Chương 66: Julian - Luna

"Hai người là gì của nhau?" Một cô gái với thân hình mảnh khảnh, làn da trắng sáng như tuyết mặc dù không hề có ánh đèn nào chiếu vào khiến cô cực kì nổi bật. Mái tóc màu hạt dẻ được cột lên cao trông cực kì đơn giản. Khuôn mặt nhỏ nhắn, đôi mắt to tròn, sâu tưởng chừng như không có đáy, chiếc mũi cao dọc dừa và đặc biệt là chiếc răng khểnh đặc trưng của người Nhật khiến cho cô gái này mang đầy đủ các thể loại hình thức: kiêu sa như một vị tiểu thư nhưng lại trông rất thân thiện, vừa mang nét bí ẩn của Slovenia nhưng cũng mang nét dễ thương của người Nhật. Đó là những ấn tượng của Thiên Bình về cô gái tên Mina.

"Xin chào, em là Thiên Bình, cũng là đại tỷ của JB" Thiên Bình thân thiện đứng dậy, quay người lại giơ tay ra có ý định bắt tay với Mina. Nhưng mà cái từ "đại tỷ" nghe coa vẻ hơi quá.

"Chị là Mina, bác sĩ riêng của JB" Mina cũng đưa tay ra bắt, thận trọng hơi cúi đầu nói với người con gái trước mặt. Không biết JB và cô gái này có quan hệ gì trước đây mà trông hai người họ có vẻ rất thân thiết.

"Chị đừng hiểu lầm em và tên điên này nhé, em có bạn trai rồi" Thiên Bình vội giải thích với Mina. Dù sao cô cũng là người tốt, tất nhiên là không muốn ông anh tốt bụng này chỉ vì cái tính lạnh lùng khó ở mà ế suốt đời rồi.

"À, cô hiểu lầm rồi, tôi chỉ là bác sĩ riêng của anh ấy chứ không phải kiểu quan hệ như cô nghĩ đâu" Mina vội vàng giải thích nhưng chỉ khiến cho Thiên Bình càng cười gian hơn.

"Haha, không sao, chị không cần giải thích, em hiểu mà" Thiên Bình cười gian xảo nhìn Mina. Càng giải thích thì càng lộ thôi. Chỉ cần nhìn sơ qua cũng biết vị bác sĩ Mina xinh đẹp đây cực kì thích lão JB nhà mình, nhưng mà lại chẳng chịu nói ra.

"Này, tháng sau là lễ cưới của chị Giải với anh Song tổ chức rồi đấy. Dù sao cũng là anh em họ, anh cũng phải về đấy tham dự chứ, tiện thể qua đó ra mặt luôn chị dâu đi" Thiên Bình khoác vai Mina sau đó nhìn JB mà nói. Câu nói này nghe loáng thoáng qua thì chỉ thấy mang hình thức thông báo, nhưng ngẫm nghĩ kĩ lại thì đây như là một câu ra lệnh vậy.

"Tôi chỉ là bác sĩ riêng của anh ấy, cũng không phải là chị dâu gì đó. Mong cô đừng hiểu lầm, nếu không sẽ gây phiền phức cho anh ấy" Mina vội đẩy Thiên Bình ra và tiếp tục giải thích khiến cho Thiên Bình chỉ biết thở dài.

"Chị gái xinh đẹp à, em đâu có nói chị là chị dâu, là chị tự nhận đấy nhé. Với lại chị một câu là anh ấy, hai câu là anh ấy. Mà anh ấy tên là JB, chỉ có những người thân thiết lắm mới gọi kiểu không tên thôi. Cho nên" Nói đến đây, Thiên Bình đặt tay lên vai Mina "Chị hãy chấp nhận sự thật đi, rằng chị chính là chị dâu của em".

Mina nghe xong thì mặt đột nhiên đỏ ửng như cà chua, sau đó vì không biết nói gì nữa nên đành ngượng quá chạy thật nhanh vào nhà. Hazzz, từ trước tới nay đâu ai cãi tay đôi lại Thiên Bình, cho nên thua là phải. Mà kể cũng tội thiệt, đột nhiên bị người khác trêu chọc tình cảm, may mắn Mina là người hiền lành nên dễ bắt nạt, chứ nếu là kẻ khác thì chắc bây giờ đang cãi nhau hoặc đánh nhau với Thiên Bình rồi.

"Không ngờ chị ấy là người dễ đỏ mặt như vậy" Thiên Bình nghiêng đầu khó hiểu. Lúc mới đến thấy chị ấy có vẻ là một người phụ nữ theo hình tượng lạnh lùng, bí ẩn và kiên cường kiểu nữ soái gì đó. Nhưng mà thực tế luôn luôn khác xa với tưởng tượng, chị Mina đó vẫn chỉ là một người phụ nữ, cũng biết xấu hổ rồi đỏ mặt. Đâu như ai đó.

"Em nên bớt trêu cô ấy đi. Khéo em trêu nhiều quá cô ấy cố chấp đòi nghỉ việc là anh ế đấy" JB ngồi bắt chéo chân ở ghế, ánh mắt hình viên đạn chĩa thẳng lên người Thiên Bình.

"Gì đây? Đang bênh vợ sao? Ái chà, láo phết đấy nhỉ?" Thiên Bình nghiến răng ken két nhìn JB, sau đó liền nhảy lên tung cho anh một cước khiến anh lăn quay xuống đất, tay ôm bụng nhăn nhó nhìn Thiên Bình đang cười ha hả trước mặt. Con bé này, thật là phá phách mà.

**********************************************

Sau khi trở thành một con đỉa bám ở nhà của JB để thăm dò Mina không rời 1 ngày 2 đêm, Thiên Bình cuối cùng cũng tiếc nuối tạm biệt chốn Slovenia yên bình để trở về Trung Quốc mặc dù không muốn một chút nào, tất cả là tại vị anh trai đại nhân cực kì thân yêu gọi cô về có việc nên bắt buộc phải về, không thì cô đã cùng với Luna đi chu du khắp giang hồ rồi.

Tại sân bay Bắc Kinh - Trung Quốc.

"Hazzzzzz, thật là chẳng muốn về chút nào" Thiên Bình bĩu môi kể khổ, mắt theo thói quen lại dáo dác nhìn xung quanh xem có ai theo dõi mình không.

"Phó tổng, chúng ta mau ra xe thôi" Luna vừa đẩy hành lí vừa cẩn thận nhắc nhở. Thiên Bình nghe vậy thì lười biếng gật đầu, bây giờ mà về nhà rồi nằm lăn ra ngủ quên trời quên đất thì vui biết mấy. Nhưng rất tiếc, cuộc đời của cô chẳng bao giờ suôn sẻ cả, còn một đống công việc ở công ty đang vẫy tay chào đón cô, sao có thể nghỉ được.

"Xin lỗi, cô có phải Thiên Bình không?" Đang mải nghĩ vớ nghĩ vẩn chuyện trên trời dưới biển, đột nhiên có một cánh tay chạm vào vai cô, ngay sau đó là giọng của một người đàn ông nghe rất quen tai.

"Đúng vậy, tôi là Thi.... Ủa, Julian" Thiên Bình quay ra sao thì hình ảnh của một thẳng đực rựa đập ngay vào mắt cô. Anh chàng người Pháp này cao trên mét tám, làn da rám nắng khỏe mạnh, mái tóc màu đỏ rượu cùng với đôi mắt màu tím huyền thoại khiến cho anh chàng đó cực kì nổi bật. Và anh chàng người Pháp đó không ai khác chính là Julian - sinh viên đại học Havard cùng khóa với cô.

"Hi, lâu lắm mới gặp. Tình cờ thật đấy" Julian gãi đầu cười cười, sau đó ngó sang Luna đứng phía sau Thiên Bình với vẻ mặt hiếu kì như một đứa nhóc 5 tuổi.

"À, đây là Luna, thư kí của mình. Mà sao tự dưng lại xuất hiện ở đây, không phải bảo là đi du lịch sao?" Thiên Bình giới thiệu qua về Luna sau đó hỏi thăm tình hình của Julian.

"Đúng, đi du lịch. Biết cậu sống ở Trung Quốc nên mới muốn đến đây xem thế nào? Còn tính gọi điện cho cậu ra đón mình đây, không ngờ lại gặp cậu, số mình vẫn may chán" Julian lè lưỡi tình nghịch, sau đó ái ngại nhìn Thiên Bình "Giúp mình tìm một khách sạn được không? Mình không rành tiếng Trung và đường phố ở đây cho lắm".

"Lại còn bày đặt nhờ vả như thế nữa. Tất nhiên là có thể rồi" Thiên Bình vỗ vỗ tay Julian rồi tặc lưỡi "Vậy để Luna đưa cậu đi nhé, mình có một số việc gấp ở công ty nên phải đi ngay. Có gì thì liên lạc hoặc đến công ty tìm mình nhé" Thiên Bình đẩy Julian về phía Luna sau đó vẫy tay tạm biệt. Không biết cô có nên chuyển sang làm nghề mai mối không nhỉ, kiểu gì cũng kiếm được bộn tiền. Nhìn qua thì thấy Julian và Luna cũng đẹp đôi mà.

**************************************************

"Gì đây? Anh rảnh rỗi quá nhỉ?" Xử Nữ ngước mặt lên, cau mày nhìn người con trai trước mặt. Bạch Dương vẫn cười như không có chuyện gì, nhanh tay lấy cái ghế rồi ngồi đối diện với Xử Nữ.

"Anh vừa mới đến chỗ của Kim Ngưu. Nó say bí tỉ, không biết trời đất là gì luôn. Sau đó anh đấm cho nó vài phát, nói cho nó vài câu làm cho nó tỉnh ra. Xử Nữ, thấy anh giỏi không?" Bạch Dương hai tay chống cằm, hứng thú kể lại toàn bộ sự việc cho Xử Nữ nghe. Nhưng có vẻ Xử Nữ chẳng thèm quan tâm đến anh, cái mà cô quan tâm chính là vụ kiện mới có liền quan đến một đường dây liên quan đến chính phủ.

"Xử Nữ, có nghe anh nói gì không đấy?" Bạch Dương nhõng nhẽo nói, mãi mới có thời gian gặp nhau mà cô lại cho anh ăn bơ như thế, không khó chịu mới lạ.

"Im lặng chút đi, em đang bận lắm. Để lúc khác nói chuyện nhé" Xử Nữ nói, đầu vẫn không thèm ngẩng lên nhìn Bạch Dương khiến anh khó chịu giật phăng tập tài liệu đó.

"Này Bạch Dương, trả lại nó cho em đi, tập tài liệu đó rất quan trọng đó" Xử Nữ bật dậy như lò xo, cố gắng với lấy tập tài liệu từ tay Bạch Dương. Nhưng thử so sánh xem, Xử Nữ không phải dạng thấp như Thiên Bình cũng không phải dạng cao như Bảo Bình, nói trung là chỉ tầm 1m69 gì đó. Còn Bạch Dương, có thể coi anh chàng là một cái cột cờ cũng được, vì anh cao tới tận 1m87.

"Tập tài liệu này quan trọng với em như thế sao, quan trọng hơn cả anh sao?" Bạch Dương tức giận hét lớn khiến cho Xử Nữ im bặt vì sợ hãi, cô rất ít khi nhìn thấy Bạch Dương tức giận như thế. Bạch Dương cảm thấy mình cũng có phần quá đáng thì đành thở dài, vứt tập tài liệu lên bàn rồi nhàn nhạt nói.

"Nếu em cảm thấy công việc quan trọng hơn thì anh không còn gì để nói nữa. Tạm biệt em" Nói rồi, Bạch Dương dứt khoát đi ra ngoài cửa thì đột nhiên có một vòng tay ôm anh từ phía sau.

"Xin lỗi, em đã quá chú tâm vào công việc rồi. Nhưng mà vụ kiện này rất quan trọng. Vì vậy" Xử Nữ xoay người Bạch Dương lại, sau đó nắm chặt lấy 2 tay của anh "Hôm nay chúng ta đi ăn một bữa, sau đó giúp em vài việc, được chứ?". Bạch Dương cảm thấy bản thân như bị mua chuộc nhưng vẫn nhanh chóng gật đầu. Hazzzz, có phải anh đã quá dễ dãi rồi không.

"Mà anh vừa bảo anh Ngưu say rượu bí tỉ á?" Xử Nữ đột nhiên suy nghĩ lại những gì Bạch Dương đã nói. Mặc dù rất chú tâm vào công việc nhưng những gì Bạch Dương nói cô đều ghi nhớ hết, không bỏ sót bất kì một chi tiết nào.

"Phải, nó uống rượu từ cái đêm hôm tổ chức bữa tiệc mặt nạ ý. Nếu anh cùng Song Tử không đến cản nó, chắc nó đang ở trong bệnh viện để rửa ruột vì uống quá nhiều đấy" Bạch Dương nhún vai trả lời.

"Cũng tại anh đấy cả thôi, rõ ràng là có bạn gái mà còn đi rêu rao là mình độc thân. May là Thiên Bình còn hiền đấy, nếu là em em đã xé xác anh đấy từ lâu rồi" Xử Nữ ánh mắt đầy căm phẫn, tay nắm thành quyền mang ý phục thù.

"Được rồi, được rồi. Anh và thằng Song đã dạy cho nó một bài học rồi. Vậy nên em không cần lo lắng, cũng không cần tỏ ra sát khí ngùn ngụt thế đâu. Cũng muộn rồi, chúng ta mau đi ăn thôi" Bạch Dương vỗ vỗ đầu Xử Nữ, sau đó nhanh chóng kéo cô đi ra ngoài ăn, chứ cứ đứng đó mà nói chuyện với nữ luật sư tài giỏi nhất nước thì có mà còn lâu.

***************************************************

"Ahaha, thật thế á. Đẹp trai như cậu mà cũng bị gái đá, chuyện lạ đấy" Thiên Bình cười như được mùa sau khi nghe Julian kể về mối tình đầu đầy đau khổ của mình. Một người xuất thân từ tầng lớp quý tộc, đẹp trai, thông mình lại còn ga lăng, hài hước như thế, không biết đứa nào ngu thế nhỉ.

"Thật đấy, không đùa đâu. Cô đấy còn bảo mình là không xứng thế lọ thế chai" Julian vừa kể vừa uấn éo đủ kiểu thằn lằn chim chóc khiến Thiên Bình lại ôm bụng cười chảy cả nước mắt.

Uỳnh Rầm

"THIÊN BÌNH".

**************************** Hết chương 66 *******************************