Chương 30

Lại nhìn lên sân khấu, Romeo quỳ bên giường nhìn Juliet đã được một lúc.

Cảnh trước đó Romeo của Tú chỉ mặc trang phục bình thường vì Romeo đang là kẻ sắp bị đi đày, khi được đưa đi bệnh viện thì Tú vẫn đang mặc bộ đó. Romeo của Đăng lúc này đang mặc trang phục dạ hội, vừa vặn và hợp với cậu ta một cách bất ngờ, người xem đều tấm tắc khen.

Trước khi ra diễn, Đăng cũng được Dương dặn dò động tác cẩn thận. Với Đăng, việc học thuộc lời thoại không có vấn đề, vấn đề là:

"Ôi Juliet ơi vợ của ta ơi thần chết đã cướp đi mật ngọt của hơi thở nàng xâm phạm tới dung nhan nàng Juliet sao nàng vẫn đẹp như vậy phải chăng thần chết cũng si tình muốn nhốt nàng nơi ngục tối âm u để nàng mãi mãi thuộc về cậu ta nếu là như vậy ta sẽ mãi mãi ở lại đây với nàng ôi đây sẽ là nơi an nghỉ mãi mãi của ta."

Khán giả bên dưới vẻ mặt bế tắc: "..."

Dấu chấm với dấu phẩy bay đâu hết rồi?

Romeo này có yêu Juliet không vậy? Học thuộc lòng à? Sao không ngắt câu chấm phẩy gì vậy? Thi đọc nhanh à?

Nghe xong cái lời thoại đọc không sai chữ nào nhưng biểu cảm lạnh như nước đá mà quần chúng gào thét: Romeo này cũng đẹp trai đấy, nhưng làm ơn trả lại Romeo hàng thật cho chúng tôi!

Đăng nghe tiếng xôn xao bên dưới, thầm nhớ đến lời dặn của biên kịch Nguyễn Thùy Dương: Nếu không thể truyền đạt tình yêu bằng lời nói hay biểu cảm, hãy dùng đến hành động.

Hành động thể hiện tình yêu là: ôm và hôn.

Bàn tay nóng rực của Đăng đột ngột vươn tới chạm vào bả vai mát lạnh của Diệp khiến cơ thể nó run lên.

Romeo máy móc đỡ thắt lưng và nâng bả vai của Juliet lên, ôm chặt nàng vào trong lòng.

Giữa hai người không còn khoảng cách, Đăng cảm nhận được nhịp đập trái tim giữa hai người càng lúc càng dữ dội. Chẳng thể biết được đó là nhịp đập rộn ràng trong trái tim ai, hay là cả hai đã hoà làm một.

Romeo hơi tách khỏi nàng, ngắm nghía gương mặt nàng một hồi, sau đó cúi mặt xuống.

Tiếng tim đập giữa hai người cứ kêu rõ mồn một, nếu phải miêu tả dễ hiểu thì là nó đang kêu "bịch bịch bịch bịch bịch bịch bịch bịch", tầm 0.4s/nhịp, không cần dùng tai hai người cũng cảm nhận được khiến bầu không khí không khỏi ngượng ngùng.

Nếu đây không phải một vở kịch hẳn Romeo sẽ biết, nghe tim đập mạnh như này thì Juliet rõ ràng còn đang sống, chưa chết được.

Trang ở sau cánh gà nóng lòng lẩm bẩm: "Mịa cái thằng lớp trưởng này, buông Juliet ra và uống thuốc độc đi, ôm méo gì lâu thế? Quên kịch bản à? Không thể nào. 9.5 thì có thể quên nhưng 9.9 tuyệt đối không quên được!"

Trên sân khấu, tuy trái tim chưa đập bình ổn trở lại nhưng Diệp đã kịp hồi ý thức.

"Uống thuốc độc đi mày." Juliet nói thầm nhắc nhở.

Dù nói rất bé nhưng toàn trường đều nghe thấy câu này bởi Romeo và Juliet đều dùng loại micro nhỏ được đeo trước miệng.

Hoc sinh dưới sân tiếp tục bế tắc nhìn cục sạn đẹp trai đang ôm nữ chính: "........."

Thôi tạm bỏ qua sai sót cho diễn viên đóng thế vậy.

Như nghe thấy lời nhắc nhở, Romeo chậm rãi tách khỏi nàng, ngắm nghía gương mặt nàng một hồi, sau đó cúi mặt xuống.

Trước khi khán giả được thấy hai cánh môi chạm nhau, Đăng đưa một tay lên che khuất nơi hai người (có thể sẽ) tiếp xúc.

"AAAAAAAAAAAAAAAAA!!!!"

Thầy cô giáo lại giật mình vì tiếng hét.

Chỉ có cô Hồng dạy môn Giáo dục công dân là cười rất tươi.

"Cảnh này bị kiểm duyệt rồi à?"

Khán giả bên dưới kháng nghị quyết liệt.

"Bỏ tay ra, bỏ tay ra!"

"Có hôn thật không nhỉ?"

"Trả thêm tiền có được lược bỏ censor không?"

"Em muốn đăng kí tài khoản VIP để tắt quảng cáo, cho em hỏi đăng kí ở đâu ạ?"

"Hình như tao vừa thấy Juliet co giật một cái?"

"Có hả? Làm gì có. Nằm yên mà."

"Rõ ràng vừa rồi người hơi động đậy."

Phía dưới còn có đứa đứng hẳn dậy nói: "Em xin anh chị hãy bỏ tay ra cho em với! Em hứa sẽ học tốt môn Đại Số và Hình Học hơn! Xin đấy!!"

"Em hứa sẽ soạn văn đầy đủ. Bỏ tay ra."

"Em hứa sẽ vẽ đường parabol đẹp hơn. Bỏ tay ra."

"Bỏ tay ra, bỏ tay ra, bỏ tay ra, bỏ tay ra!"

Nếu đây là một khung bình luận thì hẳn nó sẽ ngập tràn "bỏ tay ra".

Biên kịch Nguyễn Thuỳ Dương (bút danh Đại Bông) đứng sau cánh gà đưa tay lên che miệng thầm khóc: Xin lỗi khán giả, xin lỗi xin lỗi huhu.

Lúc Romeo nghe lời khán giả bỏ tay ra thì cậu ta cũng tách ra khỏi người Juliet rồi. Cậu đặt Juliet nằm lại trên giường, sau đó lôi thuốc độc trong túi ra ngửa cổ nốc cạn, cuối cùng ngồi gục bên giường nàng.

Động tác nhanh đến mức khán giả ngưng gào "bỏ tay ra" lúc nào không hay biết.

Juliet vươn vai tỉnh lại sau một giấc ngủ dài, khán giả mếu máo vì yêu cầu của khán giả bị diễn viên hoàn toàn mặc kệ.

Chắc do chúng nó hét chưa đủ to?

Cảnh vừa rồi theo như ngôn ngữ hiện hành gọi là "fail lòi", Diệp cũng bị cái diễn xuất không hề giả trân của Đăng làm cho rối não nhưng cuối cùng nó vẫn phải cố gắng quay trở về với nhân vật.

Tu sĩ Laurence đi vào hầm mộ cũng là lúc thuốc hết hiệu lực và Juliet tỉnh lại. Juliet ngẩng đầu thấy tu sĩ thì rất vui mừng hỏi: "Cha ơi, chàng Romeo của con đâu?"

Tu sĩ sợ hãi khi thấy Romeo ngồi gục ở đây. Juliet nhận ra chàng Romeo đang ngồi bên giường, nàng vội quỳ xuống ngay bên cạnh.

Phát hiện ra lọ thuốc trống rỗng trong tay chàng, Juliet cầm lên hoảng hốt hỏi: "Đây là cái gì?"

Không khí xung quanh tĩnh lặng, chẳng còn bất cứ tiếng ồn nào, chỉ còn nghe tiếng thổn thức của Juliet.

"Tại sao chàng lại thất hứa với em?"

Juliet nâng tay chạm lên gương mặt Romeo.

"Tại sao chàng lại vội vàng như vậy?"

"Tại sao chàng chẳng đợi em theo cùng?"

Juliet dùng hai tay ôm lấy Romeo, đặt đầu chàng lên phần vai mảnh khảnh của mình.

"Hỡi đêm tối dành cho tình yêu, hãy giăng tấm màn của ngươi ra, để vầng ô kia nhắm mắt lại, và để chàng Romeo nằm gọn trong đôi cánh tay này, không ai biết, không ai hay! Để tiến hành những nghi lễ của tình yêu, những người yêu nhau không cần ánh sáng nào hơn là vẻ đẹp của nhau."

Nghi lễ tình yêu.

Một triệu Việt Nam Đồng

Hai triệu Việt Nam Đồng.

Ba triệu Việt Nam Đồng.

Bên dưới ngây ngất trong chất giọng truyền cảm nức nở đau thấu tâm can của Juliet, nào hay biết lòng Juliet lúc này chỉ nghĩ đến món tiền thưởng giải nhất ba trẹo ziệt nam đồng.

Ba triệu. Ba triệu. Ba triệu!

Diệp đưa môi sát tới gương mặt Đăng, lúc này hơi thở gần kề, chẳng cần mở mắt cũng biết đối phương đang ở ngay trước mặt.

Diệp cách Đăng một khoảng rất gần thì dừng lại, đầu chợt nảy ra cảnh báo: Khoan đã, đây là trường cấp ba, chúng nó là học sinh, không hôn môi được.

Vậy là Diệp dừng một lúc, sau đó hướng phía trên dịu dàng đặt lên trán Đăng một nụ hôn.

Khán giả đổ máu trong lòng, tiếc hận vô cùng nhưng do đang bị cảm xúc của vở kịch cuốn theo nên cũng không lên tiếng.

"Nào, hỡi đêm hiền dịu, hỡi nàng tiên trìu mến có đôi mày đen láy, hãy mang lại cho em chàng Romeo của em. Và khi chàng chết, hãy cắt xương thịt chàng ra thành muôn vàn ngôi sao bé nhỏ; chàng sẽ làm cho bầu trời tươi đẹp đến nỗi trần gian ai cũng sẽ say sưa đêm tối mà thờ ơ với ánh dương rạng rỡ."

Juliet sờ mó thắt lưng Romeo Đăng, phát hiện không thấy con dao găm đâu. Hình như dao găm Romeo Tú mang đi bệnh viện rồi.