Chương 7: Bản sao này là mang theo bàn tay vàng sinh ra à?

Hậu quả của việc bị phát hiện vẫn luôn giả bộ ngủ chính là gặp phải hội thẩm ba bên.

Ba bên đương nhiên là Cosey và Trang Thần đã phát hiện ra cô giả bộ ngủ, cùng với người vẫn luôn bị lừa là hạm y Vương Cát.

Thẩm Tiếu thực gầy, gầy đến mức cả người chỉ còn lại xương và da, vừa mở mắt tựa như người ch·ết sống lại làm cho người ta sợ hãi.

Khi cánh tay cô chống mép khoang chữa trị từ bên trong leo ra, Cosey và hai người khác lầm tưởng cánh tay và chân gầy gò kia sẽ bị gãy.

Mà trên thực tế, Thẩm Tiếu không có nửa điểm không khoẻ, sau khi thức tỉnh dị năng song hệ thì cô có tinh thần cực kỳ, mặc dù cánh tay và chân gầy gò, mật độ xương cũng tăng lên không ít, chỉ cần một con dao cầm tay là có thể chém ch·ết người.

Chỉ là rất đói.

Hạm y Vương Cát đưa dịch dinh dưỡng đặc chế đã sớm chuẩn bị sẵn cho cô, Thẩm Tiếu vừa nhận được liền bắt đầu uống, rõ ràng cô biết dịch dinh dưỡng đặc chế này là dùng để uống.

Hạm y Vương Cát ngày thường bận rộn không có thời gian ăn cơm liền uống dịch dinh dưỡng đối phó, quả thật là đã bị cô nhìn thấy, cũng không biết cô rốt cuộc đã biết bao nhiêu chuyện.

Bị lừa lâu như vậy còn không hề hay biết, hạm y Vương Cát trong lòng có chút hụt hẫng, nhưng làm bác sĩ thì chú lại rất xứng chức, việc đầu tiên sau khi Thẩm Tiếu tỉnh lại chính là quan tâm các hạng số liệu của cơ thể cô.

Nghiêm túc mà nói, kể từ khi con bé được sinh ra đến bây giờ còn chưa đến 3 năm, vẫn chỉ là một đứa nhỏ, hơn nữa còn là một đứa nhỏ xui xẻo.

Nhưng mà khi bọn họ biết được Thẩm Tiếu vậy mà đã có ý thức khi còn ở trong phòng thí nghiệm hơn nữa đã nghe thấy không ít bí mật liên quan đến ba tên áo blouse trắng, b·iểu t·ình của bọn họ liền xuất sắc.

Đặc biệt là Cosey.

Trang Thần và Vương Cát còn không biết nhưng Cosey đã từ giấc mơ tiên tri biết được Joseph và giáo sư Lenza thông đồng làm không ít thí nghiệm phi pháp.

Lúc trước bọn họ không phải thiếu bằng chứng để trực tiếp lật đổ đám người đó sao, hiện tại nghe ý tứ của bản sao trước mắt là cô biết không ít chuyện?

Bản sao này là mang theo bàn tay vàng sinh ra à? Mới lớn có một chút như vậy đã biết đủ loại bản lĩnh có phải quá nghịch thiên hay không.

Hạm y Vương Cát và mưu sư Trang Thần không dấu vết mà nhanh chóng liếc nhìn nhau một cái, sau đó Trang Thần tiếp tục truy hỏi thêm tình báo hữu ích, hứa hẹn sẽ giúp Thẩm Tiếu báo thù.

Ngược lại Dahl. Cosey rất bình tĩnh, anh vẫn còn xúc động đối với Thẩm gia quân trong giấc mơ, so với hai người bên cạnh thì anh càng dễ tiếp nhận chuyện Thẩm Tiếu trời sinh bất phàm.

Một người là có thể xử lý một chiến hạm, ai dám nói cô không trâu bò.

Nhưng hiện tại đã thuộc về anh.

“Cháu nói phòng thí nghiệm nơi Joseph chế tạo các cháu nằm ở trang viên XXX?”

“Ừm.” Đôi mắt đen to to của Thẩm Tiếu cất giấu đề phòng không dễ thả lỏng, thật giống như một con cáo nhỏ bị nhốt trong l*иg, chỉ có thể không chống đối không hợp tác để đổi lấy an toàn của bản thân, sau đó thuận thế thu thập không ít tình báo.

Thẩm Tiếu đâu chỉ biết không ít, cô thậm chí ngay cả địa chỉ phòng thí nghiệm tư nhân của giáo sư Joseph ở đâu cũng biết.

Đúng là viện trưởng Lenza đã cấm các cô đi ra ngoài, chỉ là khi viện trưởng Lenza chuyển các bản sao Thẩm Tiếu đến căn cứ đào tạo người cải tạo gien, Thẩm Tiếu đã tỉnh.

Trên đường đã trải qua cái gì, nghe được cái gì, thậm chí mất bao nhiêu thời gian, cô vẫn còn nhớ rõ.

Huống chi ba kẻ áo blouse trắng ngày thường còn lỡ miệng, phòng thí nghiệm tư nhân nằm dưới nền đất trang viên tư nhân của giáo sư Joseph.

Mà như vậy lại vừa khéo, Thẩm Tiếu nghe trộm được.

Mối thù của 129 mạng người sống sờ sờ cô còn nhớ rõ, hiện tại dù không thể bóp chết Lenza cái tên thánh phụ giả tiểu nhân thật kia, cũng phải trước tiên vạch mặt ba kẻ áo blouse trắng kia rồi nói.

Quỷ mới biết trong tay thằng cha đó có còn giữ mẫu tế bào của cô hay không, vạn nhất lại tạo ra mấy trăm bản sao, vậy thì thật sự rất đau đầu.

Vì lý do này, Thẩm Tiếu không hề giấu giếm liền tiết lộ mọi chuyện về ba tên áo blouse trắng và Lenza. Trong lúc đó còn uống sạch mười mấy ống dịch dinh dưỡng của hạm y Vương Cát!

Phải biết rằng một ống dịch dinh dưỡng có thể đáp ứng nhu cầu năng lượng trong một ngày của chiến sĩ gien bình thường, Thẩm Tiếu đã uống ống thứ mười bảy! Mà Thẩm Tiếu hoàn toàn không nhận ra mình đáng sợ đến thế nào, cô chỉ đơn giản xem dịch dinh dưỡng như thực phẩm bổ sung dạng thạch mà uống, vừa uống vừa tiếp tục nói chuyện.

Cosey không khỏi kinh ngạc cơ thể gầy trơ xương kia của Thẩm Tiếu vậy mà có thể thừa nhận nguồn cung cấp năng lượng khổng lồ như vậy, với bằng chứng hữu ích mà Thẩm Tiếu đã cung cấp, Cosey lập tức dẫn người đi lục soát trang viên tư nhân của giáo sư Joseph.

Sau khi Cosey rời đi, Thẩm Tiếu nhìn hạm y Vương Cát lại nhìn Trang Thần, người không biết vì sao còn đứng tại chỗ, qua một hồi lâu cô mới đặt câu hỏi:

“Cháu có còn phải tiếp tục nằm bên trong không?” Thẩm Tiếu chỉ chỉ khoang chữa bệnh.

Đồ bệnh nhân bây giờ khác với trước đây, đồ bệnh nhân trước đây cồng kềnh rộng thùng thình, bây giờ cũng không biết đồ làm từ chất liệu gì, vừa vặn, thoáng khí và đặc biệt tiện lợi, chỉ là Thẩm Tiếu trông có vẻ càng thêm gầy đến đáng sợ.

“Tiếp tục kiểm tra xem thử.”

“Ồ.”

Thẩm Tiếu phối hợp kiểm tra, duỗi tay duỗi tay, xoay người xoay người.

Bên cạnh còn có Trang Thần đang nhìn, Thẩm Tiếu xem chú như đồ trang trí.

Còn về Trang Thần, chú ý vị thâm trường mà nhìn cô.

Bản sao này còn lợi hại hơn so với trong tưởng tượng của chú.

Vừa rồi nhóc Dahl không nổi giận đùng đùng muốn tìm con bé tính sổ, hiện tại nhóc Dahl sớm đã quên sạch sẽ chuyện xấu hổ mình gây ra và rời đi. Phỏng chừng khi nhóc Dahl lại lần nữa nhớ tới thì đã đi được nửa đường.

Là cố ý, hay là trùng hợp…… Thật đúng là thú vị a.

Sau một hồi kiểm tra kỹ lưỡng, hạm y Vương Cát phát hiện Thẩm Tiếu có nhịp tim và nhịp thở từ từ, các số liệu khác cũng chầm chậm, rõ ràng hiện tại đang tỉnh nhưng lại giống như khi ngủ.

Hoặc có lẽ là con bé kỳ thật vẫn chưa từng ngủ?

Hạm y Vương Cát trong lòng có nghi hoặc liền trực tiếp hỏi thẳng.

“Có ngủ.” Thẩm Tiếu không phủ nhận.

“Thế thì thật kỳ lạ, vậy mà giống hệt nhau.”

Hạm y Vương Cát điều chỉnh tới đoạn thời gian mà Thẩm Tiếu ngủ để kiểm tra, so sánh trước sau phát hiện tất cả số liệu đã đo được đều không có gì khác biệt.

Sau khi xem qua số liệu, hạm y Vương Cát ngược lại cảm thấy dễ chịu hơn, không phải chú không có năng lực, mà là đối phương quá biếи ŧɦái.

Nhớ lại Cosey nói Thẩm Tiếu là dị năng giả song hệ thực vật và tinh thần, ánh mắt của hạm y Vương Cát nhìn Thẩm Tiếu quả thực tựa như đang nhìn một khúc gỗ di động.

Cũng chỉ khúc gỗ mới có thể lúc nào kiểm tra cũng có số liệu giống nhau.

“Cơ thể của cháu đã không còn vấn đề, ngày thường ăn nhiều đồ bổ một chút để bồi bổ lại cơ bắp.” Hạm y Vương Cát tuyên bố Thẩm Tiếu rốt cuộc không cần phải nằm trong khoang chữa trị nữa.

“Ăn đồ bổ?”

Đừng tưởng rằng Thẩm Tiếu là người mới cái gì cũng không biết. Trước kia, mức tiêu hao của dị năng giả so với người thường còn lớn hơn nhiều, ngày thường còn phải dựa vào hấp thụ tinh hạch để nâng cấp dị năng.

Tân nhân loại từ địa cầu bay vào vũ trụ hẳn là không thể lấy tinh hạch của người sống cho dị năng giả dùng đi, không có virus tang thi, dị năng giả các hệ khác đã bị năm tháng lịch sử lâu dài xóa bỏ, chỉ dựa vào đầu óc thì không thể nào sản sinh ra một thế hệ tiếp một thế hệ dị năng giả hệ tinh thần và tinh hạch hệ tinh thần.

Nhưng cũng chưa chắc là tân nhân loại không có ăn thêm thứ gì đó đặc biệt.

Hạm y Vương Cát nghe vậy thật đúng là nghiêm túc tự hỏi một phen.

Vừa rồi chú liền phát hiện dịch dinh dưỡng thường ngày dùng để bổ sung năng lượng cho chiến sĩ gien vậy mà không đủ đáp ứng nhu cầu của Thẩm Tiếu. Sau khi kiểm tra cho con bé xong phát hiện dịch dinh dưỡng mà chú đã cho là gây cảm giác no quá mức nghiêm trọng vào trong bụng con bé liền như nước mà bị hấp thu sạch sẽ.

“Vậy thì ăn thịt đi.”

Thịt dị thú gì đó, luôn có thể đáp ứng nhu cầu của cơ thể.

Vừa nghe thấy ăn thịt, hai mắt Thẩm Tiếu sáng lên, cái bụng teo tóp cũng đột nhiên bắt đầu vang lên ọt ọt ọt, rõ ràng nói cho bọn họ biết mình chưa có ăn no.

Dịch dinh dưỡng giống như nước uống no được thì chỉ có quỷ mới tin.

Hạm y Vương Cát thấy thế liền thuận nước đẩy thuyền nấu thịt áp chảo cho cô ở trong phòng y tế.

“Cái này? Ở chỗ này nấu ăn?”

Người làm cây cột ở bên cạnh, Trang Thần thấy Vương Cát lấy ra một miếng thịt màu nâu đỏ không khỏi lên tiếng, nhưng chú cũng không nói là thịt này có vấn đề.

Miếng thịt này đương nhiên không có vấn đề, Vương Cát đã kiểm tra qua, không có độc, ăn không ch·ết người.

Chỉ là chứa quá nhiều năng lượng, đàn ông tinh lực dồi dào ăn vào dễ bị vỡ mạch máu.

Thẩm Tiếu nhìn miếng thịt không khác gì thịt bò sống thì đương nhiên không có nghi ngờ, rất háo hức chờ ở một bên, ngửi thấy mùi thịt càng lúc càng nồng, cô càng cảm thấy đói.

Còn về việc hạm y Vương Cát dùng công nghệ cao cắt thịt nướng thịt* gì đó thì hoàn toàn không thành vấn đề.

* Thay vì thịt áp chảo, mik để là nướng cho nó ok hơn. Cho nên nướng ở đây ko phải là nướng trên than hồng mà là NƯỚNG TRÊN CHẢO/ BẾP NƯỚNG ĐIỆN á.

Rất nhanh, một miếng thịt nhỏ đã được nướng chín.

“Tay nghề của chú chỉ ở mức trung bình, cũng không biết có ngon không, trước tiên cắt nhỏ nếm thử đã?”

Hạm y Vương Cát rõ ràng cũng là một người nham hiểm, sau khi nướng thịt xong lại cắt một miếng nhỏ, chiều dài và chiều rộng không quá 1 cm, còn chưa lớn bằng một viên xúc xắc, lấy nĩa nhỏ ghim vào miếng thịt đưa cho Thẩm Tiếu.

Thẩm Tiếu không hề nghi ngờ, bọn họ muốn gϊếŧ thì đã sớm gϊếŧ từ lâu.

Nhận nĩa nhỏ, mở miệng rồi ăn luôn.

“Ăn rất ngon!”

Miếng thịt mềm mại vừa vào miệng liền cảm nhận được hương vị rất tuyệt vời, vào trong bụng còn cảm thấy ấm áp siêu cấp dễ chịu.

“Ăn ngon thật sao?” Vương Cát thấy Thẩm Tiếu vậy mà một chút phản ứng cũng không có, suy nghĩ một chút liền cắt thêm một miếng cho cô.

Bởi vì Thẩm Tiếu không biết sử dụng bút laser phẫu thuật, hạm y Vương Cát liền tiếp tục dùng bút laser phẫu thuật cắt thịt cho cô. Cứ như vậy, tốc độ liền chậm lại, cũng thuận tiện cho Vương Cát quan sát Thẩm Tiếu có bài xích* thịt dị thú chứa đầy năng lượng hay không.

* Không hấp thu được, đào thải, nôn ra.

Kết quả nguyên một miếng thịt đều bị ăn sạch, Thẩm Tiếu ngay cả đánh rắm cũng không có.

Thậm chí còn hai mắt trông mong nhìn miếng ‘ thịt bò sống ’ còn lại chưa cắt và nướng, rõ ràng cô còn đói.

Chuyện khác có thể nhịn nhưng đói bụng tương đối khó nhịn.

Lúc này liền đến lượt Trang Thần lên sân khấu.

“Thịt này là thịt dị thú.”

“?” Ửm? Vậy cho nên?

Thẩm Tiếu mở to đôi mắt đen như mực nhìn chú.

“Là do phân đội thứ năm tấn công ba ngày ba đêm mới đánh hạ được, trong đó còn hư hại hai chiếc cơ giáp.”

“Tổng cộng tiêu tốn khoảng 200 triệu tinh tệ.”

Thẩm Tiếu nghe tới gương mặt bộ xương khô ngơ ngác.

Hoá ra cô vừa ăn mất 200 triệu à.

“200 triệu rất nhiều?” Hy vọng là tỉ giá của Won đổi qua nhân dân tệ…… Nhưng hơn 100 vạn nhân dân tệ cũng rất dắt a.

“Mức thu nhập bình quân hàng năm của người dân bình thường là 10 vạn.”

“……” Cô vừa mới ăn mất khẩu phần ăn một năm của 2000 cá nhân?

“Vậy là về sau cháu cần tự mình đi đánh lấy thịt ăn sao?” Thẩm Tiếu u oán nhìn miếng ‘ thịt bò sống ’.

“Được rồi.”

Vuốt mặt một cái, làm thôi.

“!”

Trang Thần choáng váng trước phản ứng của Thẩm Tiếu.

Đối phương phối hợp đến mức làm chú hoài nghi nhân sinh, khiến mưu kế của chú căn bản không có đất dụng võ.

------------

Dịch/edit: Kê Kê Mao Cầu