Chương 29

Còn bây giờ thì chưa hiểu được đâu.

Paris trong nguyên tác là hôn phu của Juliet, sau khi Paris bị Romeo gϊếŧ chết, cuối cùng màn kết đã tới.

Juliet uống thuốc độc nằm giả chết trên giường hết năm phút vẫn chưa thấy Romeo đi ra, bên dưới truyền tới một trận xôn xao.

"Romeo đâu rồi?"

"Hay biên kịch cho Juliet uống nhầm thuốc độc thật chết luôn cho kịp thời gian vở kịch rồi?"

...

Lúc này trên loa truyền đến âm thanh của người dẫn chuyện: "Rất xin lỗi vì đã để các bạn đợi lâu. Do bạn đóng vai Romeo gặp chút sự cố nên chúng mình sẽ đổi diễn viên đóng vai Romeo!"

"Rất xin lỗi vì đã để các bạn đợi lâu. Do bạn đóng vai Romeo gặp chút sự cố nên chúng mình sẽ đổi diễn viên đóng vai Romeo!"

"Khôngggggggg!!!!" - Dưới sân trường, đám nữ sinh gào thảm thiết như thể mở bánh bao ra thấy bên trong không có trứng cút.

***

Ở cảnh trước, Romeo bị trục xuất khỏi Verona và bị đi đày biệt xứ vì tội gϊếŧ người còn Juliet thì bị cha mẹ ép gả cho Bá tước Paris. Để không phải tuân theo số mệnh, Juliet uống một liều thuốc uống giúp giả chết trong vòng 42 tiếng. Tu sĩ Laurence - người đã giúp Juliet giả chết - báo tin cho Romeo đến hầm mộ cứu nàng trốn khỏi thành Verona.

Juliet Diệp nằm nhắm mắt trên chiếc giường được ghép từ tám cái ghế nhựa, một tấm bìa các tông phủ bên trên bằng ga giường nhà đứa nào đó, lặng lẽ chờ đợi chàng Romeo đến.

Nó cảm giác bản thân nằm lâu tới mức tiếng bàn tán xôn xao dưới sân trường chẳng lọt nổi vào tai, chỉ còn lại những tiếng ù ù khó hiểu, thậm chí thích nghi được cả thứ ánh sáng ban ngày đang xuyên thẳng qua mí mắt.

Tự nhiên thấy buồn ngủ quá.

Sau cánh gà, Dương đi qua đi lại, không ngừng đưa móng tay lên miệng cắn. Phải làm sao bây giờ, không thể cứ để vở kịch dừng ở đây. Chỉ còn một màn cuối nữa thôi.

Tú bị đau bụng từ trước cả lúc bắt đầu vở kịch nhưng cậu ta nhẫn nhịn và không để ai biết, cuối cùng thì Tú không chịu được tới cảnh cuối. Sau màn chiến đấu với Paris ở ngoài hầm mộ, Tú đã gục ngã ngay khi vào trong cánh gà.

Tú trước giờ vẫn trắng nhưng vừa rồi cả gương mặt cậu ta không hồng hào như bình thường, nói đúng hơn là trắng bệch không có sắc máu, tất cả là vì cậu ta cố quá ở cảnh giao đấu nên toàn bộ cơ thể kiệt sức ngã luôn xuống đất. Quân đưa Tú đi viện ngay, một vài người vì lo lắng nên cũng đi theo.

Dương biết chẳng ai muốn xảy ra tình thế như hiện tại, nhưng cũng chẳng ai dám trao thưởng cho một tác phẩm không hoàn thiện bởi như vậy là bất công với những lớp tham gia thi đấu khác. Mọi người lo lắng cho Tú, Dương thì lo lắng cho tất cả mọi người. Giải thưởng quan trọng thật, nhưng nó chỉ là thứ yếu. Thứ quan trọng là công sức mọi người bỏ ra, nó không thể đổ sông đổ bể được!

"Đăng, mày thuộc hết lời kịch đúng không?"

Dương đột nhiên hỏi, đôi mắt kiên định nhìn chàng trai tổng kết cuối kỳ 9.9 ngay trước mặt mình.

Người bình thường nếu không cố gắng sẽ khó mà thuộc được lời thoại kể cả khi có nghe đi nghe lại nhiều lần, nhưng Đăng không phải người bình thường.

Dương tin là cậu ta nghe đến lần thứ hai thứ ba đã thuộc luôn rồi, nữa là việc ngày nào Đăng cũng có mặt lúc Romeo va Juliet tập luyện.

"Thay trang phục đi, nhanh lên."

***

Ngoài sân khấu, Diệp nghe thấy giọng của Trà vang lên: "Rất xin lỗi vì đã để các bạn đợi lâu. Do bạn đóng vai Romeo gặp chút sự cố nên chúng mình sẽ đổi diễn viên đóng vai Romeo!"

Có chuyện gì với Tú vậy nhỉ? - Diệp thầm nghĩ - Vừa rồi lúc đóng cặp nó cũng thấy biểu cảm của Tú có hơi không bình thường. Dù ngoài mặt Tú đã hết sức khắc chế, nhưng người diễn chung vai chính như Diệp tất nhiên vẫn nhận ra Tú không làm tốt như buổi tổng duyệt, hơn nữa tay cậu ta còn hơi run.

Diệp thoáng cảm thấy lạnh. Ánh nắng tháng 11 dần mất đi sự ấm áp, hôm nay Diệp mặc váy hở cổ nên cũng cảm thấy hơi sởn gai ốc. Nó nằm trên giường, loáng thoáng nghe tiếng bàn tán của học sinh phía dưới nhưng cũng chẳng nghe rõ chúng nó nói cái gì.

Khi nhắm mắt, thường người ta sẽ nghĩ tới một mảng tối đen nhưng lúc này Diệp chỉ thấy màu đỏ hồng của da thịt phơi dưới ánh sáng mặt trời. Thời điểm xung quanh yên ắng trở lại, đột nhiên đôi mắt Diệp được bao phủ bằng một ánh sáng dịu dàng hết đỗi quen thuộc.

Không khí toàn trường như bị đè nén khi Romeo dần xuất hiện bên cạnh Juliet.

Chóp mũi lại thoang thoảng ngửi thấy hương thơm gợi nhớ phòng y tế ngày hôm đó.

Dường như Diệp biết Romeo này là ai.

Nó cảm thấy người kia vừa quỳ xuống bên giường.

Trái tim trong ngực không ngừng đập loạn nhịp.

Mọi thứ đều hoàn mỹ.

Cho tới khi Romeo cất tiếng nói.

***

Lúc nghe tin đổi diễn viên, khán giả hết sức lo lắng. Phần nhiều là vì cảm thấy Tú đẹp trai diễn hay, tự nhiên phải đổi diễn viên thì rất uổng phí. Chỉ có phần ít đặt câu hỏi rằng Tú gặp phải vấn đề to tát cỡ nào mà không diễn tiếp được?

Khi Romeo version 2 xuất hiện, bên dưới ngưng thảo luận để chú ý lên sân khấu. Lúc thấy rõ mặt Romeo người ta mới giật mình.

Lớp 12A5 vẫn chưa hết trai đẹp à?

Người vừa xuất hiện mặc trang phục đầu vở kịch của Romeo. Cậu ta có gương mặt góc cạnh, sống mũi cao thẳng nam tính, ánh mắt chẳng có chút sợ sệt hay ngại ngùng của một kẻ bị đẩy lên sân khấu, cũng chẳng có nét diễn của nhân vật, toàn bộ chỉ có sự nghiêm túc lạnh lùng chẳng hợp với thần thái của một tên học sinh cấp ba chút nào. Nét rắn rỏi, mạnh mẽ ấy đi cùng đôi mắt đen không thấy đáy khiến cậu ta trông trưởng thành hơn người đồng trang lứa.

"Đẹp trai quá, tao thích anh này."

"Ủa tao tưởng mày vừa đòi cống hiến đời mình cho anh tóc vàng?"

"Anh này nam tính hơn, ôi..."

Bên dưới lại xôn xao, thấy Romeo mới bước ra trông cũng đẹp trai nên yên lòng.

"Đây là anh Đăng trong đội tuyển Vật Lí trường mình mà?"

"Ơ, ừ nhỉ, anh Đăng kìa."

Mấy đứa lớp dưới trong tuyển Lí đều nhận ra Đăng, bắt đầu bàn tán theo.

"Anh Đăng năm trước được giải quốc gia ấy hả?"

"Đúng đó."

Đám học sinh lớp 12A5 đang "trông nhà" ngồi nghe người xung quanh bàn tán cũng bắt đầu nhập cuộc. Trước kia mấy tên đẹp trai này vẫn hiện hữu trong lớp, biết thì biết vậy chứ cũng chẳng ai rỗi hơi mà nhận xét.

Tú là kẻ hành động theo ý thích, gần như chẳng chủ động nói chuyện với ai bao giờ. Kiểu như Tú sẽ rất dễ bị ghét. Chỉ là khi người khác nhìn bầu không khí của Tú khi đi cùng Quân lại có cảm giác Tú cũng là người ấm áp dễ nói chuyện, tới lúc thật sự bắt chuyện với cậu ta lại hoàn toàn không phải vậy, đúng kiểu lạnh lùng với cả thế giới trừ bạn thân. Sau này nhờ chơi cùng Quân mà cái khí chất kiêu ngạo bén nhọn của Tú cũng bị mài mòn đi đôi chút, bạn học cũng có cái nhìn khác trước khá nhiều.

So ra thì Đăng tuy lạnh lùng nhưng có chừng mực, cậu ta đặt bản thân không quá cao không quá thấp, ai cậu ta cũng nói chuyện được nên năng lực làm lớp trưởng không thể bàn cãi. Là con người luôn luôn hành động theo lý trí.

Người như Đăng chắc chắn sẽ không bao giờ sợ thần sợ quỷ hay là ngồi đọc kinh Phật đâu - học sinh 12A5 nghĩ.

Về độ đẹp trai thì mỗi người mỗi gu nên cũng khó nói, nhưng nếu gặp lần đầu thì chắc chắn sẽ chọn Tú. Còn hỏi về tính cách thì đám con gái 12A5 đây xin từ chối cả hai vì chúng nó đều chảnh chó. Xin phép chê.