Chương 56

Đây là lần

thứ

hai Thạch Nghị nhìn

thấy Anh Minh múa.

Chật vật của lần đầu

tiên

hắn vẫn còn nhớ kỹ.

Có lẽ Anh Minh

thường

hay lui

tới quán

bar này,

bởi vì

từ lúc anh lên sân khấu,

DJ vẫn luôn

hét lên kích

thích

toàn

trường,

hắn

bị người chung quanh đẩy lên

trước,

nếu như không phải

bởi vì chống

bàn,

có lẽ

hắn phải

trực

tiếp nằm nhoài xuống sân khấu rồi.

Anh Minh chậm rãi cọ quanh giàn ống

trên sân khấu,

sở dĩ là cọ,

bởi vì cả người anh gần như dính lấy ống

thép.

Thạch

Nghị

nhíu

mày.

Đoạn múa này cùng với khi Anh Minh dựa vào người

hắn nhảy lúc

trước,

chênh lệch quá nhiều.

Ánh đèn không đủ sáng,

rọi qua khuôn mặt của mỗi người đều không mấy rõ ràng,

Thạch Nghị không

biết

bài

hát này có

tên là gì,

thẳng đến khi

bên cạnh có người

hô lên

hắn mới đoán được sơ sơ,

hình như gọi là I’m a slave for you.

Giọng nữ gợi cảm phối

hợp với ánh đèn không ngừng lập lòe chớp

tắt,

Anh Minh

trên sân khấu ngoại

trừ vẫn là ánh mắt sắc

bén mà Thạch Nghị đã quen

thuộc,

gần như

tìm không

thấy điểm quen

thuộc nào khác.

Cho dù là vòng eo vẫn luôn uốn éo

hay những động

tác quá mức khıêυ khí©h người.

Thời

điểm

nhìn

thấy

Anh Minh chậm rãi gỡ

mắt

kính

xuống

cắn

trong

miệng, tiếng hét bên cạnh Thạch Nghị thiếu chút nữa khiến hắn bị

điếc.

Anh Minh vẫn luôn cười như không cười nhìn về phía Thạch Nghị,

mặc dù

hiện

tại đứng

trên sân khấu,

rồi lại giống như điệu nhảy này là dành riêng cho Thạch Nghị,

tất cả động

tác,

tất cả

biểu

tình đều

hướng

thẳng đến người

bên cạnh sân khấu này.

Nếu

như

nói

lần

trước Anh Minh

nhảy,

là đùa giỡn

mang

theo

tâm



chỉnh

người,

còn

lần

này,

chính



thật sự

muốn khıêυ khí©h Thạch Nghị.

Loại phát

huy sức

hấp dẫn

trên

người đến

mức

tối đa

này,

không

hề

che dấu.

Anh nhảy cũng không quá

thành

thạo,

Thạch Nghị

từ cấp

ba đã cùng một đám

bạn

thân xem không

biết

bao nhiêu lần loại

biểu diễn này,

thậm chí

thời điểm điên nhất còn đặc

biệt chạy đến

biên giới Nga,

loại

trình độ đó,

Anh Minh

tuyệt đối không

thể so.

Nhưng

rất quỷ dị,

Anh Minh

nhảy

chính



mang

theo

một

loại

hương vị



người khác

nhảy không

ra.

Trong

dụ hoặc của anh, không chút nào mềm yếu, so

sánh

với gợi cảm bình thường,

ánh mắt cùng hơi thở

của

anh đều khiến cho người ta có

một loại đồ vật

xen

lẫn giữa gây hấn cùng khıêυ khí©h,

hiện

lên một loại kiêu ngạo cùng lạnh lùng ăn

sâu

tận gốc rễ, rồi

lại

càng

có thể vén

lên

dục hỏa của đàn

ông.

Có một nháy mắt,

Thạch Nghị

thậm chí muốn nổi giận.

Bởi vì Anh Minh là cố ý.

Anh chậm rãi đi đến mép sân khấu,

làm như không

thấy những người khác,

miệng ngậm gọng kính,

tiến gần đến

trước mặt Thạch Nghị,

sau đó mới giơ lên một nụ cười lạnh.

Trước

khi

Thạch

Nghị

làm

ra phản ứng, lại cấp

tốc

lui về, ẩn

trong bóng tối, chỉ

chừa

cho

mọi người

một bóng người

nhảy

múa.

Mãi đến khi đoạn

nhảy

này kết

thúc,

anh

cũng không đi

ra khỏi bóng

tối

này.

Thời

điểm

người

chung quanh đã

tản

đi, Thạch

Nghị

vẫn còn đứng trước sân khấu.

Tay phải hắn vô

thức

nắm

thành

quyền, trên trán là

một

tầng

mồ hôi mỏng.

Không phải bời vì

hưng phấn,

mà bởi vì

chột dạ.

Hắn

biết rõ,

thân

thể đàn ông luôn dễ dàng khuất phục dưới

trêu chọc.

Trước đó lần đầu

tiên Anh Minh nhảy với

hắn,

hắn đã có phản ứng,

là vì đối phương coi

hắn là ống

thép,

mọi vuốt ve ác ý đều là

trực

tiếp cọ ở

trên người

hắn,

thân là cùng giới

tính,

hiểu quá rõ nhược điểm của đối phương,

chỉ cần Anh Minh muốn,

không khó để vén lên dục

hỏa của Thạch Nghị.

Nhưng

lần

này,

Thạch Nghị



nhìn đến phản ứng.

Thậm

chí,

cũng

không

giống lúc

trước có

thể dùng ý

chí

của mình để đè

xuống.

Hắn

hiện

tại gần

như

là đứng

cứng

ngắc ở

nơi đó,

cảm

thấy

tất

cả

tầm

mắt đảo qua

hắn đều

mang

theo

trêu

chọc,

không phân





tác dụng

của

tâm



hay

là đã

thật sự không

cách

nào

che dấu,

mãi đến khi Anh Minh

từ sau

màn

trở về,

hắn

cũng không động

chút

nào.

Người đi đến

trước

mặt

hắn,

còn đang uống bia.

Cổ áo vốn

bình

thường

bị kéo sâu xuống

thành

hình chữ V,

Anh Minh cố

tình đυ.ng đυ.ng Thạch Nghị,

cười

híp mắt

hỏi một câu: “Thế nào?”

Người kia

nhất

thời không đáp.

Chờ đến khi Thạch Nghị rốt cuộc đè xuống xúc động muốn chửi

bới,

lúc mở miệng khàn khàn

trong giọng nói căn

bản không che được du͙© vọиɠ nồng đậm: “…

Anh Minh…

anh cố ý!”

Người bên

cạnh

hắn gật gật đầu.

“Tôi chính là cố ý.”

Một

bên nói,

một

bên ghé vào

bên

tai Thạch Nghị,

trong giọng nói

tràn đầy ý xấu: “Đây mới là cách chúng

tôi chơi

trong vòng này.”

Ánh đèn vừa vặn chiếu đến

hai người,

âm nhạc do DJ phát ra lại khôi phục ầm ĩ cuồng nhiệt lúc

trước,

Anh Minh

thở dài lắc đầu: “Thứ gọi là khoảng cách này,

không phải cậu muốn kéo là có

thể kéo gần,

vốn dĩ liền không đáng

tin cậy.”

Anh ngẩng đầu nhìn Thạch Nghị: “Những

thứ này,

căn

bản không

thích

hợp cậu.”

Người đều



mặt âm u,

cũng giống

như

rất

nhiều



tưởng

cùng

nội dung

thực

chất đều



hoàn

toàn

trái

ngược

nhau.

Thạch Nghị

tự

cho



mình đã xem qua

rất

nhiều,

tiếp xúc

rất

nhiều,

nhưng kỳ

thật vẫn





lửng ở

mặt

trên

của xã

hội,

cách

nhìn

của

hắn

rộng

hơn

người

thường,

lại không sâu giống

như

hắn

nghĩ.

Anh Minh vẫn cảm

thấy

bên cạnh Thạch Nghị cần phải có một người có

thể khiến

hắn nhìn

thấu những

thứ này.

Nhưng

trước giờ

không nghĩ tới

người đó

sẽ là

mình,

Kể

cả

lúc

này,

anh

cũng không

cảm

thấy phải



anh.

Thế nhưng

ngày

qua ngày,

anh đã nhìn thấu được quan hệ

giữa

mình

và Thạch Nghị,

lại chậm rãi tích lũy ra

một nguồn

lửa nóng.

Bằng

cái gì vị

đại thiếu

gia này có

thể

không

chút

kiêng kỵ

hưởng

thụ

loại

tình

bạn gần như trò

cười

này,

anh

rồi lại phải âm

thầm

khuyên nhủ mình không thể vượt qua

Lôi

Trì,

nếu không

thì hai người cùng nhau vạn kiếp bất phục*. (*万劫不复

Muôn

đời

muôn

kiếp

không

trở

lại được.)

Nhất

là khi đối phương vào

mỗi

lần

anh

muốn kéo xa khoảng

cách,

sẽ ỷ vào

người đứng

ngoài

cuộc

rồi sau đó

hoàn

toàn không



tình

huống

tiến

lại gần,

sau khi

thỏa

mãn

liền

tiêu sái quay

người

rời đi,

để

lại

một

mình

anh gặm

nhấp đủ

các

loại

rối

rắm.

Mẹ kiếp…

Trên

đời này nào có

loại

chuyện tiện nghi như

vậy?!

Hôm

nay kéo Thạch Nghị đến

chỗ

này,

Anh Minh vốn

mang

theo suy

nghĩ

làm

cho

hả giận,

cho dù giữa

anh và Thạch Nghị không

có khả

năng đi đến

một bước kia,

ít

nhất

cảm xúc

này

của

anh

cũng phải

cho đối phương

nếm

thử

mới

công bằng.

Chỉ



thể

nhìn không

thể ăn,

còn suốt

ngày bị khıêυ khí©h,

đầu

năm

nay

mười

thánh

nhân

thì



chín

người



tôn

tử,

Anh Minh

coi

như đời

này

treo ở

trên

người Thạch Nghị

rồi,

cũng không

thể

thật sự

thua đến

thất bại

thảm

hại.

Không để ý đến sắc

mặt vẫn

luôn

cứng

ngắc

của Thạch Nghị,

Anh Minh uống

hết

một

chai bia,

kéo Thạch Nghị

liền

trở

lại sân khấu,

từ sau

màn

cầm

lên

một

cái ghita điện,

Anh Minh

cắm điện đánh

thử

một

chút,

sau đó

mới kín đáo đưa

mic

cho

người đàn ông đang

còn sững sờ bên

cạnh: “Hôm

nay

cậu

hát

cho

mọi

người

hưng phấn,

tôi bao

toàn bộ

rượu!”

Ngay sau đó,

mấy

trăm

người đứng xem đồng

loạt

thét

chói

tai.

Thạch

Nghị

theo

bản

năng

nhíu

mày:

“Đệch! Anh

điên

rồi?”

Kết quả Anh Minh

tựa vào vai

hắn

nở

nụ

cười: “Tôi không

mang

tiền.”

Thạch

Nghị

cảm

thấy

Anh Minh hôm nay tuyệt đối uống lộn

thuốc, phong cách làm việc này không giống như người mà hắn

đã quen.

Nhưng

không thể

phủ

nhận,

những xao

động

từ khi còn nhỏ

đã bị đóng khung trong hai chữ đúng mực

ở trong cơ thể

hắn

kia,

cũng

bởi vì như

vậy

bị Anh Minh vén

lên,

tục

ngữ nói rất đúng, giả điên giả

dại,

phần

lớn

kẻ điên đều là

điên

cho mình xem, có thể

điên

một

lần như vậy, cũng chưa chắc không phải là một

chuyện rất sảng khoái.

Hôm

nay,

coi

như

là uống

nhiều

rượu đi!

Hạ quyết

tâm,

Thạch Nghị lần đầu

tiên điên cuồng rống nhạc rock gần một

tiếng đồng

hồ.

Bình

thường

hắn không

hát nhiều lắm,

nhưng kỳ

thật

trình độ ca

hát không

tệ,

hát đến cuối cùng,

đầu

hắn có chút choáng váng,

có lẽ là do rống quá lớn,

ngoại

trừ

tiếng gào

thét của mình phát ra,

cái gì cũng không cảm nhận được,

trong ấn

tượng,

chỉ có Anh Minh vẫn đứng

bên cạnh

hắn vững vàng ôm đàn ghita,

thỉnh

thoảng

trao đổi ánh mắt với nhau,

bị cảm nhiễm

bởi sắc

thái nơi đáy mắt của đối phương,

sau đó khẽ mỉm cười.

Sau khi hát xong một

ca khúc cuối cùng,

Thạch

Nghị

có chút thoát

lực tựa bên cạnh, nhìn đám người điên cuồng dưới sân khấu.

Chỗ này,

tỉnh

táo mới có

thể

bị cho rằng kẻ điên.

Anh Minh đặt ghita xuống

bên cạnh,

kéo kéo

hắn,

hai người

thừa dịp mọi người điên cuồng gào

thét,

từ cửa sau chạy ra ngoài.

Vốn là Anh Minh chạy đằng

trước,

kết quả Thạch Nghị gọi anh

hai

tiếng

thấy anh không phản ứng,

người sau mới nhướng mày,

dứt khoát đuổi

theo.

Cảnh

tượng này,

rất giống với

thời điểm

bọn

họ ở cuộc đua.

Không giải

thích được phân

cao

thấp,

không

làm đến sức

cùng

lực kiệt,

ai

cũng sẽ không

nhận

thua

trước.

Đường không có đoạn cuối.

Nhưng

sức

lực của người là có

hạn.

Lúc sau Anh Minh

thật sự không

còn sức gần

như phải quỳ xuống đất,

cuối

cùng

mới bất đắc dĩ

chạy

chậm

lại,

Thạch Nghị ở phía sau đuổi đến

hăng say

lại không

ngừng,

hai

người đâm

thẳng vào

nhau

cùng

ngã xuống đất.

Lăn

thành

một khối.

“Mẹ…

Anh Minh,

anh…

tuyệt đối,

là người điên!”

Thạch Nghị giãy giụa chỉ vào Anh Minh đang nằm dưới đất không dậy nổi,

không

thể

tin được

bản

thân đã sắp

ba mươi nhưng vẫn có

thể lăn lộn dưới đất giống như

học sinh

tiểu

học.

Ai sẽ

tin Thạch Nghị

hắn sẽ chạy đến quán

bar ca

hát,

hát xong còn không

trả

tiền.

Quả thật là không thể tưởng được!

Trong

lòng

cùng

ngoài miệng đều mắng chửi một

câu

như thế, Thạch

Nghị

rồi lại không che dấu được nụ

cười

trên

mặt hắn, hắn chính là bỗng dưng cảm

thấy

rất

sảng

khoái, cái

gì mà Đổng Hiểu, Uy

Trại, Triệu Tử

Thông, cha hắn, công ty,

sự nghiệp, gia

đình, tất

cả đều ném ra

sau đầu, âu phục sang quý

trên

người bị

chà đạp đến rối

tinh

rối

mù, dính một đống bụi đất

lá cây, Anh Minh liền nằm cách hắn

không xa,

ngước nhìn bầu

trời, tiếng thở dốc

ồ ồ

là âm

thanh duy

nhất

đáp

lại Thạch

Nghị.

Con đường này,

thật đúng là yên

tĩnh,

trừ

bỏ

hai người

bọn

họ cũng sẽ không có những người khác.

Thạch

Nghị

chậm

rãi

ngồi

xuống, cười cười vỗ

vỗ Anh Minh, kết quả

người kia

không phản ứng

hắn,

Thạch đại

thiếu gia

không thích bị

ngó

lơ tiến đến trước mặt anh: “Đệch! Hôm nay anh

như

thế nào cứ

quái

quái*.”

(*Nguyên văn 神神叨叨 thần thần thao thao: Làm việc không theo lẽ thường, không giống người khác,

có chút quái lạ.)

Anh Minh đưa mắt nhìn

hắn,

không nói lời nào.

Tươi

cười

nơi khóe miệng

hiện

lên một loại khí tràng vi

diệu, trong đầu Thạch Nghị chợt lóe lên

hình

ảnh

Anh Minh múa cột trên sân

khấu, quỷ

thần

xui

khiến, liền cúi

người xuống.

Thời

điểm

hai người

đυ.ng

vào nhau,

giống

như

chốt

bị mở

ra.

Không

có bất kỳ báo

trước,

tất

cả

cảm xúc

trào dâng,

Thạch Nghị

hôn đến

lúc sau đã



chút

mất



trí

rồi,

ngoại

trừ bản

năng

của

thân

thể,

cái gì

cũng không

nghĩ đến.

Nhưng

nụ

hôn

này

lại bị Anh Minh

cứng

rắn kéo

ra.

Anh nắm

tóc Thạch Nghị kéo ra khoảng cách giữa

hai người,

ánh mắt lại dán chặt vào người đàn ông

trước mắt này: “Thạch Nghị,

con mẹ nó cậu là đồng

tính?”

Người kia

triệt để

ngây

người.

Theo

bản năng thốt ra: “Dĩ nhiên không phải!”

Trong

nháy

mắt,

đáy

mắt Anh Minh tối sầm

lại.

Anh

hung

hăng

đẩy Thạch

Nghị

xuống

đất,

cũng

không quản đối

phương có

bị đẩy ngã hay

không, nắm cằm

hắn

lại hôn trở về.

Tại

thời

điểm

hai người

răng

môi gắn bó, mơ

mơ hồ

hồ rặn ra

một

câu:

“Con

mẹ nó

tôi

cũng

không

phải!”