Chương 55

Một đêm này Thạch Nghị ngủ rất an ổn,

kết quả vẫn là Anh Minh lái xe đưa

hắn về công

ty.

Tới dưới lầu mới đánh

thức

hắn,

thấy

hắn mở mắt ra vẻ mặt có chút mờ mịt,

nhịn không được

bật cười: “Cậu đây là mấy ngày không ngủ rồi

hả?”

Thạch Nghị xoa xoa cổ có chút cứng ngắc: “Gần nhất nhiều việc,

ngủ không

tốt lắm.”

Thời gian

bản

thân nhắm mắt vốn đã không nhiều,

cố

tình vẫn luôn không nỡ ngủ.

Nhắc

tới cũng kỳ quái,

ngủ

trên xe dù

thế nào cũng không

thể xem như

thoải mái,

hắn rồi lại cảm

thấy đây là một giấc ngủ ngon nhất của

hắn

trong khoảng

thời gian này.

“Bình

thường đừng chỉ lo kiếm

tiền,

nghỉ ngơi nhiều.”

Lúc xuống

xe Anh Minh nói

một

câu như thế, sau đó

mới quay người

bắt một chiếc taxi,

Thạch

Nghị

nhướng mày: “Tôi tìm xe

đưa anh về?”

“Không cần đâu.”

Hiện

tại trên đường

còn rất nhiều xe trống, Anh Minh bắt được một

chiếc xe,

trước khi

lên

quay đầu nhìn Thạch

Nghị:

“Tôi

đi trước.”

“Ừ,

gặp lại sau.”

Thạch Nghị vẫn luôn đưa mắt nhìn chiếc xe chở Anh Minh đi xa mới quay người lên lầu,

cảm

thấy cả người vô cùng sảng khoái,

cảm giác

bị đè nén mấy ngày

hôm

trước,

đã

bị quét sạch.

Người còn chưa lên đến nơi,

điện

thoại

trong quần đã reo lên.

Vốn

tưởng rằng là điện

thoại của Âu Dương nhắc

hắn

họp,

kết quả móc ra mới nhìn

thấy phía

trên là dãy số của Vương Nhạc.

Theo

bản năng nhíu mày,

Thạch Nghị gần như đã sắp quên còn một người này rồi.

“Vương Nhạc?”

“A Nghị!”

Vẫn là cách gọi dạy mãi không sửa này,

giọng Vương Nhạc rất lo lắng: “Tớ lúc này đang ở sân

bay,

nhưng

hành lý

bị người lấy mất rồi,

hiện

tại không có cách về nhà,

cậu

tới đón

tớ đi.”

“Sân

bay?

Cậu về rồi

hả?”

“Ừ,

cậu

tới đây nhanh lên.”

Kết quả buổi họp sáng của

Thạch Nghị bởi

vì Vương

Nhạc

mà đẩy tới

buổi

chiều, lúc hắn

và Âu Dương đi

đến

sân bay vòng ba

bốn

vòng

mới tìm được Vương Nhạc,

quả nhiên

là một thân một

mình

hai

tay trống

trơn,

lúc

nhìn

thấy

hai người

còn kém không hét lên: “Di động tớ

sắp hết pin rồi, may

mắn

các cậu đã

đến!”

“Sao cậu lại về một mình?”

Không phải nói cả nhà cậu phải ra nước ngoài

hết năm mới về?

Sắc mặt Vương Nhạc cứng một chút,

sau đó mới

hừ một

tiếng: “Tớ không nói với

bọn

họ.”

Bọn

họ

trong

miệng

cậu đây,

tất

nhiên



người

nhà

của

cậu.

Thạch Nghị cau mày: “Chú Vương không

biết cậu về?”

“Hiện

tại

hẳn là

biết rồi,

tớ có nhắn lại.”

“Đệch!

Tiểu

tử cậu điên rồi?”

Bao

nhiêu

tuổi

còn

làm vậy,

như

thế

nào suốt

ngày

cứ

như

mấy đứa

nhóc

con

chưa

lớn.

Vương Nhạc đã sớm đoán được cậu

tìm Thạch Nghị sẽ

bị răn

hai câu,

tâm lý đã được chuẩn

bị

hoàn chỉnh cũng không có cảm giác gì đặc

biệt,

cậu ngẩng đầu nhìn Thạch Nghị,

có chút

tò mò sờ mắt kính của

hắn: “Hả?

A Nghị sao cậu phải đeo kính vậy?”

Trong ấn

tượng,

từ nhỏ

thị lực của Thạch Nghị đã cực kỳ

tốt.

Thạch Nghị vào lúc Vương Nhạc sắp sửa sờ đến kính của

hắn

thì nhanh chóng lui về sau một

bước,

vừa vặn

tránh đi

tay của cậu: “Không có gì,

lúc

trước xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn.”

Hắn quay đầu nhìn Âu

Dương: “Vậy cậu sắp

xếp

cho Vương

Nhạc

trước

đi,

tớ gọi điện cho

người nhà

cậu

ấy.”

Nếu như

hành lý gì đó đều mất

hết,

đoán chừng chìa khóa cũng mất.

Vương Nhạc người này

từ nhỏ đã mơ mơ màng màng,

làm chuyện gì cũng đặc

biệt không đáng

tin cậy,

đi

học phần lớn

thời gian đều là dựa vào Thạch Nghị chiếu cố,

tốt nghiệp chính là

trong nhà

hoàn

toàn

tiếp quản,

hắn vẫn luôn rất

bôi phục Vương gia có

thể dưỡng ra một đứa con

trai

bảo

bối như

thế,

suốt ngày như đang nằm mơ.

Lúc Thạch

Nghị

đi qua một

bên

gọi điện,

Vương

Nhạc

cũng

lấy

điện

thoại

ra gửi tin nhắn.

Tin nhắn này là gửi cho Vương Nghĩa Tề.

Nội dung rất đơn giản,

nói là mình đã

trở về,

hy vọng có

thể gặp cậu một lần,

nói chuyện cho rõ ràng.

Vương Nhạc vốn cho rằng Vương Nghĩa Tề sẽ không để ý đến cậu.

Dù sao cho

tới

bây giờ, thái độ của

người này

đối

với cậu chính là không đếm xỉa

đến,

thẳng thắn mà

nói,

Vương

Nhạc

đã thành

thói

quen.

Không nghĩ tới, lần

này

Vương

Nghĩa Tề

lại nhắn về rất

nhanh, nhưng nội dung rất đơn

giản.

Được,

địa

điểm

thời

gian.

Chỉ



năm

chữ,

nhưng

cũng phù

hợp với phong

cách

trước sau

như

một

của

cậu.

Thạch Nghị nói điện

thoại xong quay người liền nhìn

thấy Vương Nhạc cầm điện

thoại cười đến có chút khó

hiểu,

hắn nhíu mày: “Cậu vẫn còn cười được,

chờ người nhà cậu

tới đây xem cậu còn cười được không.”

Lửa giận của đầu dây

bên kia cho dù cách

hai cái điện

thoại

hắn cũng có

thể cảm nhận được,

nhưng Vương gia

bên kia đang có chút việc,

tạm

thời không về được,

cho nên

trong khoảng

thời gian này Vương Nhạc chỉ có

thể do

hắn phụ

trách.

“Vậy cậu

tạm

thời ở chỗ

tớ?”

“Ừ.”

Thạch Nghị có chút

bất đắc dĩ

thở dài,

lại

bảo Âu Dương về công

ty

trước để mở

họp,

hắn chở Vương Nhạc về,

người kia có chút đồng

tình vỗ vỗ vai

hắn,

lại

bảo

hắn có việc

thì gọi điện cho cậu.

Có lẽ

Vương Nhạc cũng một

đường mệt

mỏi,

lên

xe không lâu liền dứt khoát ngủ rồi, mãi

đến

khi về đến

nhà

mới bị Thạch Nghị đánh thức, sau đó

mới

lảo đảo lên lầu, vào

trong liền ngã

xuống sô

pha nằm bất động.

Thạch Nghị cũng không ở lại lâu,

hắn để lại một

tờ giấy

trên

bàn

trà,

bảo cậu dậy

thì gọi điện cho

hắn.

Trong công

ty còn một đống việc đợi

hắn xử lý,

thật sự không rảnh

tiếp

tục làm

bảo mẫu,

vội vội vàng vàng uống ly nước liền đi rồi.

Tuy rằng

hắn và Vương Nhạc cùng nhau lớn lên,

nhưng kỳ

thật Vương Nhạc cũng không

thường

tới chung cư của

hắn.

Nói cho đúng,

Thạch Nghị căn

bản chính là một người không

thích người khác

tiến vào không gian của mình,

hắn

từ nhỏ đã có

tính độc lập,

từ lúc có ký ức đến nay liền có phòng riêng của mình,

cha mẹ

hắn phải xã giao nhiều,

thường xuyên không nhìn

thấy người,

cho nên,

nếu như không quan

trọng,

nơi riêng

tư của

hắn không

thích

bị người đặt chân.

Lúc trước

hẹn hò với

Lưu

Lỵ, phần lớn cũng là

lựa

chọn

ở bên

ngoài hoặc là

khách

sạn.

Cũng

chỉ thỉnh

thoảng trở về một hai lần.

Hôm nay nếu như

không phải nhất thời không có

chỗ

để ném gia

hỏa

Vương

Nhạc

này

qua,

hắn cũng sẽ không dẫn đến

nhà.

Trở lại công

ty liền vẫn luôn

bận rộn cho đến

hơn

bảy giờ

tối,

chờ

hắn đi ra khỏi phòng

họp,

điện

thoại vẫn không có một

tin nhắn.

Hắn vốn muốn gọi điện về nhà,

nhưng nghĩ đến Vương Nhạc có

thể là do chênh lệch múi giờ,

liền không gọi.

Cầm điện

thoại

nghĩ

một

hồi,

rốt

cuộc

hắn vẫn

là gọi

cho Anh Minh.

Lần này, đầu dây bên

kia

chưa

vang

được

hai tiếng

đã có

người nghe.

Nhưng Anh Minh không nói gì,

chỉ chờ

hắn mở miệng.

Thạch Nghị nở nụ cười: “Buổi

tối có

hẹn gì không?”

“Không có.”

“Vậy cùng nhau ăn cơm.”

“Được,

cậu chọn chỗ đi.”

Kiểu

đối thoại

rõ ràng lưu loát này

lại

khiến

Thạch Nghị cảm

thấy

rất

sảng

khoái, hắn

nhìn

đồng

hồ,

cuối

cùng

chọn

một nhà hàng hắn và

Anh Minh cũng xem như yêu

thích: “Tôi hiện tại liền ra

khỏi

công

ty, đại khái nửa tiếng nữa sẽ

đến.”

“Tôi cũng gần vậy,

lát nữa gặp.”

“Được.”

Đơn giản hẹn xong liền cúp điện thoại, tâm tình Thạch Nghị rất tốt mặc

áo khoác

vào,

Âu Dương cũng sắp sửa ra

cửa nhìn hắn một cái, bất

ngờ

nhướng mày: “Mấy ngày hôm

trước cậu

giống như

ăn phải mấy tấn thuốc nổ, như

thế

nào hiện tại giống như trúng vé số?” Cảm

xúc

cũng

thay

đổi quá nhanh rồi.

Thạch Nghị cười cười,

thuận miệng

trêu chọc một câu: “Đoán chừng,



thời kỳ mãn kinh

tới rồi.”

Âu Dương

thấy

hắn đã khôi phục

tâm

tình,

cũng

hiểu được



chuyện

tốt,

không

tiếp

tục

truy vấn

rốt

cuộc đã xảy

ra

chuyện gì,

chỉ

cười

cười

trong

lòng đã



nhưng không

nói

ra*.

(*心照不宣

tâm

chiếu bất

tuyên.)

Cậu vẫn

luôn



lòng

tin với Thạch Nghị.

Từ khi

hai người

bọn

họ quen

biết,

đối phương chính là loại người có đầy đủ năng lực xử lý

tốt

tất cả mọi chuyện ở

bên người.

Tuy rằng đoạn

thời gian gần đây có chút

biến

hóa vi diệu,

nhưng Âu Dương mơ

hồ cảm

thấy những

biến

hóa này đối với Thạch Nghị mà nói cũng không có gì không

tốt.

Bỗng dưng,

cậu

nhớ

tới

thời điểm đối

mặt với Triệu Tử Thông

ngày đó,

người đàn ông đứng bên

cạnh Thạch Nghị.

Hình

như là Anh

Minh…

Cảm

thấy,

những

thay đổi

này

của Thạch Nghị,

ít

nhiều đều



liên quan

tới

người kia.

Lúc Thạch

Nghị

đến phòng

ăn, Anh Minh đã

ở đó.

Vị

trí là Thạch Nghị đã đặt

trước,

lúc nhân viên đưa

hắn đến nơi,

hắn cởϊ áσ khoác vắt ở

bên cạnh,

giọng điệu nhẹ nhàng: “Đợi lâu chưa?”

“Chưa lâu,

cũng vừa

tới.”

Anh Minh vẫn đeo

mắt kính,

dường

như

từ sáng

tới giờ

cũng không gỡ xuống,

anh gẩy gẩy

một

cái: “Cậu

mở

họp đến

tận giờ?”

“Đúng vậy a,

gần đây có mấy

hợp đồng lớn,

phải

tốn nhiều

tinh lực một chút.”

Thạch Nghị nói xong mới nhận ra ngụ ý câu nói vừa rồi của Anh Minh: “Đừng nói là anh ăn rồi đi?”

Người kia nở nụ cười: “Cậu cho rằng

hiện

tại là mấy giờ?”

Lúc gọi điện cho anh

cũng

đã gần bảy tám

giờ,

hiện

tại,

cũng

sắp

đến giờ ăn

khuya rồi.

Thạch Nghị có chút ngoài ý muốn nhướng mày: “Đã ăn rồi sao còn đến đây?”

“Đây không phải là do Thạch đại công

tử mời,

không dám

từ chối sao.”

Anh Minh

trêu chọc một câu,

ám chỉ chính là chuyện Thạch Nghị

tìm đến nhà anh

tính sổ lúc

trước,

người kia nghe xong cười cười,

cũng không nói

thêm gì.

Hắn ngồi xuống

cầm menu nhân viên phục vụ đưa

qua,

sảng

khoái chọn mấy

món

hai người

đều thích

ăn.

“Đã ăn rồi cũng ăn cùng

tôi một chút đi,

trong nhà có người,

không muốn về lắm.”

Hắn

trả lại menu,

sau đó mới nhìn Anh Minh: “Lát nữa ăn xong,

tìm một chỗ

hai

ta

tùy

tiện đi dạo.”

Anh Minh đốt một điếu

thuốc,

liếc

hắn một cái: “Sao vậy,

nhà cậu cũng

thành

trạm

trú ẩn rồi?”

Hai người

bọn họ thật đúng là

anh em cùng cảnh ngộ*.

(*

难兄难弟

nan h

uynh

nan đ

ệ.)

“Vương Nhạc về rồi,

bị mất

hành lý ở sân

bay,

tạm

thời ở chỗ

tôi.”

Qua loa giải

thích,

Thạch Nghị nhấp một ngụm nước lạnh,

sau đó mới ngẩng đầu nhìn người đối diện: “Cậu ấy liên

hệ anh chưa?”

“Chưa.”

Trên

thực

tế,

anh và Vương Nhạc đã không liên lạc một đoạn

thời gian.

Thạch Nghị

hiển nhiên

hài lòng với đáp án này,

hắn gật đầu nở nụ cười,

tùy

tiện

tìm đề

tài câu được câu không

trò chuyện với Anh Minh,

người kia ngồi ở đối diện vẫn luôn nhìn

hắn

thể

hiện cảm xúc có chút

hưng phấn,

thấu kính che lại

toàn

bộ cảm xúc phập phồng nơi đáy mắt.

Bữa

cơm

này ăn đến gần

mười giờ

mới xong.

Lúc Thạch Nghị

tính

tiền quay đầu

hỏi Anh Minh đi

chỗ

nào,

người kia dứt khoát

lấy

chìa khóa xe

nói với

hắn đi

là biết.

Lúc Thạch

Nghị

lên xe nói

đùa

một câu: “Ngày

hôm qua ngủ bên

ngoài, đãi ngộ

hôm

nay dù thế

nào

cũng

phải

đổi thành

khách

sạn

chứ?”

Anh Minh lái xe không đáp lại

hắn,

chỉ nhếch miệng cười cười.

Kết quả, hai người bọn họ

không phải đi

khách

sạn,

mà là đi

quán

bar.

Quán

bar này Thạch Nghị chưa

từng đi qua,

Chủ yếu

là vì bình

thường

hắn đến

cũng

chỉ



mấy

chỗ kia,

Anh Minh dẫn

hắn đến

nơi

này



ràng không quá

nổi

tiếng,

sau khi vào

cửa đập vào

mặt



một

loại

hơi

thở điên

cuồng,

bên

trong đủ

các dạng

người

múa

may quay

cuồng,

mặc dù không

thể

nói



chướng khí



mịt,

nhưng xác

thực không phải

là phong

cách bình

thường

của Thạch Nghị.

Anh Minh

tiến vào quán bar

liền đi

thẳng đến

chỗ sân khấu,

Thạch Nghị

còn

chưa kịp gọi

anh

liền

thấy

anh

nhảy

một bước

lên

trên.

Phía dưới là

tiếng cổ vũ điên cuồng.

Thạch Nghị có chút khó

hiểu.

Hắn nhìn người

bên cạnh cuồng

nhiệt

không giống bình thường,

còn

chưa

kịp phản ứng rốt cuộc là

chuyện gì,

liền

thấy

ngọn

đèn

chớp

lóe vốn khiến người

đau mắt chợt tối sầm

lại,

lúc

sáng

lên,

chỉ có một

chùm

sáng

chiếu đến

sân

khấu.

Chỗ đó

chỉ



một ống

thép.

Ngay lập

tức,

Thạch Nghị liền

biết Anh Minh muốn làm gì rồi.