Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

101 Cách Viết Thư Tình Tán Lớp Trưởng

Chương 56

« Chương TrướcChương Tiếp »
Diệp vừa nói vừa tự nghi ngờ những gì mình nói: "Sau đó tao lại cảm thấy mày rất quan tâm tao... tao cũng chẳng biết có phải tao ảo tưởng không, nhưng tao cảm thấy từ lúc đó tao chỉ nhìn thấy mỗi mày thôi. Nếu là ảo tưởng thì cũng hơi nhục, nên tao đã cố kiểm tra thử. Kết quả thì tao thấy cũng có vẻ đúng... Nhưng mà tao vẫn không dám nói. Tao rất bình thường. Gần đây Facebook của tao có hơn 1000 follows rồi nên tao mới dám nói với mày, vì ít ra như vậy cũng đỡ mất mặt."

Đăng có vẻ hơi bối rối, Diệp nói thêm để tránh khỏi bầu không khí gượng gạo: "Nhưng tao nói trước rồi đấy. Tao không hỏi han gì mày đâu, mày tốt nhất đừng có trả lời. Tao không muốn nghe."

Đăng nhìn nó, lẳng lặng nói: "Tao ở đây không phải để trả lời gì cả. Tao chỉ muốn nói là, tao có cơ hội chuyển lớp chọn từ hồi học lớp 10 rồi, nhưng tao chưa từng có ý định chuyển."

"Bởi vì ở lớp này có người mà tao để ý."

Đăng nói rất chậm.

"Thế giới của tao lúc nào cũng trầm lặng, xung quanh toàn đứa đâm đầu vào học với học. Bố mẹ mất rồi, ở nhà cũng lạnh lẽo. Trượt chuyên lại còn phải học lớp thường làm tao thấy rất khó chịu. Nhưng ngày nhập học hôm đó, có một người giúp tao vượt qua cảm giác bức bối khó chịu đó. Dần dần tao để ý người đó, cũng từ tò mò trở thành thích lúc nào không hay."

Diệp càng nghe càng thấy hoang mang, hỏi lại: "Lớp mình? Ai vậy?"

"Mày chứ ai."

Diệp đang buồn vì Đăng thích người khác thì tự nhiên nhận được câu trả lời như tát thẳng vào mặt.

"Tao... tao á?" Diệp lấy tay chỉ vào mặt mình.

Đăng ngại ngùng quay mặt về phía khác: "Ừm."

"Tại sao?"

"Không biết."

"Thế tại sao vừa rồi mày dám hỏi tao tại sao?"

Diệp không muốn Đăng thích lại mình vì cảm giác thương hại, nhưng khi nghe Đăng nói để ý mình từ khá lâu rồi thì nó rất muốn có một câu trả lời rõ ràng.

Đúng lúc này bác bảo vệ không hiểu từ đâu đi tới nói: "Hai cái đứa này, trưa không về ăn cơm đi còn đứng đây làm cái gì?"

Diệp ngó đầu nhìn sau lưng Đăng, nói: "Bác đợi chúng cháu một tí! Lát nữa chúng cháu về!"

"Ờ, bác cũng đi ăn cơm đây. Về sớm đi đấy."

Cả hai đều im lặng. Đợi bác bảo vệ đi khuất Đăng mới tiếp tục nói: "Tao không biết tao có thích mày không, nhưng tao để ý mày. Gần đây được gần gũi với mày hơn, tao mới nhận ra. Trước giờ tao chưa từng thổ lộ với mày, một phần do nghĩ mày thích Quân. Một phần thì," Đăng ngắt câu, nghiêm túc nói, "Bố mẹ tao mất rồi. Nếu giờ xác định mối quan hệ thì tao không thể đảm bảo tương lai cho mày."

"Tương lai gì?" Diệp ngơ ngác hỏi.

"Thì... hỏi cưới mày ấy. Tao còn phải học đại học, tìm việc làm, nuôi Trâm ăn học nữa. Tao sợ tao không đảm bảo được tương lai cho mày. Sợ mày phải chờ lâu."

"Mày nói... mày định cưới tao á?"

Đăng nghe câu nghi vấn của Diệp, nét mặt chợt trở nên nghiêm trọng: "Vậy mày nói thích tao nhưng không có ý định về sau sẽ cưới tao à? Mày định vui chơi qua đường với tao thôi à?"

Diệp há hốc mồm, cơ miệng không tự khép lại được nên đành đưa tay lên che miệng.

Nó vừa nghe thấy cái gì vậy nhỉ?

Thứ này nằm ngoài khả năng tưởng tượng của nó rồi.

"Mày không thể suy nghĩ bình thường một tí à?" Diệp hoảng sợ hỏi.

"Không, tao không nghĩ bình thường được. Tao đã rất cố để bình tĩnh nhưng lúc nào trong đầu tao cũng chỉ có mày. Mỗi lần nghĩ đến mày và làm vậy tao đều rất hối hận. Tao đã học thiền và đọc Bát Nhã Tâm Kinh nhưng cũng không thể dừng nghĩ về mày được. Dù bây giờ chưa phải người yêu tao đã muốn trở thành người yêu với mày rồi. Mà nếu như vậy tao chắc chắn sẽ chịu trách nhiệm với mày. Mà đằng nào tao cũng chịu trách nhiệm thì tốt nhất là cưới luôn đi. Nhưng cưới thì tao không đủ khả năng lo cho mày ở thời điểm hiện tại. Ít nhất cũng phải tới năm ba đại học mới được. Thật ra tao có thể lo nếu không có Trâm, nhưng vì tao có Trâm nên. Ừm. Thật ra tao có tự tin bản thân trong tương lai có thể lo cho mày, nhưng vấn đề là người ta bảo là mối tình đầu sẽ không có kết quả đâu! Yêu sớm rồi kiểu gì cũng chia tay, con gái bằng tuổi sẽ không thể đợi một chàng trai đến khi cậu ta trưởng thành được. Hơn nữa..."

"Khoan, dừng."

"Mày để yên tao nói tiếp. Hơn nữa..."

Diệp vẫy tay loạn xạ ra hiệu dừng lại: "Tao không muốn nghe lập luận của mày nữa! Mày nghĩ nhiều như vậy mà đến giờ vẫn chưa bị điên ấy hả? Với lại làm vậy và làm vậy rồi mày làm vậy là làm cái gì tao không hiểu?"
« Chương TrướcChương Tiếp »