Chương 38

Hôm sau, Diệp không mặc áo khoác đi học.

Lúc đạp xe trên đường nó cứ run cầm cập. Có mấy đứa mặc áo trong ngoài đầy đủ đạp xe ngang qua thấy Diệp cũng phải thốt lên: "Diệp ơi mày điên vãi."

Điên cũng được, nó đã quyết định đi trên con đường này rồi.

Đến trường nó cũng không lên lớp ngay mà chạy vào nhà vệ sinh xì mũi, kết quả là bị mấy em gái lớp dưới lạ mặt hỏi thăm.

"Chị là cái thá gì hả?"

Diệp giật mình.

Đù, không phải fan à?

Ngồi nghe ba em gái chửi một hồi Diệp mới hiểu, đại khái là hôm diễn vở kịch thì ngoài việc diễn tốt ra thì nó và Tú đã diễn tốt tới mức được mấy em gái rảnh rỗi ghép đôi trên mấy nhóm kín của trường, hình như chủ yếu là học sinh lớp 10 đang độ tuổi thích mấy thứ hường phấn. Việc này đã xúc phạm trực tiếp đến "hội kín" đẩy thuyền Quân và Tú. Đoàn đội đu thuyền Quân x Tú có hơn hai năm lịch sử lâu đời nên cái nhóm Diệp x Tú mới thành lập được vài tiếng đồng hồ đương nhiên không chịu nổi nhiệt nên bị dập tơi tả, giải tán vĩnh viễn. Duy nhất chỉ còn lại vài mống nói mình đu couple Juliet x rapper Romeo nên được tha chết.

Tuy Diệp không làm gì có tội nhưng ở đâu chẳng có thành phần quá khích, điển hình là mấy em gái trước mặt. Một đứa trong đó nói Diệp là:

"Chính chị khiến Quân và Tú đánh nhau, bị thương nhập viện!"

Ủa em?

Diệp đưa tay về phía trước tỏ ý hoãn nói, chen lời hỏi: "Nghiêm túc hay đùa vậy?"

Trước mặt Diệp có ba cô nhóc. Một cô gái vừa thốt lên câu dở hơi kia thì hai đứa còn lại cũng bất ngờ hỏi: "Mày bị ảo à?"

"Không phải đâu! Chính chị ta đυ.c thuyền, sau đó Quân đã ghen tị! Vì vậy Quân không muốn hai người diễn cảnh cuối. Ngoài sân khấu anh Tú gϊếŧ anh Quân, nhưng sau cánh gà anh Quân đã đánh anh Tú nhập viện, quyết định tuẫn táng theo người tình nhưng bất thành."

"Ô nghe cũng hợp lý nhỉ, mày đọc ở đâu đấy?" Một trong hai đứa còn lại hỏi.

"Fanfic của tác giả tên Đại Bông. Nhưng chị ấy bảo là fanfic dựa trên sự việc có thật."

Hai đứa còn lại trầm mặc một lúc, sau đó quyết định kéo cô bạn của mình về lớp.

Trước khi bị kéo đi cô nhóc kia vẫn gào lên: "Nhưng tao không chấp nhận được chị ta đυ.c thuyền CP tao. Mày không thấy Tú đã đâm Quân như thế nào à? Anh Tú đã rất đau khổ, anh Quân đôi mắt đượm buồn. Buông tao ra, tao phải cho chị ta biết thế nào là lễ hội!"

"Mày định làm gì chị ấy?"

Diệp nghe tiếng ba đứa nhỏ dần.

"Tao cầu xin chị ta buông tha cho Quân và Tú."

"Đi, tao với mày dắt nó qua phòng y tế."

Vừa rồi Diệp bị đẩy ngã ngồi ra đất, thấy ba đứa khùng điên kia đi rồi cũng bắt đầu phủi mông đứng dậy.

Có lẽ hôm nay ra đường sai cách, thật là đen đủi. Giờ vừa đau mông vừa lạnh.

Đột nhiên có giọng nói quen thuộc vang lên: "Áo khoác mày đâu?"

Ngẩng đầu thấy Đăng đang cau mày nhìn nó.

"Quên không mang." Nó đáp, giọng nghe hơi nghẹt mũi vì lạnh, và hơi tủi thân vì bị mấy em lớp dưới bạo lực học đường nữa. Vậy mà nó cứ tưởng bạo lực học đường chỉ xuất hiện trong teenfic Băng Phong, ai dè còn xuất hiện trong 101 Cách Viết Thư Tình Tán Lớp Trưởng.

"Sao mày lại ở đây?" Diệp hỏi.

"Đi vệ sinh chứ gì nữa."

Diệp chẳng tin mấy lời của thằng Đăng mỗi khi cậu ta xuất hiện bất ngờ nữa. Nó nâng mắt nhìn lên cửa sổ lớp 12A5 ngay trên đầu.

Phải rồi, nhà vệ sinh ở mặt sau của dãy A, đứng từ cửa sổ lớp nó có thể thấy rõ mồn một cảnh bên dưới.

Đăng cởϊ áσ khoác vứt cho nó, dùng giọng điệu bình thường nói: "Mặc đi."

Diệp đang sẵn trạng thái tủi thân vì bị người ta bắt nạt, lại nhớ đến cái sự mập mờ mà nó moi mãi không ra của Đăng nên ngang ngược vứt áo trở lại: "Không cần. Tao không lạnh."

Áo khoác bay về trên tay, Đăng khó hiểu hỏi: "Nhưng mày đang chảy nước mũi mà?"

"Đây là nước mũi do tao vừa bị bạo lực học đường, tao khóc."

"Nhưng mắt mày khô."

"Đấy là tao khóc cạn nước mắt rồi."

Đăng mất kiên nhẫn tiến tới l*иg áo vào người Diệp, động tác vô cùng thuần thục như đã làm rất nhiều lần, vừa mặc cho nó vừa mắng: "Mặc nhanh rồi lên lớp đi. Con khùng."

Lâu rồi Diệp mới nghe Đăng chửi, Diệp hạnh phúc bật khóc.

"Mày kì lạ quá Đăng ạ! Tao không hiểu nổi mày đấy." Diệp vừa khóc vừa nói như vậy.

Đăng mặc áo cho nó, còn kéo khoá nữa. Chắc là ở nhà chăm bé Trâm quen tay.

Lại là cái mùi xà phòng này. Không ngờ người ta lại có thể nghiện mùi xà phòng Omo như Diệp đang cảm thấy bây giờ.

Hơi ấm truyền tới từ áo khoác của Đăng khiến nước mũi nó ngừng chảy, nhưng nước mắt vẫn cứ tuôn rơi.

Đăng thấy nó tự nhiên khóc cũng hoảng, luống cuống không biết phải làm gì, lại nghe thấy tiếng chuông vào lớp réo ầm ĩ nên đành vội vã kéo nó lên lớp chứ không chần chừ trước cửa nhà vệ sinh nữ nữa.

Hai đứa một trước một sau bước vào lớp, thấy ngoài Đăng ra còn có mấy thằng nồng độ mỡ trong người quá cao khác đi học không mặc áo khoác, kiểu như cơ thể tự toả được nhiệt với lại phong phanh thành thói nên không thấy lạnh, ví dụ như thằng Quân. Diệp thấy vậy cũng đỡ lo cho Đăng hơn, an tâm mặc cái áo khoác rộng thùng thình của cậu ta.

Kể ra thì Diệp cao nên mặc đồ rộng trông cũng không lố bịch lắm.

Tan học Diệp mặc áo khoác của Đăng về đến nhà, hai má vẫn hơi hồng hồng, dường như mặt nó không đủ dày để chống lại cái áo này. Đến tối còn mặc cả áo khoác đi ngủ.

Giữa đêm Diệp lên cơn sốt tỉnh dậy kêu cứu với mẹ.

Có lẽ sáng hôm qua nó điên quá nên phải nhận cái hậu quả ngu ngốc này. Đúng là dùng khổ nhục kế thì sẽ phải chịu khổ chịu nhục.

Mê man cả đêm, sáng dậy nó thấy người vẫn yếu đuối chân tay không có sức nên viết đơn xin nghỉ học đưa mẹ kí rồi gọi điện cho Nhi qua lấy mang tới lớp hộ.

Thường thì buổi sáng và chiều bố mẹ nó đều đi làm hết, nhà chỉ còn có mỗi bà nội loanh quanh ở nhà xem ti vi. Bà thấy chán chán thì lại sang nhà hàng xóm giao tiếp đôi ba câu với mấy bà cụ cùng lứa cho hết ngày, thi thoảng tụ tập nhai mấy miếng trầu cau hoài niệm cho quên sầu nữa.

Diệp qua cơn sốt rồi nên cũng tạm ổn, chỉ còn thần trí là hơi không ổn. Thật ra thì mỗi lần bệnh tật vào là nó lại cư xử hơi bất thường một tí, ví dụ như là nó sẽ không nằm nghỉ mà dậy lau quét nhà cửa bàn ghế, dọn dẹp phòng ốc bàn học, giặt giũ phơi phóng quần áo. Hết việc để làm thì nó lại ngồi nói chuyện với người xung quanh.

Nó lý giải hành động này của mình là do mỗi lần ốm đau cơ thể sẽ thấy vô cùng khó chịu, tâm lý mong manh tràn đầy suy nghĩ tiêu cực, cảm giác mình sắp chết, nên khi bệnh tật thuyên giảm thì trong đầu nó sẽ tràn ngập ý tưởng rằng khi bản thân mạnh khoẻ thì phải giúp ích cho gia đình bố mẹ, góp công lao cho cuộc đời, bắt đầu từ việc nhà. Sau đó vì đầu óc không thoải mái nên nó sẽ không muốn đọc truyện hay nghịch điện thoại, nó chỉ muốn thư giãn thôi, bằng cách ngồi nói chuyện.

Nó nói chuyện với bà nội hết cả một buổi sáng, nói từ việc Sesshomaru đã muốn chiếm cây Thiết Toái Nha từ tay Inu Yasha như thế nào, hay là trình độ lạc đường của Roronoa Zoro đạt tới đẳng cấp ra sao, Doraemon đã thay đổi vận mệnh của Nobita bằng những bảo bối gì cho đến cách Kaitou KID thực hiện những trò ảo thuật che mắt khán giả của hắn v.v...