Chương 86

Diệp nhắn xong câu này, Đăng cứ ngồi ngây ra, ngập ngừng không biết chat lại thế nào.

[M cung chat bang tv hay sao ma rep lau the?] - Diệp nhắn tiếp.

Cuối cùng Đăng cũng trả lời: [Tao thì muốn gặp mày.]

[Hihi iu Đăng <3]

[Ngồi ở phòng khách có lạnh không? Cẩn thận ốm đấy.]

Tay Diệp lạnh cóng, gõ chữ run lẩy bẩy: [Lạnhuwáuwu. Giá mà có Đăng để om]

[Mai cho ôm.]

[Hí hi]

[Thôi ngủ sớm đi.]

Nhắn tin một lúc vừa lạnh vừa mỏi tay, chân không đi tất nên lạnh cóng, cuối cùng Diệp cũng chịu đi ngủ nên nhắn lại cho Đăng: [Um. Đăng ngủ ngon <3 <3]

Mặc dù dấu nhỏ hơn ba (<3) chat tốn sức hơn bình thường nhưng nó vẫn kiên quyết spam cho bằng được hai cái.

Đăng thả tim tin nhắn của nó: [Ngủ ngon.]

Diệp thả tim lại.

Trước khi ngủ, đột nhiên Đăng nghĩ sau này cậu muốn mau trở thành tổng tài để dắt Diệp đi mua điện thoại bất cứ lúc nào.

Sau hôm đó Diệp khúm núm xin mẹ mua điện thoại mới nhưng bị mẹ bơ toàn tập. Đau khổ, nó tìm đến người bố kính yêu của mình thì bố nói rằng bố chỉ có mấy chục tiền ăn sáng và uống trà đá mỗi ngày thôi, chứ tiền trăm thì chẳng có nổi nữa là tiền triệu để cho nó mua điện thoại. Đơn giản vì tiền lương của bố đi thẳng vào số tài khoản của mẹ rồi.

Nghe vậy Diệp lại túm ống quần mẹ nó, nhưng bị mẹ lạnh lùng xua đuổi: "Sắp Tết rồi, tiền bạc không dư dả cho cô mua điện thoại đâu. Có cái điện thoại cũng không bảo quản được mà dám đòi mua điện thoại mới à? Mơ đi."

"Nhắc đến Tết con mới nhớ, chẳng phải Tết nào mẹ cũng nói giữ tiền mừng tuổi giúp con ạ? Con nghĩ đây là lúc..."

"Tao nói là tao giữ tới khi mày đủ 18 tuổi mà. Mày đã đủ đâu? Đỗ đại học đi rồi tao mua cho điện thoại mới."

Biết không thay đổi được nên Diệp cố vớt vát: "Mua cả laptop nữa nhé mẹ."

"Cứ biết thế."

Mẹ Diệp giật ống quần bỏ đi, Diệp nằm dài trên sàn nhà lạnh lẽo suy nghĩ về cuộc đời. Không có tiền quả là đau khổ.

Đã thế, sau khi thầy cô đẩy nhanh tiến độ cho kì thi cuối kỳ I kết thúc sớm để học sinh được ăn Tết trong hạnh phúc, mẹ Diệp cũng không cho Diệp sang nhà Đăng mỗi tối để học thêm nữa. Lý do là bởi đài báo ti vi cứ đưa tin các vụ tai nạn xe cộ tăng lên do người tham gia giao thông say rượu ngày một nhiều khiến mẹ Diệp lo lắng không muốn cho Diệp ra đường.

Dù vẫn gặp nhau trên trường nhưng đôi bạn trẻ gần như có cảm giác bị chia cắt bởi đống vấn đề tới cùng lúc, may mà sau đó Diệp nhớ ra bà nội mình có một cái điện thoại Nokia đời cũ loại "ném người trọng thương, ném chó chó chết", chỉ có thể nhắn tin gọi điện và chơi rắn săn mồi, mà bà cũng ít dùng nên Diệp mượn để nhắn tin với Đăng liên tục mỗi tối.

Duy trì được hai ngày, sau đó thì tới Chủ Nhật. Đăng cứ nghĩ là sẽ được gặp Diệp, nhưng không ngờ đó lại là một trong số những ngày Chủ nhật hiếm hoi mà Diệp không sang nhà Đăng chơi.

Đáng kể hơn là, Đăng thấy Diệp đi chơi cùng một anh cực kì đẹp trai.

Nói đúng hơn là thằng Hùng cùng lớp vô tình thấy Diệp đi chơi cùng một anh nào đấy nên quay video lại và gửi cho Đăng. Lúc nhận được cậu đã tua đi tua lại rất nhiều lần.

Trong video vỏn vẹn 20 giây, Diệp đang ngồi sau xe một thanh niên cao ráo, xe dừng trước cửa hàng bán điện thoại một lúc rồi hai người bước vào trong. Khi thanh niên kia quay ra nhìn Diệp thì Đăng mới thấy rõ mặt anh ta. Người này trông khá trẻ, mặt mũi cực kỳ đẹp trai cùng kiểu tóc thời thượng, anh ta vừa mỉm cười thì cảnh xuân bung nở, cuốn hút tới mức hư cấu. Quần áo phụ kiện của anh ta phong cách nhưng không trẩu, hơi có phong thái người trưởng thành, có lẽ là độ tuổi của kẻ đang trong khoảng giữa của học đại học và đi làm.

Diệp và anh ta thoải mái tự nhiên hết mức, đứng cùng một lúc thôi mà hết trêu đùa lại cười nói, cay mắt hơn cả là việc hai người đó còn mặc... áo đôi? Cả hai đều mặc hoodie đen trơn giống hệt nhau. Vậy mà thứ duy nhất cậu và Diệp từng mặc giống nhau chỉ có đồng phục trường đấy...

Càng nhìn gương mặt tươi cười của Diệp, Đăng càng thấy khó thở.

Anh ta mua điện thoại cho Diệp?

Nghĩ như vậy, não cậu quay cuồng như bị ai đó cho vào máy giặt, chóng mặt tới mức muốn ói ra máu.

Tự nhiên muốn gϊếŧ người.