Chương 58

Thạch

Nghị

cảm

thấy

tình

cảnh

này có chút không chân thật, kỳ thật những người khác cũng thấy vậy.

Nơi này, ngoại

trừ em trai của

Vương Nghĩa Tề, đều

là mơ màng bị

Vương

Nhạc

kéo

tới,

Khấu

Kinh

bên kia còn chưa làm

xong

việc, vốn

chuẩn bị

làm thêm giờ, kết quả Vương Nhạc ba

mời

bốn cầu cậu thật sự

ngại,

cũng

liền

bất

chấp

đi tới.

Vừa đến nơi nhìn thấy Anh

Minh

thì

sửng

sốt một chút, lại thấy Vương Nghĩa

Tề cùng em

trai

Vương Mạnh Tề

của cậu ta

cũng

tới,

lập

tức cảm thấy vô

cùng

quỷ

dị.

Thạch

Nghị

vào

trong

chào

hỏi

Khấu

Kinh

trước, Anh

Minh

ở bên cạnh, ánh mắt

hai

người

đυ.ng

nhau

một

cái liền dời đi, cũng không nói chuyện,

Khấu

Kinh

bên cạnh nhìn hai người bọn họ, không nói gì.

Vương Nhạc mời mọi người ngồi xuống.

“Kỳ

thật

tôi cũng chưa

từng làm mấy chuyện này,

dù sao đều là người quen,

tùy

tiện ngồi đi.”

Cậu nói xong cũng ngồi xuống

trước rồi,

những người khác

thấy

tình

huống này cũng chỉ có

thể

tìm nơi gần nhất ngồi xuống,

Vương Nghĩa Tề nhìn Vương Nhạc: “Nếu không,

cậu nói với mọi người

trước đi rồi

hãy ăn,

bằng không

trong lòng không

thoải mái.”

Vương Nghĩa Tề vừa nói như

thế,

người

trong phòng càng khó

hiểu.

Từ lúc nào

cậu

sẽ nói giùm cho

Vương Nhạc? Anh Minh cùng Thạch Nghị nhìn nhau, cảm thấy bữa ăn

hôm nay có

chút

lạ.

Rõ ràng Vương Nhạc vẫn là

có chút do dự,

dường như

lời

muốn

nói cũng không

quá dễ dàng nói

ra miệng,

cuối

cùng

vẫn

là dùng ánh mắt

cầu

xin giúp đỡ nhìn về

phía

Vương

Nghĩa Tề

bên kia, thấy người

kia gật gật đầu

mới

hít sâu một hơi: “Hôm nay

gọi

tất cả tới

đây,

kỳ thật,

là có

một

chuyện muốn nói

cho

mọi người

biết,

hai

ngày

nữa,

tôi phải trở về

Mỹ.”

Cậu nói đến đây dừng một chút,

Thạch Nghị nhíu mày.

“Lần này về Mỹ,



thể sau này sẽ không về nữa.”

Vương Nhạc nhìn Thạch Nghị: “Thật ra lần này

tớ vụng

trộm chạy về vốn dĩ cũng rất không lý

trí,

A Nghị,

thật xin lỗi,

tớ không nói

thật với cậu,

tớ ở sân

bay cũng không phải để mất

hành lý,



tớ vốn cũng không phải

trở về

thông qua

hộ chiếu

bình

thường.”

Người

trong phòng,

ngoại

trừ Vương Nghĩa Tề đã biết

trước,

những

người khác đều

là vẻ

mặt kinh

ngạc.

Thạch

Nghị

nhìn

Vương Nhạc: “Vương

Nhạc,

rốt

cuộc

cậu làm gì

vậy?”

Con

mẹ

nó không phải

trò

chỉnh

người đi?

“Chuyện nhà,

nhưng có

thể

ba của cậu không nói cho cậu

biết,

lúc ấy cả nhà

tớ rời đến Mỹ,

cũng không phải xử lý chuyện gì,

mà là chạy nạn,

hoặc là nói

thẳng ra,

phải gọi là chạy án.”

Sắc mặt Vương Nhạc không

tốt lắm,

nói xong câu đó nhếch miệng cười

tự giễu: “Tớ cũng là đến Mỹ mới

biết được

tình

huống,

người nhà không cho

tớ về,

cũng không để

tớ gọi điện

thoại,

nhưng

tớ cảm

thấy,

tớ vẫn còn

bạn

bè ở chỗ này,

nói

thế nào,

tớ cũng là lớn lên ở đây.”

Cuống

họng

nói đến sau

liền

tắt

tiếng,

Vương Nhạc

chưa bao giờ



người



thể kìm

nén được

cảm xúc,

gặp phải giờ phút

này,

càng không

thể khống

chế được.

Thạch

Nghị

đứng

bật

dậy,

nhưng

lại

không

biết

có thể làm gì

để đánh vỡ

tình

huống vớ

vẩn khiến

người

ta khó có

thể

tiếp

nhận

trước

mắt

này.

“Kỳ

thật đợi đến khi

trở về,

nhìn

thấy cậu,

mới nhận ra

tớ

bên này cũng không có

thứ gì,

bạn

bè cũng chỉ có mấy người các cậu,

hoặc là…

không

tính là

bạn

bè.”

Như là Khấu Kinh,

miễn cưỡng cũng chỉ có

thể gọi là người quen.

Vương Nhạc ngẩng đầu: “Tớ nghĩ,

cho dù nói

thế nào,

vẫn là phải nói rõ ràng với các cậu,

lúc sau khả năng sẽ có

tin

tức về nhà

tớ,

tớ không muốn nói qua điện

thoại với cậu,

tớ cảm

thấy…”

Một

câu

cuối

cùng



cậu

nói với Thạch Nghị.

Vừa nói,

nước mắt cũng đột nhiên rơi xuống.

Thạch

Nghị

đứng

đấy,

những lời

của

Vương

Ngạc

hắn

đều nghe hiểu,

lại cảm thấy mình căn bản

nghe

không rõ,

Anh

Minh

bên cạnh lấy thuốc ra hút, cắn

trong miệng, nhưng

cũng

không

nói

gì.

Cuối

cùng,

trên

mặt Vương Nhạc đều



nước

mắt,

sau đó

mới đáng

thương

ngẩng đầu

nhìn Thạch Nghị,

khuôn

mặt áy

náy: “A Nghị,

thật xin

lỗi…”

Muốn dùng phương

thức

này để

từ biệt

người bạn

từ

nhỏ đến

lớn,

nghĩ

thế

nào đều

cảm

thấy quá buồn

cười.

Nhưng

nếu

không

gọi

nhiều

người tới

như

vậy,

có lẽ

Vương Nhạc cũng không có

dũng

khí

mở miệng với Thạch Nghị.

Cậu đi

tìm Vương Nghĩa Tề,

cũng là

theo

bản năng cảm

thấy đây là người duy nhất có

thể giúp cậu nghĩ

biện pháp,

cậu không dám

tìm Anh Minh,



bởi vì

biết rõ giao

tình giữa anh và Thạch Nghị không cạn,

cậu sợ Anh Minh sẽ nói cho Thạch Nghị.

Trên

thực

tế, có lẽ

không

có ai có

thể nhanh

chóng

tiêu

hóa

loại

diễn

biến

cốt truyện

giống như

phim

truyền này này, kể

cả Vương Nghĩa

Tề ở

trong

tiệm

cà phê nghe Vương Nhạc đứt quãng nói ra

những lời

này,

đều

cảm thấy quả thật không dám tin.

Nhưng

mà,

cuộc

sống

thường là

vậy.

Lúc

chuyện



tất

cả

mọi

người không

tin xảy

ra,

bạn

ngoại

trừ

tiếp

nhận,

cũng

chỉ

có bất

lực.

Ngũ quan Thạch Nghị buộc

chặt,

nhìn Vương Nhạc ở

trước

mặt

mình khóc đến không

còn

hình

tượng,

đột

nhiên

cảm

thấy

mấy

ngày

này

con

mẹ

nó quá ảo

rồi,



ràng

lịch

ngày

cũng

chưa

lật được

mấy

tờ,

người

chung quanh

mình đã

hoàn

toàn

thay đổi.

Chịu đựng đến cuối cùng,

hắn đi đến

trước mặt Vương Nhạc kéo cậu một cái: “Đừng con mẹ nó khóc…”

cuống

họng Thạch Nghị cũng có chút nghẹn: “Dù gì cậu cũng là đàn ông,

đừng suốt ngày nhịn không được liền khóc.”

Nhưng

lời

này

hiện

tại

nói

ra

cũng không



hiệu quả gì.

Vương Nhạc khóc lóc

thảm

thiết,

cái cảm giác

bất an,

sợ

hãi kia,

không ai là không cảm nhận được,

trong phòng không một ai mở miệng,

thậm chí ngay cả chút âm

thanh cũng không có,

Anh Minh

tựa vào ghế,

ngửa đầu nhìn

trần nhà,

ánh mắt mờ mịt không có

tiêu cự.

Đại khái khóc

hơn

mười phút,

Vương Nhạc

rốt

cuộc

cố

nén

nước

mắt,

chậm

rãi

nức

nở

lại để

cho Thạch Nghị vỗ vỗ vai

cậu,

sau đo

mới

trở

lại

chỗ

ngồi.

“Tớ đã liên lạc với người nhà,

khả năng

hai ngày nữa

bọn

họ sẽ an

bài cho

tớ đi,

bữa cơm này ăn xong,

có lẽ cũng không còn

bữa sau nữa rồi.”

Trong

giọng nói

còn

mang

theo

khóc

nức nở, Vương Nhạc thở dài: “Kỳ thật, tớ

nói

xong,

các

cậu cũng không

có khẩu vị

ăn đi…”

Sau khi trầm mặc năm

giây, Khấu Kinh vẫn

không mở

miệng

bật

cười:

“Tại

sao

lại không

có khẩu vị?”

Cậu vẫy vẫy

tay với Vương Nhạc: “Nếu đã là

bữa cuối cùng còn có

thể không ăn sao?

Vừa rồi chữa xem menu,

lại lấy

tới,

chọn lần nữa.”

Trước

khi

Thạch

Nghị

đến,

kỳ thật mọi người đã chọn vài món

rồi,

nhưng

dĩ nhiên

lúc trước

còn chưa rõ ràng mục

đích

của

bữa cơm này, tất cả

mọi người

chỉ ứng phó tùy

tiện

nhìn

hai

lần.

Anh Minh

hút

hai

hơi

thuốc ngẩng đầu: “Sau khi cậu qua,

có sắp xếp gì không?”

“Cha

tôi đã xử lý chuyện này rồi,

tạm

thời

tôi còn chưa rõ ràng lắm,

tóm lại…

nghe an

bài đi…”

Vương Nhạc lau nước mắt: “Khả năng cũng sẽ không ở lại Mỹ.”

“Cho dù ở đâu,

nhớ rõ giữ liên lạc với

bọn

tớ.”

Câu này là Thạch Nghị chen vào,

hắn móc ra

bút ký

tên luôn mang

theo

bên người,

viết một chuỗi số

trên giấy ăn: “Tớ viết số điện

thoại

trong nhà cùng công

ty của

tớ cho cậu,

nếu như

tớ không có ở đó cậu liền nhắn lại,

có việc liền liên

hệ

tớ.”

Lúc

hắn viết xong

muốn đưa

cho Vương Nhạc

lại bị Anh Minh bên

cạnh

ngăn

lại,

thuận

tay dùng bút

của

hắn

cũng để

lại số điện

thoại

của

mình: “Nếu

như

rất gấp,

tìm

tôi

cũng được.”

Bọn

họ không ai mở miệng

hỏi Vương Nhạc rốt cuộc

trong nhà xảy ra chuyện gì,

đã đến loại cục diện này,

hỏi cũng là

thừa,

Thạch Nghị không nhận được

tin

tức,

cho

thấy nhà

hắn cũng không làm được gì,

một phòng này ai cũng không phải là người ngốc,

biết càng ít,

đối với

bọn

họ cũng đối với Vương Nhạc mà nói,

đều càng

tốt.

Lúc phục vụ

tiến vào,

Khấu Kinh sửa

lại

toàn bộ đồ ăn,

gọi

một đống đồ ăn

tên

rất quái

lạ phỏng

chừng không

ngon

lắm,

trong

lúc đó Vương Nghĩa Tề

thật sự

nhịn không được

rủa xả

hai

câu,

hai

người giằng

co

một

lúc

mới

chọn xong

thực đơn.

Sau đó chờ

đến

khi nhân viên chuẩn

bị đi, Khấu Kinh bổ

sung

một câu: “Bữa cơm này chúng tôi ăn

thong thả,

các

cậu cứ chậm rãi

mang

lên,

không vội.”

Vương Nghĩa Tề càng dứt khoát nhấc lên

toàn

bộ rượu đã chuẩn

bị

tốt đập xuống

bàn: “Hôm nay ai ra ngoài

trước,

chính là cháu

trai!”

Thạch

Nghị

nghe

vậy

cười

lạnh:

“Cái

này

đối với anh mà

nói căn bản không có

gì khác nhau.”

“Đệch!

Cậu nói gì đó!””

“Nghe không

hiểu

tiếng người?”

“Đệch,

Thạch Nghị,

hai

ta

hôm nay

tất cả nợ cũ cùng

tính một lượt,

tôi không khiến cậu uống đến gọi ông nội,

hôm nay chưa xong đâu!”

Vương Nghĩa Tề gào xong rồi rót một ly đầy đưa đến

trước mặt Thạch Nghị,

người kia ngay cả nhìn cũng không

thèm nhìn,

nâng ly uống cạn.

Bọn

họ uống đều không phải ly rượu

bình

thường,

mà là dùng cốc lớn dùng để uống đồ uống.

Vương Nhạc

thấy cảnh này có chút mộng,

vốn còn muốn khuyên

hai câu,

kết quả Khấu Kinh sợ

thiên

hạ còn chưa đủ loạn lại

bắt đầu châm ngòi

thổi gió,

Vương Nghĩa Tề cùng Thạch Nghị mặt đối mặt không nói gì liền đổ

ba ly,

sau khi uống cạn,

đều sắp

bị sặc ra nước mắt rồi.

Vương Nhạc nóng nảy gọi A Nghị một

tiếng,

nhưng còn chưa phát ra âm

thanh đã

bị Anh Minh ngăn lại.

Người kia vẫn

còn

cắn

thuốc

trong

miệng: “Để

cho bọn

họ uống đi,

không

có việc gì.”

Vốn dĩ chính là

lấy

cớ, trường

hợp

hôm nay, Thạch

Nghị

cùng

Vương

Nghĩa Tề

coi như có mâu

thuẫn

lớn

đến đâu, cũng sẽ không thật sự

nhấc

lên.

Rất

nhiều

chuyện đàn ông

không cần

nói

thẳng

ra miệng,

trong lòng không thoải mái, tùy tiện tìm lý

do uống mấy ly,

kích

thích của

cồn

kia đều sẽ

khiến người ta

thoải mái

một

chút.

Anh Minh

trấn an Vương Nhạc xong,

cũng rót cho mình một ly,

cười với người đối diện,

cũng một

hơi uống cạn.

Chất lỏng cay nóng đốt cháy cổ

họng đốt đến cả dạ dày,

anh cau mày chậc một

tiếng,

cảm

thấy rượu này uống vào không

thoải mái.

Sau đó anh

cũng

rót

một ly cho

Vương Nhạc: “Uống đi, chuyện

sau này, sau này tính.”

Người kia do dự

nhận

ly

rượu,

nhưng

cuối

cùng vẫn



nhắm

mắt

nâng

cốc uống

hết.

Tửu lượng

của cậu rõ

ràng

không so

được

với mấy người này, uống nhanh

bị sặc, ho

cả buổi.

Đến

cuối

cùng,

đồ ăn

còn

chưa

mang

lên

hết,

rượu

cũng đã uống không sai biệt

lắm.

Ngoại

trừ Vương Mạnh Tề vẫn

luôn ở

ngoài vòng,

chỉ



thời điểm bị Khấu Kinh bắt được

mới



thể uống

hai

ngụm đối phó,

những

người khác gần

như đều



một

ly

lại

một

ly.

Vương Nhạc lớn đến chừng này còn chưa uống nhiều rượu như

thế,

sau khi

hơi men xông lên đầu,

mặc kệ những người khác khuyên can lôi kéo Vương Nghĩa Tề

trách móc một

trận,

may mắn người

bị cậu mắng kia cũng uống không ít,

ngoại

trừ mơ mơ màng màng phản

bác

hai câu,

căn

bản cũng không nghe vào.

Sau mấy vòng vẫn còn

duy

trì tỉnh táo, cũng chỉ có

Anh

Minh

cùng

Vương

Mạnh

Tề.

Thạch

Nghị

cũng

uống

hơi

nhiều.

Hắn đầu

tiên



mắng

tin

tức

mới đây

cả buổi,

chưa đã ghiền

lại bắt đầu quở

trách

mấy

trò

thủ đoạn

cùng quy

tắc

ngầm

của bàn

trên bàn dưới,

Khấu Kinh uống

hoa

mắt

chóng

mặt

còn không quên

thỉnh

thoảng phụ

họa

hai

câu,

cộng

thêm Vương Nghĩa Tề,

ba

người

hùng

hùng

hổ

hổ,

cuối

cùng

lại

lượn

trở về

chuyện

của Vương Nhạc.

“Mẹ kiếp!

Trên đời này có người vĩnh viễn đứng ở

trên cao sao?

Không có!”

Thạch Nghị rống một câu: “Cho

tới giờ đều con mẹ nó không có,

cậu đứng càng cao,

liền khẳng định rơi càng ác,

cậu không muốn xuống,

có rất nhiều người muốn cậu xuống,

khi đó chính là mỗi người đều giẫm một chân.

Cho nên

tôi luôn nói,

đều con mẹ nó đi

tranh,

tranh cái rắm a,

tranh đến cuối cùng mấy

thứ kia là của cậu sao?

Kỳ

thật cái gì đều con mẹ nó không phải,

đều là rắm,

Vương Nhạc,

cậu nhớ kỹ,

sau này có ai nói

bậy gì đó với cậu,

cậu liền mắng nha,

cậu nói con mẹ nó mày là cái rắm!”

Hắn

nói xong

những

lời

này Khấu Kinh

lập

tức vỗ

tay

cười

lớn,

một bên

hô Thạch

công

tử

lợi

hại

một bên

lắc



lảo đảo đứng

lên

rót

rượu

cho Thạch Nghị,

nhưng bình

rượu

còn

chưa

cầm

chắc đã bị Anh Minh

chặn

lại,

một đêm

này

anh

cũng

chưa

từng

một

lần dừng

hút

thuốc,

đặt bình

rượu qua

một bên,

anh

nhìn Khấu Kinh: “Vậy

là được

rồi,

uống

nữa

liền không xong.”

Nhưng Khấu Kinh

là say

rồi.

Cậu

thấy Anh Minh không cho Thạch Nghị uống rượu có chút mất

hứng,

cau mày chỉ Anh Minh: “Đệch!

Anh Minh cậu

thiên vị Thạch Nghị.”

Thạch

Nghị

bên

cạnh

vỗ bàn một

cái:

“Giúp tôi

thì

sao,

cậu nổi nóng cái gì?”

Người uống say

là không

thể khıêυ khí©h,

một

câu vô

tâm

của Khấu Kinh,

nhấc

lên

ngọn

lửa

hắn vốn đã đè ép

mấy

ngày

trong

lòng,

hắn đưa

tay đẩy Khấu Kinh: “Tôi

cho

anh biết,

Anh Minh



người

của

tôi,

liền phải giúp

tôi!”

Khấu Kinh đưa

tay

chặn

lại: “Cậu

thôi đi!

Anh Minh

mới không

có khả

năng giúp…

cậu…”

Nói chuyện

đã bắt đầu líu

lưỡi

rồi,

Khấu

Kinh

còn

chưa

nói xong một câu này

liền

cảm

thấy

dạ dày một

trận

sóng

cuộn

biển

gào,

thật

sự nhịn không

được,

cậu

tạm thời lui binh giơ tay

ra hiệu với Thạch Nghị,

sau đó mới

vọt

vào toilet

mà bắt đầu nôn.

Nhưng

Thạch Nghị đang khiêu chiến với cậu căn

bản

không

chú

ý cậu

làm

gì.

Ánh mắt

hắn rơi xuống vẻ mặt không

hiểu sao

bị cuốn vào của Anh Minh

bên cạnh,

thấy

biểu

bình có vài phần giễu cợt lóe lên

từ phía sau mắt kính của người kia,

không vừa lòng

hừ một

tiếng,

sau đó mới nắm cổ áo đối phương

hôn xuống.

“Mẹ kiếp….

anh chính là của

tôi…”

Lời

nói



hồ

thoát

ra giữa bờ

môi

của

hai

người,

người

trong phòng

này

căn bản đều đã uống gục,

ngoại

trừ Vương Mạnh Tề

từ đầu

tới

cuối không

mở

miệng

cũng không

còn

ai

tỉnh

táo,

âm

thanh

nôn

mửa

của Khấu Kinh

trong

toilet quả

thật giống

như

làm

nền

cho

tình

cảnh

hỗn

loạn

ngoài đây.

Anh Minh

cảm

thấy ập đến

trước

mặt

toàn



mùi

rượu

của Thạch Nghị,

động

tác

cạy

mở

miệng

anh

của đối phương

ngang

ngược giống

như dã

thú bị

chọc giận,

thuần

túy

là vội vã

muốn

tuyên bố quyền sở

hữu

của

mình.

Nhưng Anh Minh

chỉ để

cho Thạch Nghị

thực

hiện được vài giây.

không đợi Thạch Nghị

thật sự xông vào

trong

miệng

anh

liền

nắm vai đối phương

cứng

rắn đẩy

ra khoảng

cách giữa

hai

người,

sau đó

mới đạp Thạch Nghị

thiếu

chút

nữa bay

ra khỏi ghế: “Đừng

con

mẹ



mượn

rượu giả điên!”

Anh Minh nhíu mày,

sau đó nhìn Thạch Nghị chậm rãi ghé vào mặt

bàn,

mơ mơ màng màng

bất động.