Chương 20

Diệp chính thức khép lại dự án "Thư Tình", mở sổ ghi dự án mới: "Thử Lòng".

Tan học hôm sau, Diệp xuống thu dọn sách vở bằng tốc độ rùa bò. Các bạn đạp xe ra khỏi cổng trường rồi mà Diệp vẫn đang bước xuống cầu thang từng bước từng bước một. Lúc tới nhà gửi xe, quả nhiên nó thấy Đăng chần chừ chưa về.

Diệp run rẩy vì phép thử của nó có manh mối ngay từ lần đầu tiên.

"Mày chưa về à Đăng?"

Chân Diệp hết đau rồi, nhưng nó làm động tác lết lết trên đất như là gãy chân đến nơi để tiến về phía Đăng.

Đám học sinh không quen biết Diệp thấy thế cũng phải ngoái lại nhìn Diệp đầy thương cảm.

Đăng hơi nhíu mày: "Tao tưởng chân mày đỡ rồi. Sao trông nó lại như thế này?"

"Ừ, tự nhiên đau quá. Không biết về kiểu gì đây." Diệp tủi thân nói.

Rơi vào bẫy đi! Rơi vào bẫy đi!

Đăng nói: "Để tao lai mày về."

Tim nó đập thình thịch.

Diệp vì đạt được mục tiêu mà quá mức căng thẳng, lắp bắp nói: "Vậy cảm ơn mày nhé. Mày tốt bụng quá."

"Chứ chẳng lẽ tao vứt mày lại đây?"

Câu nói hợp tình hợp lý của Đăng suýt thì "bắt lú" được Diệp. Nếu là Diệp của ngày trước chắc chắn sẽ chẳng bận tâm mà mang Đăng ra chửi cậu ta là cái đồ độc miệng.

Nhưng bây giờ nó hiểu rõ, vấn đề không nằm ở chỗ "Đăng tốt bụng lai nó về". Vấn đề nằm ở chỗ "Đăng xuất hiện ở nơi nó cần được lai về".

Vừa thấy Đăng dắt xe ra đến nơi, Diệp nói thêm: "Tao không mang áo chống nắng."

Đăng lại vứt cho nó cái mũ.

Toàn bộ quá trình Đăng chẳng nói gì, cũng quay mặt đi quá nhanh nên Diệp không biết biểu cảm của Đăng lúc này.

Có phải là gương mặt tràn đầy ghét bỏ hay không?

Xe lại lao xuống dốc, nhìn cái eo khoẻ khoắn của Đăng nó xoay vòng trong suy nghĩ xem có nên ôm một cái thử cảm giác không.

Không được, như vậy thì nhanh quá, nó không nên đốt cháy giai đoạn.

...

Sau đó Diệp ôm chầm lấy eo Đăng, cảm nhận rõ ràng Đăng giật mình một cái rõ mạnh, tay cầm lái của Đăng cũng theo đó mà loạng choạng.

"Cái... mày... gì đấy?"

"Mày phi dốc nhanh quá, tao ngồi không vững." Diệp đổ lỗi.

"..........."

Xe tới đoạn đường bằng phẳng được một lúc rồi mà Diệp vẫn không buông tay. Đăng cũng chẳng nhắc nhở gì.

Sau đó Diệp thấy trên đường vẫn có học sinh đang đạp xe về, nó thấy hơi ngại, sợ bị thấy nên cũng đành buông ra.

Lần trước Đăng lai nó về cả hai đều im lặng không nói gì, lúc này thì Diệp chủ động bắt chuyện: "Mày tốt bụng nhỉ."

Đăng đang thầm phân tích xem câu này của Diệp có ý gì thì thấy nó nói tiếp: "Bạn gái mày thấy mày lai đứa khác về có ghen không?"

"Bạn gái nào?" Đăng hỏi lại ngay.

"Trịnh Hoài Thu A1 ấy. Ai cũng bảo là chúng mày đang quen nhau."

"... Không phải." Đăng phủ nhận.

Lòng Diệp như nở hoa, u ám tích tụ mấy ngày bất giác tan biến.

Ánh nắng tháng 11 dù đang giữa trưa nhưng không quá gay gắt, Diệp nhìn khung cảnh quá đỗi quen thuộc trên đường đột nhiên cảm thấy trước mắt đều là cảnh đẹp ý vui.

Lúc Đăng đưa nó tới trước cổng nhà, nó vẫn còn vui vẻ tới mức quên phải đóng vai tàn tật, cứ thế chạy thẳng vào trong.

Về đến nhà Diệp lập tức nhận được tin nhắn tra khảo của Nhi.

[Sao tao lại thấy Đăng lai mày về?]

Diệp hoảng hốt nhắn lại: [Mày thấy à?]

Nhi: [Hai đứa mày lén quen nhau lúc nào đấy?]

Diệp: [Tao đi nhờ xe về thôi.]

Nhi: [Rõ ràng tao thấy thằng Đăng vừa lai mày vừa cười cười. Làm gì có thằng nào phải đèo thêm cục nợ đi ngược đường về lại còn bị cướp mất mũ che nắng mà vẫn còn cười được?]

Đăng cười sao?

Diệp lại cảm thấy tim đập nhanh. Nó cảm thấy chiến hữu là rất cần thiết nên bắt đầu thành thật với Nhi.

Nhi nắm bắt được câu chuyện, sáng hôm sau vừa tới tiết của cô chủ nhiệm Nhi đã mạnh dạn đứng dậy nói: "Em thưa cô dạo này mắt em kém quá, cô đổi chỗ cho em với ạ."

Cô Vân à một tiếng rồi nhìn quanh lớp, còn chưa đưa ra ý kiến thì Nhi đã tự đề xuất: "Em đổi chỗ với bạn Đăng được không ạ? Em thấy bạn Đăng cũng cao quá, che hết tầm nhìn của em rồi."

Đăng ngồi bàn thứ ba tổ ba.

Nhi ngồi bàn thứ năm tổ ba, bên tay phải của Nhi chính là Diệp.

Cô Vân thấy hợp lý liền phê duyệt.

Đăng thản nhiên thu xếp sách vở chuyển xuống bàn dưới, ngồi xuống, cho balo vào ngăn bàn.

Linh bàn bốn, ban đầu ngồi ngay sau lưng Đăng, lúc nào cũng lấy tấm lưng to lớn của Đăng để che chắn đôi tay đang làm việc riêng. Giờ Đăng chuyển xuống dưới, nhìn phía trước là đôi vai gầy của Nhi khiến Linh buồn không tả nổi.

Đăng chẳng buồn quay sang nhìn Diệp, nhưng Diệp nhìn Đăng không che giấu.

Có vẻ như chiến lược này tiến triển thuận lợi hơn chiến lược "Thư Tình" nhiều lắm.

_____

[Bonus - Ngoại truyện 6: Học thêm]

Giờ cơm bố mẹ Diệp vô tình hỏi: "Năm nay Diệp lớp 12 nhỉ? Sắp thi đại học rồi. Để bố mẹ hỏi xem chỗ nào ôn thi uy tín thì đăng ký cho mà học."

Diệp hớn hở nói: "Bố mẹ yên tâm, con sắp có chỗ ôn thi đại học miễn phí rồi!"

Bố Diệp từ tốn giảng giải: "Con gái ơi, đừng để mấy cái tin vớ vẩn trên mạng nó lừa nhé. Trên đời này không có gì miễn phí cả. Các cụ đã nói, có làm thì mới có ăn, không làm mà đòi có ăn thì chỉ có ăn cuwts thôi."

Diệp tự tin vỗ ngực: "Bố yên tâm, miễn phí mà, con không mất gì cả!"

Về sau Diệp mới biết các cụ nói đúng.

Quả thực có người chịu ôn thi cho nó không lấy tiền, nhưng lại lấy thứ khác...

Không có gì là miễn phí cả.

Buổi học cuối tuần, một chùm sáng tiến tới cửa phòng 12A5 nở nụ cười nhẹ nhàng nói: "Đăng ơi, lát nhớ đi họp ban chấp hành đoàn cuối tuần nhé. Hôm nay họp sớm 15 phút."

Diệp lấy tay che mắt. Chói quá.

Từ ngày Thu đăng quang nữ sinh thanh lịch, đi đến đâu cô nàng cũng được nhận ra, trở thành tâm điểm. Những điều Thu bình thường vẫn làm nay đều bị người ta để ý mổ xẻ.

"Nhớ đến nhé. Mình đợi cậu."

Khoan đã, câu này thì không bình thường này.

Nghe rất là mờ ám.

Đăng hơi cau mày đáp qua loa: "Ừ."

Thu nói xong cũng rời đi, đám trai ế trong lớp tiện thể trêu đùa Thu vài câu:

"Người đẹp ơi đừng đi!"

"Đợi tớ với bạn xinh gái ơi!!"

Vì ngồi cùng hàng nên Diệp đã có thể quan sát toàn bộ biểu cảm của Đăng. Có vẻ Đăng không lấy làm vui với sự xuất hiện của Thu cho lắm. Theo suy đoán của Diệp thì Thu đang tấn công, còn Đăng phòng thủ.

Hai kẻ này nếu thành đôi thì đúng là kinh thiên động địa. Trai xinh gái đẹp, thông minh học giỏi. Không những thế nghe đồn nhà Thu cũng giàu, là một tiểu thư từ trong trứng nên khí chất cũng khác người bình thường. Nếu nó là Thu nó cũng sẽ nghĩ không có chàng trai nào thoát khỏi bàn tay mình được.

Càng nghĩ càng thấy lép vế nên Diệp dứt khoát quên đi, tự vực dậy tinh thần bằng cách nghĩ đến ưu thế của bản thân. Không có ưu điểm nhưng có ưu thế. Nó không hơn Thu chỗ nào, nhưng nó học cùng lớp Đăng. Bây giờ lại còn ngồi ngay cạnh nữa. Tiến triển nhanh đến mức nó không kịp chuẩn bị phương án tấn công tiếp theo.

Diệp gạch xoá trên vở nháp, phát hiện mình có thêm một lợi thế nữa đó là nó biết nhà Đăng. Có lẽ nó sẽ tận dụng trong nay mai.

Cuối buổi là sinh hoạt lớp.

Qua ngày nhập học tới nay được khoảng hơn một tháng, sắp tới ngày nhà giáo Việt Nam 20/11 - ngày quan trọng nhất của mọi cấp trường lớp. Nhà trường hôm đó sẽ tổ chức lễ chúc mừng, yêu cầu mỗi lớp phải đóng góp một tiết mục, nhảy múa ca hát đóng kịch gì đó tuỳ ý. Ban cán bộ lớp 12A5 bàn mãi mà không thống nhất được ý kiến nên yêu cầu cả lớp bỏ phiếu vào hôm sinh hoạt lớp cuối tuần.