Chương 76

Thế mà dù biết mình tham lam, cậu vẫn không ngăn được bản thân chạy đi chất vấn Diệp.

Diệp không thể nói sự thật, nhưng không muốn Đăng hiểu lầm nên trả lời loạn cả lên: "Mấy hôm nay... tao có chút việc bận. Không phải vì ghét mày đâu. Tao không bao giờ ghét mày."

"Bận gì mới được chứ?" Giọng Đăng mang theo chút tra khảo.

Diệp giữ bí mật đến là khổ sở: "Chuyện này không nói được. Nhưng mà thật sự không liên quan gì đến hôm Giáng Sinh hết. Tao không ghét mày đâu. Tao còn đèo mày về mà."

"Thật không?" Đăng tiến tới gần hơn, hỏi khẽ.

"Thật mà! Mày đừng nghĩ nhiều." Diệp cũng nói khẽ, vì họ đang ở thư viện.

Đăng càng lúc tới càng gần, sau đó vòng tay ra ôm trọn nó vào lòng, cảm giác nhẹ nhõm tràn ra khắp cơ thể cậu, như một tên nghiện lâu ngày đột nhiên được thoả mãn.

"Tao nhớ mày." Cậu thì thầm khi cánh mũi vùi sâu vào trong tóc của nó.

Diệp hơi cứng đờ vì chiếc ôm cũng như lời thổ lộ này. Một phần vì bất ngờ, một phần vì lo lắng sẽ có người phát hiện. Dù sao đây cũng là thư viện trường học.

Trong khi Diệp còn đang sợ bị người khác phát hiện hai đứa ôm nhau trong thư viện, Đăng vươn tay đỡ lấy một bên má nó, đẩy mặt nó ngẩng lên trên rồi cúi đầu hôn xuống không kiêng kị. Cậu ta còn to gan dám dùng lưỡi cạy mở khuôn miệng nó, tấn công vào bên trong.

"Ứm?"

Diệp sợ hãi.

Chẳng phải là hai đứa chưa từng hôn kiểu này, nhưng mà... đây là thư viện? Cả hai trước giờ chỉ dám hôn sâu khi Trâm chưa đi học về hoặc khi con bé chạy đi khuấy nước lọc mà thôi.

Vậy nhưng Diệp cực kì không có chính kiến vòng tay ôm chặt lấy Đăng, đáp lại nụ hôn ấy cho tới tận khi chuông báo vào tiết vang lên. Ít ra thì nó là người hiểu rõ nhất rằng cái thư viện này chẳng có ma nào ra vào cả.

Đăng giúp nó chỉnh lại tóc, sau đó hỏi: "Tối nay qua học thêm không?"

"Có." Diệp gật đầu.

***

Vào giờ học, trong đầu Diệp chỉ còn quanh quẩn duy nhất ba chữ Đăng nói với nó: Tao nhớ mày.

Câu này rất lạ. Có gì đó không đúng cho lắm. Chỉ ba chữ thôi đã khiến nó xao xuyến suốt cả buổi. Giây phút đó nó nhận ra câu nói "con gái yêu bằng tai" của các cụ là hoàn toàn dựa vào cơ sở thực tế.

Hai đứa đã ôm hôn cầm tay không thiếu thứ gì, vậy mà đầu nó vướng mắc mãi ở mấy từ nhớ nhung. Đào lại quá khứ thì hình như Đăng còn chưa bao giờ nói thành tiếng lời thổ lộ, viết càng không. Trong khi Diệp ngoài viết "mình thích cậu" thì còn nói "tao thích mày" to và dõng dạc kha khá lần. Còn Đăng thì chỉ gật hoặc lắc, hoặc nhắc đến một cách gián tiếp, hoặc là ôm hôn rõ nhiệt tình xong chẳng nói gì.

"Nhi này, tao có đứa bạn nó hỏi là nó đang quen bạn trai, bạn trai còn chưa nói yêu nó nhưng cả hai đã cầm tay ôm hôn các thứ xong hết rồi. Vậy thì có vấn đề gì không?"

"Thằng kia chưa tỏ tình á?"

Diệp vặn đôi mày tỏ vẻ suy nghĩ. Không hẳn là chưa tỏ tình, chỉ là cầu hôn thôi. Cầu hôn thì có tính không nhỉ?

Diệp trả lời: "Cậu ta nói là "mình quen nhau không", bạn tao đồng ý. Nhưng sau đó cậu ta không nói mấy câu kiểu như mình thích cậu hay anh thích em gì cả."

Nhi ngẫm nghĩ một lát mới trả lời: "Khả năng thứ nhất là loại con trai yêu chơi chơi, không nghiêm túc."

Diệp nghĩ chắc không phải loại này.

"Khả năng thứ hai là do ngại ngùng thôi. Shy boy ấy. Với kiểu này thì phải tự mớm lời cho cậu ta. Kiểu như hỏi "anh iu em hong" hay là "anh nói iu em đi nói mún về nhà với em đi"."

Hình như Diệp cũng từng hỏi mấy câu ngu ngốc như thế. Hỏi "mày thấy tao xinh không", Đăng bảo là "xinh". Hỏi "mày thấy tao đáng yêu không", Đăng bảo là "đáng yêu". Còn câu hỏi kiểu "mày thích tao không" thì chưa từng thử hỏi, nếu có hỏi thì chắc câu trả lời là "thích" hoặc "có", vẫn không phải là kiểu câu nói chủ ngữ vị ngữ đầy đủ như câu "tao nhớ mày" mà Đăng nói ban sáng.

"Mày phải để ý đấy, nhiều thằng tỏ ra là gút boi nhưng thực ra là play boi phắc boi không biết đâu mà lần. Cận thận bị lừa đấy."

Diệp nghĩ kiểu gì cũng không thấy mình bị Đăng lừa, nhưng vẫn hỏi lại cho chắc: "Dấu hiệu play boi phắc boi là gì?"

"Để xem nào... Bọn này chăn gái quen rồi nên rất có kinh nghiệm với gái. Hay nói lời ngọt ngào, cái miệng dẻo quẹo."

Tuyệt đối đoé bao giờ phải - Diệp nghĩ.