Chương 37

Diệp không đi chợ bao giờ nên cũng không rõ định lượng bao nhiêu với bao nhiêu, nhưng đoán nếu đó là Đăng thì chắc cậu ta mua tích trữ vứt tủ đá nấu dần.

Mỗi hộp bánh tráng trộn có một quả trứng cút, bốn đứa mỗi đứa nửa quả, vừa ăn vừa quan sát về phía quán thịt lợn. Nhi tường thuật trực tiếp: "Nó mua xong rồi kìa, đang đi ra ngoài. A, đúng là thằng Đăng rồi. Thằng Đăng vừa đi đường vừa ngó nghiêng quán xá xung quanh, hình như đang tìm cái gì đấy."

"Có phải tìm chúng mình không?" Diệp hỏi.

"Nó tìm bọn mình làm cái gì? Với lại mắt thằng Đăng làm sao sánh được với tao." Nhi tuyên bố, sau đó tường thuật tiếp: "Ủa, tao thấy Đăng dừng ở đầu đường, chưa thấy rẽ. Đầu đường có quán gì nhỉ?"

Quán bánh tráng trộn nằm cùng dãy nhà với cái quán mà Đăng đang nhìn vào nên cả đám ngó nghiêng hết lượt cũng không rõ Đăng đang nhìn gì.

Ăn uống no nê xong, bốn đứa vào hiệu sách với đồ lưu niệm trong chợ để xem xét.

Linh nhấc một cuốn sách lên gọi cả đám: "Ê chúng mày ơi, tao thấy một quyển sách viết về Đăng này."

Diệp nghe vậy cũng chạy lại xem, thấy trên bìa sách có ghi: Sinh vật huyền bí.

Ờ, chắc là sách này viết về Đăng thật.

Chọn được quà ưng ý và bọc quà cẩn thận xong xuôi, Chi lớp phó kiêm thủ quỹ rút tiền ra trả rồi đi về. Lúc trở ra cả bọn mới thấy ở đầu đường có một tiệm vàng.

Cả đám ngơ ngác thắc mắc: Thằng Đăng định mua vàng hay cướp tiệm vàng mà nhìn ngó lâu vậy?

Việc tặng quà thì mọi người đều thống nhất giao cho Diệp, vì Diệp thân với Trâm quá mà.

Trên đường về Diệp ghé qua nhà Đăng, bấm chuông một lần liền thấy có người ra mở cửa.

"Chị Diệp! Chị Diệp!" Trâm thấy Diệp sung sướиɠ hét lên.

Cô bé chạy vào nhà kéo anh trai ra mở khoá cổng. Diệp trịnh trọng nói: "Hôm trước anh chị đi thi văn nghệ được giải nhất, quyết định tặng cho Trâm một món quà, em xem thích không nè?"

Diệp đưa túi quà sau lưng ra trước mặt Trâm.

Đăng ở bên cạnh cau mày nói: "Chúng mày quyết định từ bao giờ? Sao không báo tao?"

Diệp trả lời: "Báo thì mày có cho mua không?"

Nghe khẩu khí hai anh chị có vẻ không tốt lắm, Trâm rụt rè hỏi: "Anh ơi em có được nhận không ạ?"

Hộp quà là búp bê barbie thôi nhưng riêng cái hộp đã được thiết kế theo kiểu nhà búp bê, tặng kèm hai chiếc váy để thay nên trông cái hộp khá lớn. Giấy bọc quà là loại màu hồng in hình Hello Kitty, thắt nơ đầy đủ. Bé gái như Trâm không thích mới là lạ.

Đăng im lặng một lúc, sau đó nói: "Cảm ơn chị Diệp đi."

Trâm nghe vậy vui không chịu được chạy tới ôm quà xong nhảy cẫng lên, liên tục nói cảm ơn.

"Em vào mở quà đi, chị cũng về đây." Diệp nói với Trâm.

Cô bé nghe xong chạy đi đặt hộp quà trước thềm nhà sau đó quay lại khẩn khoản nói với Diệp: "Chị ơi cứu em với."

Diệp nghe vậy hoảng hốt hỏi: "Có chuyện gì xảy ra thế?"

Trâm nghẹn ngào: "Anh Đăng vừa mua nhiều thịt lợn lắm. Anh ý vừa thái một miếng ra luộc rồi."

Diệp thở phào: "Em làm chị sợ hết hồn, tưởng chuyện gì."

Cô bé làm vẻ mặt nghiêm trọng nói: "Chuyện lớn đó chị! Bình thường anh ấy còn rang với kho, mấy hôm nay anh Đăng chỉ luộc thôi."

Sau đó cô bé nói thêm: "Chị ở lại ăn cơm với em đi. Nếu như thế thì em ăn thịt luộc thêm mấy ngày nữa cũng được!"

Diệp nghe vậy liền nhìn sang phía Đăng nhưng Đăng không nói gì.

Mày không mời tao ở lại ăn cơm à? - Diệp tức tối trong lòng.

Lần này Diệp không tự ý xông vào nhà Đăng nữa, chỉ đợi ý kiến của Đăng, hay chỉ đơn giản là đợi một lời mời. Không phải vì nó muốn ăn chực đâu, chỉ là nó mong chờ động thái của Đăng. Nhưng có vẻ như gần đây cậu ta thậm chí đang né tránh nó.

Đăng vẫn không nói gì, mặt cậu ta quay hướng khác

Diệp thấy thì giận lắm rồi, nói: "Thôi chị phải về đây. Hẹn Trâm hôm khác nhé."

Nói rồi nó đi thẳng.

Buổi tối Diệp ăn cơm ở nhà, trên bàn là món thịt bò hầm khoai tây đang toả hương thơm khiến người ta khoái chảy nước miếng, lòng thầm thấy tội nghiệp bé Trâm vô cùng.

Hoàng Nhật Đăng lì lợm quá.

Phải chăng tên này đã đắc đạo thành tiên hay sao mà vẫn mãi không suy chuyển? Diệp làm đến thế rồi cũng chẳng ra kết quả, dường như gần đây Đăng còn tránh né nó, vì thế nó tìm đến chuyên gia tư vấn tâm lý tình cảm Đỗ Ngọc Nhi - năm nay 18 tuổi nhưng có kinh nghiệm yêu đương 15 năm, thấy bảo có bạn trai từ hồi mẫu giáo rồi.

"Cái trò chọc ghen của mày cũng hợp lý đấy, nhưng mỗi tội mày làm chưa tới. Ít ra phải có hành vi gì đó thật là thân thiết như sờ mó, ôm ấp này. Vậy mới đáng để ghen chứ kéo nhau ra cái góc sáng trưng thế kia nói chuyện thì ai mà thèm."

Diệp chưa từng có ý định muốn động vào ai khác ngoài Đăng. Nhưng nếu phải làm thì...

"Quân!"

"Ơi?"

Quân vừa đi ngang qua bàn Diệp thì bị Diệp túm lại, dùng cả hai tay nắm chặt tay Quân bắt lấy bắt để ngay trước mắt Đăng bàn bên: "Chúc mừng mày xuất viện nhé! Chúc mừng mày!"

Quân trước giờ vẫn là người thoải mái đυ.ng chạm người khác, chẳng hiểu sao hôm nay bị Diệp bắt tay lại hốt hoảng vô cùng, cuống cuồng giật tay ra: "Mày mày mày mày mày bị làm sao đấy Diệp! Buông tay buông tay!"

Diệp vì căng thẳng nên dùng hết sức bình sinh nắm lấy tay Quân, cậu ta không giãy tay ra được. Quân sợ quá phải hét lên: "Nam nữ thụ thụ cái gì đấy thân, bỏ tay ra rồi nói chuyện! Đừng có hãm hại tao Diệp ơi!"

Quân vừa hét vừa như nhớ ra điều gì vội nói: "Tao có phải người xuất viện đâu? Người xuất viện là Tú mà?"

Diệp buông tay ra, cũng chẳng phải do câu giải thích của Quân mà là do nó cảm thấy nắm tay đủ rồi: "Đúng rồi nhỉ. Nhưng mấy ngày nay mày cũng nghỉ học mà? Mày bệnh gì?"

Lần đầu tiên Quân cảm thấy sợ Diệp, Quân chạy về chỗ co rúm bên cạnh Tú nói: "Tao phải chăm sóc bạn Tú. Khoan đã, nhưng mày cũng không được bắt tay Tú. Nó mới ra viện yếu lắm, tốt nhất không cần bắt tay chúc mừng gì hết."

Sau đó Quân làm bộ dạng giơ hai tay ra che chắn Tú khỏi phần tử khủng bố Nguyễn Linh Diệp.

Lúc này đang là đầu giờ, xung quanh bàn Tú cũng có mấy tên xúm lại muốn nghe Tú tường thuật trực tiếp chuyện mổ ruột thừa. Diệp đạt được mục đích cũng hết hứng ngồi xuống.

Đúng là bản thân chỉ ngại ngùng khi trong đầu có tâm lí crush với người ta, còn vừa rồi nó nắm tay Quân mà không có cảm giác xúc động gì hết, chỉ thấy hai bàn tay ra đầy mồ hôi.

Rõ ràng ngày trước Đăng rất hay can thiệp chuyện của nó với Quân, tại sao bây giờ Đăng cứ như pho tượng vậy chứ? Nó làm đến mức này rồi vẫn không thu được kết quả, hơi bực rồi nhé!

Diệp vừa suy nghĩ vừa xoay cái bút trên tay, vô tình bút bị văng khỏi quỹ đạo bay xuống chân Đăng.

Đột nhiên nghĩ tới cảnh nam nữ chính vô tình chạm tay nhau bắn ra tia lửa điện nên nó giả bộ bình tĩnh nói: "Đăng. Nhặt hộ tao cái bút với."

Đăng dùng chân đá bút bay về phía Diệp.

Diệp: @₫&+?!#$+%?

Đầu óc Đăng đúng là không sử dụng sóng não bình thường để suy đoán được.

Tối về nó mở bài viết trên Google về 36 kế trong Binh Pháp Tôn Tử ra, lướt từ trên xuống dưới thấy ba chữ "Khổ nhục kế" nhìn có vẻ rất đáng chú ý nên nó quyết định vận dụng thử.