Chương 1: Giám đốc nhớ thương bạn gái cũ (1)

Đã hơn 11 giờ, phòng khách vang vọng tiếng bước chân, Phong tháo cà vạt chầm chậm bước lên cầu thang.

Trong ánh sáng lờ mờ cửa màn đêm hắn thấy một cô gái đang ngồi trước cửa, bộ dáng rất đáng thương.

An Nhiên đã đợi sẵn hắn, cô cất giọng chất vấn: "Sao giờ này anh mới về?"

Hắn nhíu mày, nhàn nhạt trả lời: "Công ty có chút việc, tránh ra."

Cô vẫn dựa vào cửa, không chút nhúc nhích: "Anh nói dối!"

An Nhiên cầm điện thoại lên đưa đến trước mặt hắn, một hàng nước mắt rơi xuống gò má: "Anh nhìn thử xem đây là cái gì?"

Màn hình hiện lên một bức ảnh một cặp đôi đang ôm nhau, góc chụp ở phía sau lưng người đàn ông, chỉ lộ ra khuôn mặt nho nhỏ của cô gái.

An Nhiên nhìn qua liền biết người đàn ông trong ảnh là chồng mình. Mà cô gái nhỏ kia chính là mối tình đầu của hắn ta, cũng từng là bạn thân của cô.

Lúc nhìn thấy bức ảnh này An Nhiên đã tức phát điên lên. Máu trong người cuồn cuộn dâng trào, cô chỉ hận không thể bóp chết Linh ngay lúc này.

Căn nhà rơi vào không gian im lặng của màn đêm. Hai người đứng rất gần bên nhau lại ngỡ như cách xa ngàn dặm, giữa họ có một tường vô hình. Cô không thể cảm nhận được hơi ấm của người đứng đối diện, chỉ có một cảm giác lạnh lẽo, xa lạ.

Sau một hồi, Phong quay người đi xuống nhà.

Mục đích của cô không phải là cãi vã.

An Nhiên hoảng loạn, vội vàng giơ tay níu hắn lại, cất lên chất giọng run run, dáng vẻ đau khổ: "Phong à, dù anh không thích em. Anh cũng không thể đối xử với em như vậy, em chính là vợ của anh."

Thấy cô giàn giụa rơi nước mắt, hắn ta chỉ thờ ơ, ném cho cô ánh nhìn sắc bén.

Đối diện ánh mắt của hắn An Nhiên chợt cảm thấy căng thẳng, cô bất giác lùi lại một bước. Bàn tay cầm mép áo nới lỏng trong chốc lát.

Phong hất tay cô ra, lạnh lùng nói: "Cô lấy tư cách gì chất vấn tôi? An Nhiên à, tôi nghĩ cô phải hiểu rõ vợ chỉ là cái danh xưng của cô. Cô quên mình có được nó bằng cách nào rồi sao?"

Phong đã rời khỏi, bên trong biệt thự biệt thự rộng lớn chỉ còn bóng người nhỏ bé.

Lắng nghe tiếng động cơ xe càng lúc càng xa, An Nhiên nghiến răng, ngón tay sắc nhọn đỏ như máu đâm vào da thịt.

Mẹ kiếp! Bà đây tốn công sức kết hôn với hắn là để bị đối xử như này sao?

An Nhiên không hiểu, vì cái gì mỗi lần Linh gặp chuyện đều có thể hóa dữ thành lành, tiếp tục sống một cuộc đời tốt đẹp.

Cô không cam lòng!

Rõ ràng cô đã thành công bước vào hào môn tạm sao lại không có cuộc sống mơ ước?

Phải rồi! Tất cả là do cô ta, mọi chuyện đều từ cô ta mà ra.

Nếu cô ta không tồn tại mọi chuyện sẽ thật tốt đẹp. Cô muốn gϊếŧ chết cô ta.

Ý nghĩ độc ác này vừa sinh sôi, An Nhiên bỗng cảm thấy choáng váng, một dòng điện xoẹt qua cơ thể, cô đau đớn ngã khụy xuống sàn nhà.

Trước mắt cô là một mảnh mịt mù vô định, cô nghe thấy một tiếng chuông chói tai: "Cảnh cáo! Cảm xúc của người thử nghiệm tăng cao."

"Cảnh cáo hệ thống phát hiện lỗi! Tạm thời thoát server."

"Thành công thoát server. Báo lỗi lên hệ thống chủ."

Sau đó là tiếng nói non nớt đầy ngọt ngào: "Xin chào mừng người chơi An Nhiên trở lại giao diện."

Đôi mắt sâu thẳm đột ngột mở ra. An Nhiên từ trên giường ngồi dậy, cơn đau đầu làm cô nhíu mày, ánh mắt nghi hoặc: "Có chuyện gì vậy, tại sao trong sever kia tôi không có được quyền kiểm soát cơ thể, còn bị mất đi trí nhớ."

Không ai đáp lời cô cả, một lúc sau trên không trung lại vang lên thông báo: "Đã tìm ra lỗi và sửa chữa. Người chơi có muốn tiếp tục vào server?"

"Tiếp tục."

An Nhiên không phải một người bình thường, cô là một người chơi thử nghiệm, một nhân viên của cục thời không. Công việc của cô là tiến vào các sever hoàn thành nhiệm vụ.

Chỉ cần thành công tán tỉnh các nam thần, cô sẽ có được món lợi nhuận không nhỏ.

Một lần nữa mở mắt ra, cô đã đi vào bên trong câu truyện, không gian rộng lớn hiu quạnh của căn biệt thự hiện lên trước tầm mắt cô.

An Nhiên từ sàn nhà ngồi dậy, đi vào trong phòng tắm quan sát gương mặt xinh đẹp trong gương.

Hiện tại cô đã xuyên thành một nữ phụ ác độc trong tiểu thuyết.

Câu chuyện này có cốt truyện rất cơ bản, nữ chính tên Linh là một cô gái ngây thơ, tốt bụng. Từ khi sinh ra đã có cuộc sống đáng mơ ước, cô luôn bị những kẻ khác đối kỵ và hãm hại.

Còn nguyên chủ là nhân vật phản diện chính của bộ truyện này.

Cô ta ngoài mặt là bạn thân với nữ chính, sau lưng cùng những người khác hãm hại, nói xấu cô ấy.

An Nhiên biết rõ Linh cùng Phong có tình cảm với nhau lại vì mong ước được gả vào hào môn mà hạ thuốc hắn. Nguyên chủ giả vờ mang thai, thành công bước chân vào nhà họ Lê.

Nữ chính rất lâu sau mới nhận ra bộ mặt thật của An Nhiên, trong thời điểm đau khổ tuyệt vọng thì gặp được nam chính. Dưới sự giúp đỡ của anh ta, cô dần trưởng thành và thay đổi.

Từ thiếu nữ ngây ngô dễ bị lừa gạt trở thành một một con người vô tình có thể nhìn thấu nội tâm người khác, sau đó trở về dạy cho những người từng hãm hại cô một bài học.

Đến cuối cùng, An Nhiên cùng Phong ly hôn, nguyên chủ bị đuổi ra khỏi nhà họ Lê.

Sau đó lại may mắn kết hôn với một người đàn ông trung niên có chút tài sản, ông ta đối xử với cô cũng không tồi.

Ngày vui không kéo dài bao lâu, ông ta phát hiện cô ở bên ngoài vụиɠ ŧяộʍ với kẻ khác.

Kết cục của An Nhiên rất bi thảm, không thể ngóc đầu lên được.

Còn Phong cả quãng đời về sau đều lặng lẽ dõi theo nữ chính.

Nhiệm vụ đã được thông báo. Lần này đối tượng tán tỉnh của cô chính là Phong, có điều thời gian xuyên qua có chút trễ, cuốn tiểu thuyết này cũng sắp đi đến hồi kết.

Nhưng vậy thì đã sao chứ?

Cô sẽ phá nát ánh trăng sáng trong lòng hắn, trở thành người con gái hắn vĩnh viễn không bao giờ quên được.