Chương 77

"Nhưng vẫn còn nhiều thằng phắc boi tinh tế, như là gắp từng cọng hành ra khỏi bát cho mày, bóc tôm cho mày, luôn nhường đồ ăn cho mày, lúc đi ngoài đường sẽ luôn để mày đi phía trong, gạt chỗ để chân trên xe cho mày, đi đâu cũng đưa đón tận nơi, mua băng vệ sinh cho mày, đội mũ cài quai mũ bảo hiểm cho mày, khoác áo cho mày, mua trà sữa và đồ ăn cho mày, mua trang sức cho mày..."

Diệp ăn được hành thì không nói việc gắp hành, trừ cả vụ mua băng vệ sinh thì hình như điều gì Đăng cũng làm cả rồi.

"Nhưng đây là điều bạn trai nên làm mà? Sao lại quy thành trai hư được."

"Đúng, đấy là điều một người bạn trai nên làm, nhưng với độ tuổi này mà thông thạo tất cả những thứ kia phải là người cực kì có kinh nghiệm tình trường với con gái. Bọn con trai tầm tuổi mình không giành miếng trứng cút trong bánh bao với mày là may rồi đấy."

Đỉnh cao, quá đỉnh cao, Diệp tấm tắc khen ngợi: "Mày có bao nhiêu bạn trai rồi vậy?"

Nhi bấm ngón tay một lúc rồi nói: "Chẳng nhớ nữa. Nhưng tao mà yêu đứa nào bằng tuổi hay nhỏ hơn thì tao phải nhắc đến lần thứ ba nó mới biết đi bên ngoài khi đi bộ và chủ động gạt chỗ để chân khi đi xe đó."

Nghe đến đây trong đầu Diệp thực sự nổi lên một chút nghi ngờ. Mấy thứ này Đăng đều biết rõ và làm mọi thứ tự nhiên đến nỗi cứ tưởng Đăng thích đi bên ngoài hoặc là việc gạt chỗ để chân ra là hành động bình thường.

Tối hôm đó Đăng mua trà sữa cho nó, nó nhìn cậu định hỏi thăm mấy câu ngoài rìa nhưng chẳng hiểu sao khi nói ra miệng lại thành: "Ga lăng quá nhỉ, không biết là yêu được bao nhiêu em rồi."

Đăng híp mắt nhìn nó, gương mặt hoàn toàn là vẻ khó hiểu kiểu "mày vừa nói gì tao nghe không hiểu".

Diệp trả lời ánh mắt của Đăng: "Người ta bảo là đứa con trai nào mà tâm lí và biết chăm sóc người yêu, ắt hẳn là được những người cũ dạy cho cách yêu, cách dịu dàng, cách quan tâm bạn gái. Hẳn là mày có mấy mối tình rồi."

Đăng hỏi: "Đang khen tao chăm sóc mày tốt à?"

Tuy đây không phải là trọng điểm, nhưng Diệp vẫn gật đầu: "Đúng. Mau khai ra mày có bao nhiêu bạn gái cũ rồi?"

Đây đáng lẽ là điều những đứa con gái lần đầu yêu đương như nó sẽ hỏi, chẳng qua nó chưa bao giờ nghĩ Đăng có bạn gái cũ nên không đề cập đến. Tận hôm nay mới bắt đầu nhen nhóm sự nghi ngờ.

"Không có bạn gái cũ." Đăng trả lời đơn giản.

"Vậy thì tại sao lại biết đi bên ngoài, biết gạt chỗ để chân, biết đưa đón, biết v.v..." Diệp ngồi kể ra một đống hành vi của Đăng.

Thế mà Đăng cũng chịu kiên nhẫn ngồi nghe nó nói hết mới trả lời: "Những cái đó đều học trên mạng. Đọc nhiều thì biết. Mày cũng nên đọc ít truyện tranh thôi, đọc sách vở báo chí nhiều vào. Ủng hộ văn hoá đọc đi."

Diệp nghe giải thích xong vẫn lấn cấn trong lòng, Đăng nhìn vẻ mặt nó như vậy đành giải thích thêm: "Thật ra nếu nói là con gái thì cũng có một người."

Diệp làm vẻ mặt kiểu "á à biết ngay mà" sau đó lập tức hỏi: "Quen hồi lớp mấy? Tên gì? Tao biết nó không?"

"Mày biết. Lớp 3. Tên Hoàng Bảo Trâm."

Diệp thấy mình ngu quá.

Đăng cười khẩy, mắng nó: "Đồ ngốc."

"Còn dám mắng tao. Tất cả là tại mày ấy."

"Lại chuyện gì nữa."

"Ai bảo tại mày, tại mày chưa nói thích tao bao giờ."

Lần này đến lượt Đăng nghệt mặt ra, hai bên vành tai hơi ửng đỏ.

Cái thằng này, hôn người ta thì nhanh, tại sao nhắc đến việc nói chút lời âu yếm thì lại ngượng? Có phi lí quá không vậy? - Diệp hoài nghi tột độ.

Đúng là chưa nói ra một cách nghiêm túc bao giờ thật. Nhưng trong suy nghĩ của Đăng thì tình cảm là thứ không nên chỉ dùng mồm ba hoa là được, cần có hành động xuất phát từ trong lòng mình. À thì... lí do cụ thể mà Đăng không nói những lời như vậy là bởi cậu thấy ngượng mồm.

"Cho cơ hội để nói đấy. Nói đi." Diệp trèo vào lòng Đăng ngồi lên đùi cậu, hai tay ngang ngược ôm lấy mặt Đăng, hướng mặt cậu về phía mình.

"..."

"Tao thích mày. Đơn giản mà." Diệp không ngại nói mẫu một lần.

"Tao..."

Đăng ngập ngừng mãi. Diệp bắt đầu hiểu thêm một phần lí do tại sao tên này mãi không tỏ tình với nó một cách bình thường. Ép đến mức này còn không nói thì mấy cái kế sách nó từng thực hiện chẳng biết bao lâu nữa mới đi tới kết quả.

Phải công nhận một điều là người ít bày tỏ tình cảm bị ép nói lời yêu thương trong tình cảnh thế này thật quá gượng gạo.