Chương 40: Con dâu tương lai (2)

-"Con dâu tương lai a."

Ông biết cô gái trước mặt từng là con gái của kẻ đã khiến cho cả gia tộc mình từng một thời rơi vào cảnh khốn đốn, có thể đẫn đến diệt vong. Nhưng Phan Kim Ngưu lại chính là không phải con gái của lão già đó. Ông còn không quá mức vô tâm như con trai nên có thể suy xét một chút về cô.

Tướng mạo cùng vẻ bề ngoài thật xinh đẹp, câu hồn đoạt phách cùng với đôi mắt màu lam ánh lên tia thanh lãnh, khí chất cao quý quý tựa hồ như đã được giáo dưỡng rất tốt từ nhỏ. Cô gái này quả đúng là có tố chất để trở thành con dâu của Triệu gia.

Tuy rằng con trai của ông vẫn chưa hề có ý định là sẽ cưới vợ nhưng cũng đã đến lúc phải tìm người ngày đêm bầu bạn với nó rồi. Ông cũng không còn nhiều thời gian vì thế phải nhanh chóng tìm ra một người xứng đáng để trở thành con dâu Triệu gia và nhanh chóng sinh cho ông tiểu hoàng tử, và tiểu công chúa để cho ông bế nha.

Nhìn thấy Triệu Lôi đột nhiên nắm lấy tay mình, Phan Kim Ngưu trong lòng cũng cảm thấy rất phức tạp.

-"Hả?"

Cô căn bản là không hiểu ông chính xác là đang nói cái gì. Con dâu? Còn tương lai cái gì? Cô rốt cuộc là có chút khó hiểu, chỉ cảm thấy mấy lời kia thật sự

có chút kỳ quái...

Triệu Lôi mỉm cười, buông tay cô ra. Cũng không quan tâm đến vẻ mặt khó hiểu của cô, ông bất quá cũng đã biết trước được là cô sẽ như vậy.

-"Người tới mang bữa sáng ra đây!"

Ông nhìn cô, vẻ mặt nhu hòa làm cho người ta không nhận ra, ông chính là kẻ được mệnh danh là bá chủ hắc đạo nay lại đang mỉm cười ôn hòa trước một cô gái.

-"Đừng sợ, ta không làm hại con. Chỉ là, ta có nghe Song Tử nói về con nhưng vẫn chưa có dịp gặp mặt. Quả thật là làm ta rất hài lòng, rất xứng đáng với danh là thiếu phu nhân Triệu gia!"

Phan Kim Ngưu nhíu mày, đáy mắt lóe lên tia sáng quái dị. Ông muốn cô trở thành con dâu tức là sẽ trở thành vợ của Triệu Song Tử? Điều này quả thực không thể được!

-"Ta biết là con sẽ khó chịu, ngay cả Song Tử khi nghe đến chuyện này chắc chắn cũng sẽ không chấp nhận, ta rất hiểu tính tình của nó, nhưng không muốn cũng phải muốn, có chết cũng nhất định phải lấy. Hai đứa còn phải mau mau sinh chắt cho ta, ha ha!"

Triệu Lôi hưng phấn cười lớn, Phan Kim Ngưu nhìn ông đầy quái dị, mày liễu càng thêm nhíu chặt.

Đây là cha của Triệu Song Tử, Triệu Lôi! Là một người đàn ông đã ngoài ngũ tuần, là Lôi lão chủ nhân của ngôi nhà này. Chức vị ở hắc bang giao toàn quyền lại cho con trai, ông chỉ việc ở đây sống hết nửa đời còn lại.

Từng tung hoành hắc đạo một thời, Lôi Duyệt là cái tên trong giới hắc đạo đều biết đến và ít ai có thể xem thường. Tuy nhiên Lôi Duyệt lại cùng với Ngự Thiên, Huyết Báo đối đầu nhau. Thế lực cả ba lại ngang nhau, lại bị Hắc Vũ ở đằng sau hãm hại, bọn chúng mưu kế khôn lường, luôn thích ở trong bóng đêm mà âm thầm ra tay. Vì thế nên vạn nhất đều phải tuyệt đối đề phòng.

Bao nhiêu sát thủ tinh nhuệ cũng trong chớp mắt đều chết dưới tay bọn chúng.

Không phải vì Hắc Vũ có sát thủ nguy hiểm tài giỏi hay là về độ tàn bạo và tốc độ nhanh chậm như thế nào. Tất cả là vì bọn chúng rất tinh ranh, mưu kế và cách ra tay quỷ dị khiến cho người ta không lường trước được việc gì sẽ xảy ra tiếp theo.

Nhưng gần đây Hắc Vũ không có ý định muốn giao chiến, thậm chí còn không có tin tức nào về bọn chúng. Im hơi lặng tiếng như thế không biết là đang tính kế gì, nhưng tuyệt đối không được lơ là, mất cảnh giác. Thứ chúng đang nhắm tới đó chính là gϊếŧ những thế lực lớn không vì lý do hay mục đích nào cả.

Lúc này, Triệu Song Tử trở về biệt thự trước đó, nhìn thấy một chiếc xe khác đã đến trước từ lúc nào, trên gương mặt tuấn mỹ hiện lên một chút ý cười lạnh lẽo. Triệu Song Tử bước xuống xe, vẻ mặt không chút biến hóa,

sải bước bước vào trong nhà.

Vừa đến trước cửa đã cảm nhận được nhàn nhạt khí thế, trong không khí còn ảm đạm mùi vị của sự nguy hiểm cùng chết chóc.

Tầm mắt đặt trên người nam nhân ngồi ở sô pha, dáng vẻ dù có chút hờ hững nhưng vẫn uy thế bức người.

Triệu Song Tử mặt không chút biểu cảm bước đến ngổi xuống đối diện với nhân kia. Đôi con ngươi nhàn nhạt hàn ý.

-"Không biết hôm nay một người cao quý như Hàn Tổng đây lại đến tìm tôi, có phải hay không là có việc gì đó hệ trọng?"

Hàn Thiên Yết vắt chéo chân, khóe môi khẽ cong, đôi mắt sắc bén hơi híp lại. Hắn không vòng vo ngay lập tức liền vào thẳng vấn đề.

-"Tôi không biết là cậu sẽ nghĩ như thế nào nếu như chúng ta hợp tác?"