Chương 57

"Mày không hiểu cũng được. Tóm lại là tao xin lỗi vì đã để mày phải tỏ tình trước."

Nói xong Đăng rút trong túi quần ra một thứ, đưa ra trước mặt Diệp: "Vậy mày lấy tao nhé?"

Đăng đưa ra một chiếc hộp gấp đựng trang sức, mở nắp ra, bên trong có một chiếc dây chuyền bằng vàng.

Diệp nhìn chiếc vòng phát ra hào quang lấp lánh dưới ánh sáng ban ngày, mặt ngơ ngác đáp: "Đợi tao về hỏi bố mẹ đã."

Diệp sợ hãi đang định lẩn đi thì bị Đăng nhẹ nhàng túm lại: "Mày hỏi bố mẹ cũng được. Nhưng tao nghĩ bố mẹ mày chắc chắn sẽ không đồng ý, vì mày chưa đủ 18 tuổi."

"Mày cũng đã đủ 20 đâu?"

Theo luật pháp Việt Nam hiện hành thì độ tuổi được phép kết hôn của nữ là 18, nam 20.

"Đúng vậy. Nên cái này là đính ước thôi. Nếu mày nghiêm túc khi nói thích tao thì mày phải nhận cái này." Đăng vừa nói vừa ấn hộp dây chuyền vào tay Diệp.

"Khi nào cầu hôn tao sẽ mua nhẫn sau. Vòng này tao dùng tiền bố mẹ để lại để mua. Nếu cưới rồi thì coi như cũng không phải là tao tiêu tiền linh tinh. Mày cứ đeo tạm đi, sau này tao tự kiếm được tiền sẽ mua cái khác cho mày."

Sao tự nhiên thấy cái vòng này nặng quá vậy? Mày định xích cổ tao à? Xin mày đừng nhắc đến cưới xin nữa có được không? - Diệp gào thét trong lòng, tràn đầy sợ hãi. Cảm giác tủi thân khi thích cậu ta không được hồi đáp tự nhiên bay biến sạch sẽ không còn một mảnh. Trong đầu lúc này ngoài sợ hãi ra chỉ còn có sợ hãi, cảm tưởng như mình vừa nhảy xuống nước tắm cho mát lại phát hiện hồ bơi sâu không thấy đáy. Nó đã dây vào kẻ nào thế này? Thằng này nó bị làm sao thế? Những thằng 9.9 tư duy đều không bình thường như này ư?

Diệp lắp bắp: "Tao nói thích mày nhưng tao chưa nghĩ xa vậy."

"Không sao. Cầm đi, tao cho mày một tuần suy nghĩ. Tao biết là hơi đột ngột, trong thời gian này tao sẽ cố gắng. Một tuần sau quyết định thế nào tuỳ mày." Đăng ngừng một chút rồi hỏi tiếp: "Tao với mày quen nhau không?"

Nó đáp ngay: "Có... Sao mày lại hỏi thế?"

Đăng nhíu mày: "Đây không phải câu hỏi, là câu đề nghị."

Diệp tám phẩy môn văn giật mình hỏi lại: "Ý mày là... mình "quen nhau" ấy hả?"

"Ừ." Đăng gật đầu. Có vẻ cậu vẫn còn ngại ngùng khi dùng mấy từ như làm bạn gái với hẹn hò nên nghĩ mãi mới dùng từ quen mập mờ như vậy.

"Mày có thể quen thử trước khi quyết định đính ước."

Diệp bị kĩ thuật đàm phán của Đăng làm mờ mắt, cuối cùng gật đầu trước Hoàng Nhật Đăng bản dùng thử một tuần.

Hai người cùng sóng vai đi về phía nhà xe.

Buổi tối khi Diệp đang dọn cơm thì nhận được tin nhắn Facebook của Đăng.

Nội dung tin nhắn ngắn gọn súc tích:

[Diệp ăn cơm chưa?]

Ngày đầu tiên hẹn hò, nói là bắt đầu quen nhau nhưng do ngại ngùng và do sắp thi giữa kì nên cả hai cũng không dám có động tĩnh gì khác lạ ngoài việc bắt đầu nhắn tin Facebook và có nhiều tương tác trên lớp hơn bình thường một tí. Chỉ một tí thôi, ví dụ như Diệp làm rơi cục tẩy thì Đăng sẽ nhặt cho nó chứ không dùng chân đá về.

Buổi chiều học thêm Tiếng Anh trên trường, học xong cả hai cùng tới cổng trường Tiểu học Trần Hưng Đạo để đón Trâm.

Trâm phát hiện bên cạnh anh Đăng còn có chị Diệp thì vui mừng nhảy cẫng.

Lúc nhìn thấy Trâm, tinh thần của Diệp mới được thả lỏng một chút, bởi từ lúc gật đầu đồng ý quen Đăng thì nó đã hoàn toàn rơi vào trạng thái hoang mang đề phòng, làm gì cũng không thấy tự nhiên. Diệp chưa từng có bạn trai bao giờ, không biết bình thường bọn yêu nhau chúng nó làm những gì. Có lẽ mọi thứ sẽ đến tự nhiên như nói chuyện, hẹn hò... nhưng trong trường hợp này Diệp chỉ cảm thấy bản thân như cô nhân viên bị sếp giao việc và bắt chạy deadline trong một tuần.

Nghĩ nát cả óc Diệp cũng không tin được câu chuyện cuộc đời nó lại đi theo hướng này.

"Chị Diệp hôm nay đi đón em! Em vui quá em vui quá!"

Cả hai đưa Trâm về nhà rồi Diệp cũng trở về.

Hôm sau Diệp vừa ra khỏi cổng đã thấy Đăng đứng trước cửa nhà nó. Diệp sợ quá ngã ngồi xuống đất.

"Sao mày lại ở đây?"

"Đến đón mày đi học."

"À... ừ."

Diệp gật đầu, luống cuống dắt xe ra khỏi nhà, mắt láo liên nhìn quanh xem có bà hàng xóm hóng hớt nào đang nhìn không.

Đăng thấy nó dắt xe ra thì hơi nhíu mày: "Tao lai mày mà. Mày dắt xe ra làm gì?"

Nghe xong câu này Diệp còn hoảng hơn, vội vã xua tay: "Không cần không cần, tao chưa chuẩn bị tâm lí, cứ để tao tự đi xe được rồi."