Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

101 Cách Viết Thư Tình Tán Lớp Trưởng

Chương 75

« Chương TrướcChương Tiếp »
Diệp không trả lời lại, chỉ thả tim tin nhắn cuối của Đăng.

Phía bên kia Đăng ngồi nhìn màn hình một lúc lâu sau mới tắt màn hình đi ngủ.

Hôm sau Diệp hăng hái tận dụng thời gian trên lớp để làm bài tập về nhà, sau đó nhắn Đăng tối không cần qua nhà nó đón đi học thêm nữa.

Đăng hơi cau mày nhưng cũng không hỏi lí do, chỉ gật đầu tỏ vẻ đã biết.

Diệp mất hai ngày đầu tiên để thảo luận kiểu đan sẽ áp dụng và nghiên cứu cách đan khăn căn bản, nên ba ngày này đều không sang nhà Đăng. Thật ra thì gần đây nó sang nhà Đăng nhiều quá, thành ra cảm giác khát nước với vã thuốc như hồi mới quen nhau mấy hôm đầu vơi bớt, hơn nữa lên lớp cũng có gặp mặt nên dù buổi tối không sang chơi cũng không suy nghĩ sâu xa nhớ nhung gì nhiều.

Đến buổi chiều hôm thứ Năm, Đăng gọi nó qua thư viện mượn Atlat, nhưng không đi đến kệ đặt sách liên quan đến chủ đề địa lí mà lại kéo nó vào trong góc khuất của thư viện, giữa hai kệ sách lớn đủ che mọi góc nhìn.

Diệp nhìn không gian hơi tối ba mặt đều là tủ sách cao đến mức chắn hết ánh đèn, mặt còn lại là Hoàng Nhật Đăng đang đứng chắn lối, nó hơi khó hiểu hỏi: "Tìm sách gì ở đây thế?"

Đăng không trả lời, chỉ lẳng lặng bước về phía Diệp. Nó theo bản năng lùi lại, đến khi lưng chạm phải kệ sách thì dừng.

Gương mặt Đăng hơi u ám, cậu vươn tay ra cầm lấy tay nó, cầm một lúc lâu vẫn không nói gì làm Diệp thấy hơi sợ. Bóng đèn cũ kĩ trong thư viện đột nhiên nhấp nháy vài cái làm nó hết hồn, nhìn lại trạng thái bất thường của Đăng lúc này, đầu nó không nghĩ gì khác ngoài việc Đăng bị ma nhập.

"Mày bị sao đấy?" Diệp hỏi.

Đăng như thể gặng lắm mới trả lời được mấy chữ: "Bốn ngày rồi."

Bốn ngày? Đăng bị nhập bốn ngày rồi? À không đúng, chắc là Đăng đang nói đến chuyện bốn hôm nay nó không sang nhà cậu làm bài tập.

"Mày yên tâm, ở nhà tao có làm bài đầy đủ mà."

Dù chất lượng bài tập của nó mấy hôm nay tất nhiên không tốt như lúc sang nhà Đăng, nhưng nó vẫn phải trợn mắt nói láo để tránh bị lộ việc đan khăn làm quà.

"Không phải chuyện này." Đăng nắm tay nó chặt hơn, gương mặt hơi phân vân, sau cùng cũng nói: "Từ sau hôm Giáng Sinh, mày không sang nhà tao học thêm nữa. Có phải hôm đó, trông tao thảm quá, mày ghét tao?"

Giật mình vì sự hiểu lầm hơi lớn, nó vội vã giải thích: "Tất nhiên là không phải!"

"Vậy thì tại sao?"

Thực sự tuy chuyện ngày hôm đó đã ổn thoả, khi Diệp ôm cậu an ủi dịu dàng, cậu cảm thấy rất yên tâm và hưởng thụ, nhưng tất nhiên đâu đó trong tư tưởng đầy sự kiêu ngạo của bản thân cậu vẫn thấy hơi mất mặt, cảm thấy hình ảnh yếu đuối đó của mình trông thật thảm hại. Có điều... chỉ cần Diệp không ghét cậu là được rồi.

Thế mà ngày Chủ Nhật ngay hôm sau đó Diệp không sang nhà cậu, lúc đó cậu chỉ thấy hơi hụt hẫng nhưng rất nhanh chóng lấy lại tinh thần vì nghĩ cậu không thể chiếm dụng tất cả ngày nghỉ của Diệp được. Vậy mà hẳn ba ngày sau đó, thứ Hai, thứ Ba, thứ Tư, Diệp đều không qua học thêm, điều này khiến Đăng hơi sốt ruột, không biết mình đã làm sai điều gì. Chẳng qua bản tính im ỉm đã ăn vào máu, cứ lẳng lặng mà hành động chẳng chịu hỏi han, tin nhắn thì vẫn theo phong cách nhạt nhẽo, nhiều lúc cũng muốn nhắn thêm vài câu nhưng chẳng biết phải nói gì cho tự nhiên, thành ra cậu chẳng làm gì để giải toả sự bất an này cả.

Cho đến hôm nay thì cậu không nhịn được nữa.

Có lẽ điều cần thiết nhất của mọi cặp đôi là sự riêng tư. Vì không thường xuyên có không gian riêng tư nên người ta hay nhắn tin riêng cho nhau. Đăng không giỏi giao tiếp qua điện thoại, khi ở riêng cậu mới có khả năng bộc lộ hết những điều bản thân nghĩ và muốn.

Những ngày gần đây cậu không được ở riêng với Diệp.

Không được gặp riêng nhau vài hôm chẳng phải là điều gì to tát, nhưng với người hàng ngày được tiếp xúc với cô gái mình yêu trong khoảng không gian riêng như cậu (không tính những lúc có Trâm bên cạnh), thì việc bốn ngày liền Diệp không sang nhà cậu là điều khó mà chấp nhận được.

Đăng đã suy nghĩ rất nhiều, và nhận ra bản thân đang tham lam.

Sự phát triển của mỗi cặp đôi đều ở trong không gian riêng tư. Đó là lí do khi còn là học sinh, ở nhà có bố mẹ, lên lớp có bạn bè, thì tình cảm thường rất trong sáng. Vậy nên khi bản thân thoát khỏi tầm mắt của người khác mới có nhiều khoảng thời gian để yêu đương theo một kiểu hoàn toàn khác thời học sinh. Nhưng với trường hợp của Đăng, ở nhà cậu không có người lớn, dựa vào việc đôi bên hoàn toàn chắc chắn được là chẳng có người lớn nào sẽ đột ngột về nên việc hai đứa thân thiết hơn cặp đôi học sinh khác là chuyện đương nhiên. Đăng được trải nghiệm quen rồi nên khi Diệp biến mất sẽ thấy thiếu thốn kinh khủng.
« Chương TrướcChương Tiếp »