Chương 12: Cởϊ qυầи áo ra

Điđược một lúc trong rừng hoa hảiđường, Lý Hiến Trạch đột nhiên dừng bước, hai tay nâng thắt lưng của tôiquăng đi-

Bùm!

Tôibị quăng vào một con suốinhỏ tỏa ra nhiệt khí, tức khắc vô số bọt nước bắn tung tóe lên.

Cảm giác ấm áp lấy tốc độ tia chớp vây quanh tôi, tôigiãy dụa theo nước trong suốingẩng đầu, bởivì sặc nước mà kịch liệt ho khan: "Khụ, khụ. . . . . . Anh vì sao đột nhiên. . . . . . Dã man như vậy. . . . . . Khụ khụ. . . . . ."

Đây là một con suốitự nhiên, đạikháichỉ có hai ba thước, bên cạnh là tảng đánhântạo. Thật ấm, thật là ấm áp, thân thể lạnh như băng đang dần thức tỉnh lại, ý thức vô tri vô giác rốt cụôc rõ ràng hơn một ít. Nhưng mà đầu vẫn đau quá a, tứ chi cũng đau nhức vô cùng.

Lý Hiến Trạch hai tay ôm ngực dựa lưng vào một gốc cây HảiĐường, cau mày nhìn chằm chằm tôi, từ đầu tớicuốikhông nóilờinào.

Gió nhẹ nhàng quá, yên tĩnh không tiếng động. Cánh hoa hảiđường màu hồng nhạt chậm rãirơixuống, tốp năm tốp ba dừng ở đầu vai của Lý Hiến Trạch, có một cánh hoa lúc bay xuống vừa vặn che điđôimắt nâu bên tráigiống như lưu ly tinh khiết của anh ta. Một hơithở vô hình như có như khôngchậm rãitan vào cảnhvậtxung quanh, cảnh tượng như vậy, xinh đẹp lúc ẩn lúc hiện tựa như một bức họa.

Tôiđột nhiên mặt đỏ như hoa, không được tự nhiên cúiđầu: "Không, mặc kệ như thế nào. . . . . . Tóm lạithật cám ơn anh đã giúp tôi. . . . . ."

Lý Hiến trạch cuốicùng cũng có phản ứng, anh ta chậm rãiđến gần tôi, ngồixổm xuống tảng đá ven suối: "Có hứng thú nếm thử mùivị làm bạn gáicủa tôikhông?"

"Cáigì, cáigì?"Tôikinh ngạc ngẩng đầu, tròng mắt chỉ sợ không bắn ra được.

Lý Hiến Trạch bĩu môi, bất mãn trừng mắt nhìn tôi: "Phản ứng kiểu gì vậy? Vẫn là nước vào lỗ tai nên có vấn đề!"

"Nhưng mà, không. . . . . . Không được. . . . . . Tôikhông thể làm bạn gáicủa anh. . . . . ."Tôibốirốilắc đầu.

Ông trờiơi! Đầu tôiđau đến sắp nổ tung rồi, đừng cho tôithêm rắc rốinữa, được không? ! -_-#

"Lý do."

"Tôi. . . . . Tôikhông thích anh."

“Tạisao?"

"Tôi. . . . . . Có ngườitrong lòng ."

Lý Hiến Trạch dùng giọng nóitrầm thấp nói: "Còn gì nữa?"

"Hiện tạitôiđang. . . . . . Theo đuổibạn học Tả Qua!"

Lý Hiến Trạch đột nhiên vươn tay nâng cằm tôilên: "Nếu tôinóichuyện đó cũng không liên quan, cô còn có cáigì để bổ sung nữa ?"Trong sương mù, khóe môituấn mỹ của anh ta ẩn ẩn mỉm cười, đó là nụ cườitự tin.

"Anh không liên quan, nhưng tôicó liên quan a!"Tôikích động kém chút nữa là nhảy ra khỏimặt nước rồi, "Chúng ta. . . . . . Chúng ta không có khả năng, hơn nữa tôituyệt đốikhông thể nào thích anh . . . . . . Bạn học Lý Hiến Trạch. . . . . . Tôichết cũng sẽ không thích anh, tôicó thể thề. . . . . ." Tôilàm sao có thể thích anh được! 〒▽〒 tôiphảitheo đuổiTả Qua, tôithích Doãn Lạc ngườitôithầm mến mườinăm, tôilàm sao có thể thích anh được!( Không biết khi nghe những lờinày tim anh ấy đau cỡ nào)

"Tốt thôi."Lý Hiến Trạch buông cằm của tôira, đứng thẳng người, "Tôimuốn chính là một cô gáivĩnh viễn cũng sẽ không thích tôi. Bởivì tôicần cô, ngườisẽ từ chốithích tôi."

Biểu cảm trên mặt tôidần suy sụp: "Bạn học Lý Hiến Trạch . . . . . ."

Lý Hiến Trạch dùng ánh mắt sắc ben như dao nhìn tôi: "Kêu là Hiến Trạch ca."

Tôinhịn không được sợ run cả người: "Bạn học Hiến Trạch. . . . . ."Ánh mắt Lý Hiến Trạch càng ngày càng hung ác trừng tôi, tôicuống quít đổicách xưng hô, "Không, không, là Hiến Trạch ca. . . . . . Ách. . . . . . Kỳ thật còn có rất nhiều cô gáikhông thích anh, vì sao anh. . . . . . Cốtìnhnhất định phảichọn tôi?"

Biểu cảm trên mặt Lý Hiến Trạch đột nhiên trở nên có chút cứng ngắc, ánh mắt màu nâu hiện lên sự khó đoán. Anh ta xoay người, giọng nóitrầm thấpgiống như đến từ Địa Ngục vô tận: "Bởivì, đây là cô nợ tôi."

Tôingạc nhiên: "Tôinợ anh?"Nghe giọng nóicủa anh ta giống như tôinợ anh ta một lờihứa lớn tận trờixanh! ⊙o⊙( Đúng là nợ thật, nợ dai dẳng luôn a!)

Rốt cuộc đang làm cáigì? !

Đúng vậy!"Lý Hiến Trạch nghiêng ngườiba mươilăm độ nhìn tôi, cánh hoa hảiđường rực rỡ rơixuống chiếc mũicao thẳng của anh ta, "Tôivừa mớicứu cô, chẳng lẽ cô không thể báo đáp tôisao?"Nóixong, anh ta nháy mắt vớitôi, dáng vẻ đã khôiphục lạibình thường.

"Nhưng. . . . . . Nhưng tôicũng không có gì cho anh. . . . . ."Nóiđến đây tôiđã cố nén giận a! Nếu không thấy việc tốt của anh ta, tôiđã sớm phát hỏa rồi! Trong thờitiết lạnh như vậy, tôiăn mặc phong phanh như vậy đứng như vậy trong đàiphun nước nhảy tớitrưa, lạicó thể cứ như vậy thất bạitrong gang tấc ! ~~~>O