Chương 3

Nhưng Thuận không để cho bạn mình dứt lời. Cậu ta cứ thế bỏ đi, tay nắm chặt lại, quay trở về lớp học để lấy cặp rồi phóng thẳng ra khỏi cổng trường. Đứng từ trên lầu nhìn xuống, Lâm không thể nhìn được chính xác thứ trong suốt kia đang cố bộc lộ điều gì. Nhưng cậu biết, đó là một nỗi hỗn loạn vì lo âu.

"Đáng lẽ giờ này mày phải ở trong lớp mới đúng!"

"Hôm nay có tận bốn tiết Văn, mày hiểu rồi đó."

Mùa xuân, 9 giờ sáng

Chính Thuận phì cười, vỗ vào lưng cậu bạn một cú mạnh đến mức khiến đối phương hụt một nhịp thở. Ông bác bảo vệ ở góc sảnh chờ khẽ liếc về phía bọn họ, nhưng sau khi đảm bảo rằng đám thiếu niên đã có người lớn cạnh bên, nhân viên bảo vệ của sân bay cũng chậm rãi di chuyển ánh nhìn sang vị trí khác. Lâm cười đáp lại cậu bạn, cậu không dám mở miệng chửi vì phụ huynh của Thuận đang ở cạnh bên.

"Nhưng mà, mày đi bằng cái gì đến đây ấy?" Thuận hỏi tiếp, mặt rạng rỡ. "Sao không báo sớm để có gì tao ghé qua cho mày quá giang luôn?"

"Tao có mã đặt xe ôm mà, cũng rẻ." Lâm đáp, cười. "Thật ra hồi sáng tao cũng có lên trường, nhưng thấy lớp vắng nhiều quá nên cúp học ra tiễn mày luôn. Nhìn nè, chứ mày nghĩ sao tao lại đi mặc đồng phục?"

"Ai biết? Tưởng mày đam mê."

Sảnh chờ ở sân bay không đông lắm, nhưng họ không thể đứng nói chuyện mãi ở nơi giữa lối đi được nên đành phải tiếp tục cuộc trò chuyện trong lúc di chuyển. Thuận đi ở giữa, vì nó là nhân vật trung tâm của buổi tạm biệt này. Mẹ của Chính Thuận khoác trên mình bộ váy màu đỏ, đeo kính râm và mang túi xách màu xanh bạc hà, tỏa ra khí chất của giới trung lưu ngay từ trong ánh mắt. Bà ấy khẽ mỉm cười nhẹ khi thấy con trai có bạn đến tiễn, nhưng cũng chưa vội hỏi chuyện ngay.

"À mà, hôm qua có đứa nhờ tao đưa cho mày cái này."

"Hả, cái gì thế?"

Lâm luồn tay vào túi áo khoác đen, lấy ra một gói quà nhỏ đưa cho cậu bạn. Chiếc gói giấy hình lập phương nằm gọn trong lòng bàn tay của Thuận, ánh mắt nó rưng rưng, nhưng gương mặt thì chẳng thể hiện quá nhiều. Thứ trong suốt trên đầu Chính Thuận lại biến đổi, nhưng chập chờn nhiều đến mức cậu chẳng thể nhìn ra hình gì.

"Ai đưa cho mày cái này thế?"

"Con Huệ." Lâm đáp. "Nó bảo tao thích thì đưa, không thích thì khỏi cũng được."

"Thế... à?"

Thuận mở gói quà ngay tại chỗ, nhưng chậm rãi, như thể từng miếng băng keo dính ở bên trên là thứ gì đó rất đáng trân trọng. Đó là một cục rubik cũ, lộn xộn, chỉ có duy nhất một mặt là đã giải rồi. Thuận gần như hóa đá khi nhìn thấy món quà, còn cái thứ thực thể trên đầu cậu ta thì cứ như bị kích động, co bóp liên tục trong trạng thái hỗn loạn. Điều đầu tiên mà Lâm để ý, là cái thứ kia đang bắt đầu có màu. Nó tươi sáng, màu da, dần dần gom gọn lại tạo thành một gương mặt của một người trẻ tuổi. Lâm khẽ nheo mắt lại, cậu cảm giác gương mặt này khá thân quen...

"Hình như hồi đầu năm lớp Mười con cũng có tập tành chơi rubik nhỉ?"

Thứ thực thể lơ lửng chợt đổ sụp xuống, và màu sắc cũng tan hết đi.

"Dạ đúng rồi, nhưng sau này thì con thấy không thích nó nữa." Thuận đáp, nhìn sang mẹ với một nụ cười. "Cái này hồi đó con có tặng lại cho bạn. Công nhận bạn ấy giữ kỹ ghê!"

"Vậy cũng tốt! Chứ chơi cái trò vô bổ đó làm điểm năm lớp Mười của con tụt hẳn đi."

Thuận cười, nhưng mặt nó không thể ngẩng lên được. Lâm cũng chú ý khi nói ra câu kia, mẹ của Thuận cũng chẳng nhìn lấy cậu ta mà đôi mắt đang tập trung đâu đó ở những hành khách xung quanh khu vực ghế chờ. Ở đây có đủ dạng người và đủ loại dáng vẻ. Có người thì trông như mặc đồ ngủ để ra sân bay, có người thì tươm tất đến mức tưởng chừng như đi dự tiệc. Lâm vô thức nhìn xuống tay thằng Thuận, cậu ta vẫn mân mê chiếc rubik như thứ gì đó vô cùng quý giá, nhưng không xoay nó dù chỉ một lần.

"Cô, thật ra năm lớp Mười tụi con có vấn đề với giáo viên môn Lý, bà cô đó nổi tiếng là nếu không đi học thêm thì bài kiểm tra chắc chắn không bao giờ trên năm." Lâm nói, giọng tương đối nhẹ. "Đó không phải vấn đề ở học lực, mà là vì đề kiểm tra của bà cô đó cho thật sự rất khó, toàn nằm ở những phần mà cô ấy giảng ở buổi học thêm. Hồi đó, lớp tụi con còn viết đơn gửi lên ban giám hiệu để phản ánh nữa mà! Nên là vụ điểm thấp là chuyện cả lớp đều bị ảnh hưởng thôi!"

"Thôi con đừng có bênh thằng Thuận! Con không biết năm lớp Mười cô chú đã đổ bao nhiêu tiền học thêm cho nó đâu!" Mẹ của Thuận lắc đầu, khoanh tay lại. "Cô giáo dạy thêm thì kệ! Kiến thức cũng từ sách giáo khoa ra, chỉ cần nó chịu chăm chỉ tự tìm tòi một chút thôi là thừa sức làm bài được. Lớp trẻ ngày nay sống sung sướиɠ, có người dạy thêm nó hay ỷ lại vậy đấy! Mỗi chuyện ăn với học thôi mà cũng...!"

"Năm đó con vướng mỗi môn Lý có sáu chấm bốn điểm thôi mà mẹ." Thằng Thuận vẫn cười, nhưng bây giờ nó chẳng thể che giấu nổi sự bất mãn. "Còn lại điểm trung bình của con cũng tám chấm, thừa sức học sinh giỏi chứ bộ!"

"Thì mẹ đâu có nói con dốt, chỉ do con chưa cố gắng hết mình thôi." Mẹ của Thuận vẫn một mực giữ quan điểm, hàng lông mày cau chặt và chất giọng cao của bà ấy thể hiện rõ điều đó ra. "Cũng may là điểm đó không ảnh hưởng đến hồ sơ du học, chứ không thôi chắc mẹ xấu hổ không dám gặp ai!"

"Mẹ! Chuyện đó qua lâu rồi mà! Giờ bạn tới tiễn con mà bị nghe chửi chung thì coi có kỳ không?"

Người phụ nữ trong bộ váy đỏ buông tay xuống, lắc đầu đi kèm với một tiếng thở dài đầy thất vọng. Lâm chợt liếc sang cậu bạn. Nhìn thái độ của cậu ta, hẳn đây không phải là lần đầu tiên thằng Thuận bị mẹ khiển trách trước mặt người quen thế này. Chính Thuận cũng đáp lại bằng một tiếng thở dài, rồi nó ngẩng mặt, nở một nụ cười thật tươi.

"Cơ mà, nói gì thì nói cũng cám ơn mày nhiều nhé!" Thuận lại vỗ vai bạn một cái mạnh, giọng cao hơn. "Sau này về có gì tao sẽ bao mày đi ăn trả nợ!"

"Lúc đó mày nhớ được tao cũng lạy."

"Tin tưởng bạn bè chút đi mày!"

Bỏ qua cuộc hội thoại của hai người bọn cậu, mẹ của Thuận mở điện thoại ra kiểm tra giờ, rồi bảo rằng bà ấy cần đi vệ sinh một chút, dặn dò hai đứa ở yên. Thuận gật đầu, chỉ về phía bên phải nơi biểu tượng của nhà vệ sinh được đặt ở cuối. Bà ấy gật đầu, quay lưng bước đi.

Ngay sau khi phụ huynh của Thuận vừa khuất bóng vào biển người, Lâm đột nhiên chộp lấy hai vai bạn. Thằng Thuận giật hết cả mình, tròn mắt nhìn đáp lại.

"Trả lời thành thật nhé!" Lâm nói, rõ từng chữ một. "Rốt cục mày đã giấu cái đầu ở đâu thế Thuận?"

"Hả?! Sao tự dưng..."

Khu vực phòng chờ của sân bay không quá đông đúc, nhưng âm thanh ngoại cảnh đủ sức để át hết đi tiếng của hai người. Mắt của Thuận láo liên, hết nhìn về phía nhà vệ sinh ở cuối sảnh, rồi lại nhìn về phía lối ra.

"Nói đi! Nếu mày không đủ sức để giải quyết chuyện đó thì hãy để tao làm!" Lâm nói tiếp, câu từ chắc nịch. "Mày đi du học chứ bọn tao có đi đâu Thuận! Mày muốn cả đám chết à?!"

Một quả trứng.