Chương 45

"Chết rồi mình đi muộn mất rồi."

Thì ra con bé đó vừa lạc trôi vào ảo tưởng, giờ mới chịu quay lại thực tại.

Biết là muộn nhưng nó vẫn ghé mông ngồi trên yên xe đạp, một chân chống dưới đất một chân đặt trên bàn đạp, tay cầm lái phân vân không nên bước vào hay không, vẻ mặt ảm đạm như cả thế giới sụp đổ, mắt hơi long lanh nước như muốn khóc.

"Huhu. Không được. Vào bây giờ sẽ bị để ý mất. Mình không muốn nổi tiếng. Về thôi."

Con bé đó vừa quay xe định đi lại lẩm bẩm: "Không được, giờ mà về thì mẹ sẽ hỏi sao mình đi muộn về sớm." Tay nó sờ sờ túi, "Không mang tiền, không đi quán nước được. Thôi ngồi đây đợi vậy."

Nó dựng xe một góc sau đó tới gần ngồi cạnh, mắt nhìn Đăng lộ rõ vẻ thông cảm.

Đăng cảm thấy không ổn chút nào. Tâm trạng cậu tệ vô cùng lại thêm con bé dở hơi chẳng biết chui ở đâu ra này khiến cậu hơi khó chịu. Cậu cúi mặt, không bắt chuyện.

Khả năng giao tiếp của con bé này không tốt lắm. Có vẻ như nó định an ủi cậu vì đồng cảnh ngộ đi muộn, nào là nó nói nó hiểu cảm giác của cậu, nào là nó thấy yên tâm hơn vì có đứa đi muộn như nó, nhưng nó cứ nghĩ gì nói đấy, nghe rất vụng về.

Buổi độc thoại của Diệp kéo dài gần hai tiếng đồng hồ, phía sân trường bắt đầu truyền đến tiếng học sinh huyên náo. Đăng đứng dậy lấy xe đi về. Con bé đó cũng chào cậu một câu rồi đạp xe bay biến. Cậu nghe loáng thoáng nó kêu là "khát quá".

Nó nói nó học lớp 10A5? Hình như cậu cũng học lớp này.

Thời gian quả là thứ đáng sợ, nó đủ để bào mòn mọi thứ. Có thể Đăng cảm thấy phiền phức ở mấy phút đầu tiên, nhưng sau hai tiếng đồng hồ Đăng cảm thấy như đống suy nghĩ tiêu cực trong đầu mình bị con bé này rút ruột đem đi đâu hết.

Có lẽ Đăng đã nghe chán những lời an ủi kiểu như "tôi hiểu cảm giác của cậu", "hãy cố gắng lên", để tới lúc này bản thân lại thấy nhẹ nhõm vì những câu chuyện lạc đề, những câu chuyện tẩy não cậu theo thời gian.

Lúc đó Đăng nghĩ, có lẽ mai cậu cũng sẽ thử đi học, để xem bình thường con bé này có dở hơi thế này không.

Mọi thứ xuất phát từ sự tò mò.

Buổi hôm sau đến lớp, con bé kia không nhận ra Đăng.

Tên nó là Nguyễn Linh Diệp.

Tuy cũng hơi bực vì bị lãng quên đấy, nhưng có lẽ do lúc ngồi ngoài cổng trường cậu đã cúi mặt quá sâu nên nó không thấy gương mặt cậu.

Cậu được xếp ngồi dưới nó hai bàn, khác tổ, điều này dần tạo cho cậu thói quen quan sát nó một cách lặng lẽ.

Nhìn kiểu gì cũng thấy nó chỉ là một cô gái bình thường. Thậm chí con bé này còn bị đứt dây chỗ nào đó nữa.

Nhưng mà nó cười lên... trông cũng xinh đấy chứ.

Tuy hơi ngu.

Thói quen của con người thật đáng sợ, chẳng biết từ khi nào lòng cậu lại tồn tại bản năng giam giữ nó trong tầm mắt. Nhìn nhiều tới mức ghi nhớ mấy thói quen nhỏ nhặt cho tới phát hiện ra từng cái ưu nhược điểm của nó.

Cho đến giữa năm lớp 11 cô chủ nhiệm thay đổi chỗ ngồi định kì, lần này thì cậu ngồi trên nó.

Hồi học cấp một Đăng bị bắt nạt vì lập dị.

Cũng không đến mức lập dị, chẳng qua vì cậu có hứng thú với những thứ không giống trẻ con cùng lứa tuổi như chủ nghĩa cộng sản, thiên văn học, hay là quá trình tiến hoá của loài người... thông qua sách vở, phim ảnh, nên mấy chủ đề nói chuyện của cậu cũng thường liên quan tới những thứ ấy. Trong khi bọn trẻ con đâu biết gì khác ngoài siêu nhân với Doraemon đâu, chúng cứ thấy ai khác biệt một chút thì kéo bè ra bắt nạt. Sau đó Đăng cũng hoà đồng hơn một chút, hình thành thói quen kìm chế thể hiện với những thứ mình thích, ít nói mấy thứ khó hiểu trên trời dưới biển mà cậu đọc được trên sách đi để tập trung chơi đá bóng đá cầu, chơi điện tử với đám con trai. Dần dần cậu học được cách thích nghi, hành động luôn có chủ đích cụ thể, không làm những việc khác thường.

Nhưng từ ngày ngồi bàn trên, Đăng gần như mất khả năng kiểm soát bản thân. Vì không còn được chủ động quan sát nó nữa nên cậu bắt đầu tìm cách tiếp cận nó bằng những cách ngớ ngẩn: lạm dụng quyền lớp trưởng.

Tự nhiên cậu thấy việc được nhìn vẻ mặt bế tắc của nó trông thú vị hơn hẳn so với việc quan sát nó từ phía sau nhiều lắm. Có lần một lại có lần hai, rất là thú vị.