Chương 1

"Thế giới của chúng tôi rất kỳ lạ. Cứ đến mười tám tuổi, con người sẽ không thể nói quá một trăm từ cho tới nhận lúc lìa đời.

Vì vậy mà trẻ nhỏ thì ồn ào còn người lớn thì câm lặng. Chúng tôi phải sử dụng kí hiệu, cử chỉ, bất cứ ngôn ngữ nào có thể thay thế cho giọng nói để giao tiếp với nhau và dành một trăm từ quý giá kia cho những dịp quan trọng nhất.

Như lời nói yêu với một người không thể đánh mất chẳng hạn."

Hôm nay là một ngày nắng đẹp. Ánh nắng ban mai dịu nhẹ tươi sáng len lỏi qua từng tán lá rọi xuống sân như ánh đèn lung linh huyền ảo, như một cách vui đùa của tạo hóa trong bầu không khí tĩnh lặng lạ thường.

Chris nắm lấy hai dây xích bên cạnh, chân cô duỗi thẳng đẩy mình về sau. Chiếc xích đu vang lên từng âm thanh kẽo kẹt não nề giữa khoảnh sân rộng lớn. Tầm mắt Chris cũng theo đó mà mở rộng ra, nhìn về phía phương trời xa xôi mà cô chưa từng với tới được.

Không phải nhà Chris nghèo, cũng chẳng phải Chris tiếc cho vài ba đồng sửa lại cái xích đu cũ kỹ này. Cô chỉ cảm thấy luyến tiếc. Cô luyến tiếc âm thanh kẽo kẹt ấy, thứ âm thanh dẫu có chói tai nhưng lại khiến Chris cảm thấy lòng mình vẫn còn sống, giúp cô cảm nhận được nhịp đập của trái tim giữa thế giới xa lạ này.

Đã một năm qua đi và cô không hề nói một câu nào. Đối với Chris, ngôn từ là một thứ gì đó vừa đáng kính lại vừa ghê sợ. Cô không biết trưởng thành của người khác mang theo tư vị gì, nhưng đối với Chris, cô có hai lần trưởng thành, cả hai lần đều vì thứ ngôn từ ấy.

Hôm nay, Chris vừa tròn hai mươi tuổi.

Năm năm về trước, Chris cũng như bao đứa trẻ khác trong thế giới này, là một cô bé hoạt bát tinh nghịch. Chris yêu những bài ca câu hát, cô thích vu vơ những đoạn nhạc du dương, thích nụ cười khúc khích trong trẻo mỗi sớm mai thức giấc.

Chỉ là, vào một bữa sáng sinh nhật năm mười lăm tuổi, nụ cười ngây ngô ấy đã tắt lịm.

Ba mẹ cô lại cãi nhau nữa rồi. Cô biết ba mẹ rất thường cãi nhau, bởi cô từng đọc trộm những tin nhắn mắng chửi mà họ gửi cho nhau. Cả ba và mẹ luôn cảm thấy đối phương không đủ yêu mình, không đủ tin tưởng, cũng không đủ bao dung.

Dần rồi Chris cũng cảm thấy chuyện cãi nhau của họ là bình thường. Nhưng dường như câu chuyện hôm nay có điều gì đó khác lạ.

Chris nghe thấy tiếng đổ vỡ ở phòng khách. Cô bé Chris lồm cồm bò dậy khỏi chăn ấm, cô dụi mắt bước ra khỏi phòng tìm ba mẹ.