1001 Đêm Tân Hôn

4.6/10 trên tổng số 5 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Khi tỉnh dậy cô phát hiện ra rằng mình phải gả cho một ông già tuổi đã 60 lại bị bệnh thận, thân thể vô cùng ốm yếu. Cuối cùng trên đời còn gì khổ hơn không? Kết quả đến đêm tân hôn cô phát hiện ra rằ …
Xem Thêm

Chương 23: Ăn cắp bản thiết kế
“Con thích cái người muốn chết không muốn sống đấy á?” Bắc Minh Dục khẽ cười nhếch mép nói giọng ghê tởm: “Cô ơi, Cô thấy con mắt chọn người của con nó kém tới nước ấy rồi cơ à?”

Cũng đúng, con gái xinh đẹp hơn cô ta cô cũng chưa thấy con động lòng.” Phu nhân Bắc Minh gật gật đầu: “Có điều đạo trưởng Lý nói rồi, Lương Nặc là người phụ nữ thiên mệnh của con, nếu con muốn không phát bệnh vào đêm trăng tròn thì bắt buộc con phải ở cùng cô ta, Cô cũng chẳng quản nhiều, nếu con không muốn hàng ngày cô lải nhải bên tai thì con phải đồng ý với cô là đêm trăng rằm hàng tháng nhất định phải ở cùng cô ta!”

Bắc Minh Dục không bao giờ tin vào những lời ma quỷ đó, anh càng không tin chỉ cần một người phụ nữ ở bên cạnh thì anh sẽ không phát bệnh nhưng Bắc Minh phu nhân lại một mực tin theo lời tên đạo sỹ đó không thôi.

“Lần trước chẳng phải cô nói cô gái đó là người phụ nữ thiên mệnh của con đấy gì? Nhưng kết quả thì sao?”

Bắc Minh phu nhân lườm anh một cái: “Lần trước là đạo trưởng Lý bị nhầm, lần này đạo trưởng tính đi tính lại mấy lần rồi, chính tận mắt cô nhìn ông ta xem mà, tuyệt đối không thể sai được. ”

“Được rồi, những lời này trước cô đã nói qua rất nhiều lần rồi!”

Bắc Minh phu nhân nhìn anh ra vẻ trách mắng, lườm yêu nói: “Nhanh nhanh sinh cho ta một đứa cháu trai, nhân lúc ta còn khỏe mạnh để ta bế bồng lấy vài năm, con cũng hai tám tuổi đầu rồi chứ có phải mười tám đâu, con xem nhà Tôn phu nhân, Lưu phu nhân, ở nhà thì có cháu trai, ra ngoài có cháu gái rồi.... ây dà, đừng có mà bỏ đi, ta còn chưa nói hết.”

*

Lương Nặc ngủ một mạch tới sáng ngày hôm sau, tinh thần khá hơn một chút.Vυ" Hà bê bữa sáng lên, để trên mặt bàn, quan tâm: “Thiếu phu nhân, thân thể cô vẫn còn chưa khỏe hẳn, đừng bước xuống giường vội.”“Vυ" Hà, có phải bà cũng ốm rồi không?” Không thì sao lại có thể đối tốt với cô như thế?

“Không có!” Bà ta nhanh nhảu đáp, đem bữa sáng lên cho cô rồi lại bảo người giúp việc dìu cô ngồi dậy dựa vào thành giường: “Thiếu gia trước khi đi dặn tôi là phải chăm sóc tốt cho cô, để cô tĩnh dưỡng cơ thể!”

“Anh ta?”

Lương Nặc đưa tay ra đỡ đồ ăn sáng mới nhớ ra những vết cắn trên tay từ đêm hôm trước, cô cảm thấy sợ hãi, co rúm người lại.

Vυ" Hà nhìn thấy vậy, lặng lẽ đứng lên: “Thiếu gia chỉ là bị bệnh, cũng không phải là muốn ăn thịt người, thiếu phu nhân đừng quên bây giờ cô đã là người phụ nữ của thiếu gia, tôi khuyên cô đừng nghĩ tới chuyện rời khỏi nơi này!”

Nói xong vυ" Hà liền bỏ đi.

Cô nhớ lại từng chi tiết đêm hôm đó, thực sự trong lòng vẫn chưa hết sợ hãi.Ăn xong bữa sáng, cô chuẩn bị đến trường, người giúp việc nói với cô vυ" Hà đã giúp cô xin nghỉ học, hôm nay cô hãy ở nhà nghỉ ngơi. Cô đặt điện thoại sang một bên đang đắn đo suy nghĩ thì tiếng chuông điện thoại di dộng reo lên, số gọi đến lại đúng là của thầy giáo vụ.

“A lô!”

“Lương Nặc à?” Phó đạo diễn nói với giọng không vui lắm: “Cô ốm có nghiêm trọng không?”

“Không nghiêm trọng lắm, có việc gì vậy ạ?”

Cô tham gia cuộ thi thiết kế mấy bữa trước ấy, có kết quả rồi, cô đứng thứ nhất.” Giọng thầy thấp xuống: “Có điều cô bị tước danh hiệu rồi, lần sau cô đừng làm những việc tốn công vô nghĩa chỉ vì muốn đạt được kết quả cao như vậy nữa, nếu buổi chiều thấy khỏe hơn thì đến phòng làm việc của tôi!”

“Thầy nói gì em không hiểu?”

“Cô đừng giả vờ nữa, nhà trường đã kiểm tra rồi, bản thiết kế của cô là bản ăn cắp!”

“Không thể nào! Bản thiết kế đó từng nét từng nét đều là em vẽ, tuyệt đối là bản thiết kế của em!”

Thầy giáo vụ thấy cô nhất nhất không nhận thì thái độ càng lúc càng lạnh nhạt: “Tình hình cụ thể tới văn phòng tôi rồi nói, mọi người đều biết hết rồi, nhà trường cũng có quyết định rồi, tôi khuyên cô hãy chuẩn bị tâm lý dần đi.”

Nói xong, đầu dây bên kia là tiếng cúp điện thoại tít tít, Lương Nặc ngồi thần người ra trong phòng, đầu óc trống rỗng.

Tác phẩm của nhà thiết kế đều được bảo mật, kể cả với bạn bè, dù có bàn luận thì cũng chỉ nói sơ sơ, bản thân cô cũng rất chú ý tới tính bảo mật của bản thiết kế, ngoài trường học, cô cũng chỉ ở nhà thiết kế, cơ bản chưa bao giờ để lộ ra ngoài, bây giờ lại nói là cô ăn cắp bản thiết kế của người khác?

Bỗng nhiên trong đầu cô lóe lên một ý nghĩ, cô hốt hoảng vội vã chạy ra ngoài....

Thêm Bình Luận