Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

101 Cách Viết Thư Tình Tán Lớp Trưởng

Chương 88

« Chương TrướcChương Tiếp »
Đăng không muốn bản thân thua kém nên không nói ra rằng vì thấy anh trai nó đẹp trai quá nên sinh lòng cảnh giác, đành dùng vẻ mặt áy náy nhìn anh trai nó sau đó tìm lý do khác để đáp: "À, do anh không hay về nên em cũng quên mất."

Lâm mất một lúc để ngừng cười, gật gù như đã hiểu, sau đó nói: "Gần đây anh đang thực tập nên cũng bận, ngày nghỉ chẳng được bao nhiêu nên cũng không muốn về. Mà cũng do là sinh viên thực tập thôi nên được cho nghỉ tết sớm ấy mà."

Đám học sinh đứa nào cũng đếm từng ngày đợi đến Tết Nguyên Đán, hơn nữa gần đây không khí Tết càng lúc càng lộ rõ, cành mai cây đào bày bán khắp dọc đường, đi ba bước nghe "xuân xuân ơi xuân đã về", đi năm bước nghe "mùa xuân đã đến bên ém trao nụ hôn", đi mười bước nghe "tết là tết là tết là tết"... lúc Diệp ở cạnh Đăng cũng hay lẩm nhẩm hát theo như bị thế lực nào đó thao túng tâm lý, chỉ có Đăng chẳng đếm ngược, cũng chẳng buồn hát nhạc xuân nhạc tết bao giờ.

Sau cùng ông anh kia cũng đi vào nhà, để không gian cho đôi bạn trẻ tâm sự.

"Tao xin tiền bố, sau đó xin tiền mẹ, sau đó xin tiền của bà, cuối cùng là xin của anh Lâm nữa. Vậy là có điện thoại để nhắn tin với Đăng rồi."

Diệp vừa nói vừa hớn hở khoe chiếc điện thoại mới, mở danh bạ ra cho Đăng xem số điện thoại đầu tiên nó lưu là số của Đăng, tên danh bạ là "< 3 chồng"s iu"s < 3".

Chuyện sởn gai ốc của bọn yêu nhau, người ngoài thấy gứm, nhưng người trong cuộc là Đăng lại thấy vui. Khoé môi Đăng vừa vểnh lên một chút thì nghe Diệp hỏi lại: "Ơ thế mày lưu tên tao là gì ấy nhỉ?"

Cả hai hay liên lạc bằng Messenger của Facebook nên cũng không để ý số điện thoại lưu trong danh bạ lắm. Đăng bỏ ra cho Diệp xem.

Tên danh bạ của Diệp: Công Dới

Diệp: "..."

"Nghĩa là gì vậy?" Diệp hỏi.

"Công Chúa Kute Dễ Huông Xynh Đẹp Học Giỏi Thông Minh Tốt Bụng Đáng Yêu NHẤT THẾ DỚI." Đăng đáp.

Diệp bỏ nhiều lấy ít, chấp nhận hiểu được đến đâu thì hiểu, hỏi qua qua: "Ý mày là tao là công chúa của mày ấy hả?"

Ừ, công chúa của anh.

Nhiều người buồn nôn nhưng không dám nói.

Sắc chiều hoàng hôn dần phai, trời tối dần, Diệp vỗ vai Đăng nói: "Mày bị quáng gà nên về sớm đi, sắp tối rồi đấy."

Đăng gật đầu nói: "Ôm một cái được không?"

Đây là địa bàn nhà Diệp, Đăng không muốn chủ động ở đây nên hỏi nó.

Diệp ôm Đăng một cái, tay vỗ lưng cậu nói: "Yên tâm tao không nɠɵạı ŧìиɧ đâu."

"Ừ."

Đăng trở về nhà, dù mọi chuyện đã qua nhưng trong lòng vẫn cảm thấy ngại ngùng và bứt rứt. Cậu cố gắng điều chỉnh cảm xúc, sau cùng lấy trong ba lô ra một chiếc hộp điện thoại di động mới tinh còn nguyên tem nguyên kiện, sau đó đưa cho Trâm nói: "Tặng này. Không được học sinh giỏi thì anh đòi lại."

Trâm chẳng tin anh mình mua điện thoại cho mình, vì ngày nào anh ấy chẳng cấm nó nghịch điện thoại! Nhưng nó vẫn tiến tới cầm lấy, nhanh chóng mở ra.

Bên trong thực sự là một chiếc điện thoại!

Trâm tỉnh táo nghĩ, có thể đây là một chiếc điện thoại đồ chơi thì sao. Thế là cô bé nhấn nút mở nguồn lên.

Giao diện smart phone hiện lên mượt mà.

Đây đúng là một chiếc điện thoại mới và xịn!

"Thưa anh Đăng, đây là sự thật sao?"

"Ừm."

"Em muốn có một cái ốp điện thoại màu hồng!"

"... Ừm."

Ngày Tết gần kề, người chẳng mấy khi về như anh trai của Diệp cũng đoàn tụ với gia đình. Đăng ngồi trong phòng khách, chẳng hiểu sao cảm thấy bồn chồn.

Cuộc sống tẻ nhạt của cậu đã thay đổi khá nhiều từ khi chính thức quen Diệp. Mỗi ngày gặp gỡ, trò chuyện, biến những ngày tháng bình thường, những khoảnh khắc bình thường đều trở nên đặc biệt... Nhưng còn Tết thì sao nhỉ?

Đăng ghét Tết lắm, cảm giác mình và Tết chẳng liên quan gì đến nhau cả. Cậu nhớ ngày còn bố mẹ, mỗi khi Tết đến trong nhà sẽ có thêm một cây đào và một cây quất, bánh kẹo bày trên bàn, bố mẹ không bận rộn với công việc nên mâm cơm gia đình lúc nào cũng ấm cúng đủ đầy, cậu còn được nhận lì xì nữa.

Có điều, sau ngày đó, Tết của Đăng và Trâm đã thay đổi rồi. Hai anh em cứ vậy ở nhà, chẳng biết làm gì đi đâu. Năm trước và năm trước nữa, cậu chỉ chuẩn bị một cái lì xì màu đỏ cho Trâm coi như xong cái Tết.

Hết Tết, Đăng thu lại lì xì của Trâm bảo rằng để anh giữ hộ cho, trẻ con không cầm tiền.
« Chương TrướcChương Tiếp »