn và Nhi công khai quan hệ vợ chồng.

Hôm đó, hắn đã đứng ở ngoài phòng nghỉ, hắn đã nghe toàn bộ cuộc nói chuyện của cô và Phong Hải. Cũng từ hôm đó, trái tim hắn vốn còn hừng hực nóng bừng vì tình cảm dành cho Nhi, bỗng trở nên chết lặng. Phải nói là hắn yêu cô thật lòng, hắn muốn giữ cô bên cạnh mình, nhưng hắn cũng yêu tiền của bố cô, yêu cái ghế giám đốc của mình. Thịnh là một kẻ tham lam, hắn chấp nhận hi sinh tình yêu đó để đổi lại tất cả những thứ kia. Dù hắn không cần tình yêu, hắn vẫn tìm cách để trói Nhi lại bên cạnh.

Hắn đã định mắt nhắm mắt mở cho qua mọi chuyện, chỉ cần Nhi không làm gì quá đáng, hắn sẽ để kệ cô như vậy. Ngay đêm hôm đó, khi trở về căn hộ, hai người vẫn ngủ cùng nhau. Hắn tin rằng thời gian qua đi, rồi cô cũng sẽ yêu hắn thôi.

Sự thật lại không như thế. Nhi không chỉ miễn cưỡng khi ở cùng hắn, cô thậm chí còn dùng cả thuốc tránh thai.

Thế mà bây giờ cô lại nói mình có thai ư?