Chương 65

Thạch Nghị đã quên là khi nào



người

từng

nói với

hắn

một

câu, người ngày

thường biểu

hiện

thật



trí,

một khi đã

mất đi phần

tự

chủ kia,

sụp đổ sẽ

nhanh

hơn

người bình

thường rất nhiều.

Kỳ

thật

loại

luận điệu vi diệu

này



chút gần với

chó

cắn

người

thường không sủa*,

lúc ấy

hắn nghe

cũng không để lại

ấn

tượng

nhiều

lắm,

cố

tình

lúc

này

lại bỗng dưng

nghĩ

tới.

(*咬人的狗不叫 người thích khoaị trương, làm không thiết thực.)

Những

lời

này

chợt

lóe

lên

trong đầu,

ý

thức

cuối

cùng vẫn



chính

mình bị Anh Minh

lôi kéo áo sơ

mi,

nút áo



lẽ đã đứt rồi,

thoạt

nhìn không phải

chật vật bình

thường.

Ngũ quan phóng đại

trước

mắt vẫn



người bạn

hắn quen

thuộc

nhất kia, mọi thứ



thể

cảm

nhận được

đều bao phủ

mùi vị

của đối phương,

cho dù

là bờ

môi dây dưa hay



thân

thể kề sát nhau của hai người,

thậm

chí bàn

tay luồn

vào quần

hắn

của đối phương

.

Theo

bản năng,

hắn rên một

tiếng.

Anh Minh

trực

tiếp nắm lấy

hắn,

ngay cả chút

thời gian

thở dốc cũng không cho

hắn,

liền

bắt đầu xoa nắn.

“Mẹ kiếp…”

Oán hận mắng một câu,

Thạch Nghị cảm

thấy Anh Minh đây là

trả

thù ác ý.

Môi của đối phương lưu luyến

trên cổ

hắn,

nhẹ nhàng gặm cắn như có như không,

hắn muốn nói đừng để lại dấu,

kết quả vừa mới

há mồm đã

bị kɧoáı ©ảʍ đột nhiên xông lên của nửa người dưới bức đến

hít vào một ngụm khí lạnh.

Vòi nước bên cạnh vẫn chảy ào

ào ra

ngoài, từng gian vệ

sinh

tuy

rằng

không

quá

đơn sơ nhưng khẳng định hiệu quả cách âm

cũng

không đâu

tới

đâu,

hai người

bọn họ dây dưa

nhau

phân

cao

thấp với nhau,

Thạch Nghị dựa

vào

vách

toilet, ván gỗ

liền

phát

ra tiếng cọt kẹt giống như rên

rỉ.

Theo

bản năng bắt lấy tay

Anh

Minh,

Thạch Nghị ưỡn phía dưới lên

không phân rõ là thống khổ hay là thoải

mái:

“Anh

thật

sự muốn làm ở chỗ này?”

Giọng rất

trầm,

tất cả đều là

tìиɧ ɖu͙© không

thể khống chế được,

hắn nhìn đỉnh đầu căn

bản không phản ứng

tới

hắn,

cảm

thấy chỗ xương quai xanh

bị cắn một cái,

không nặng,

ngược lại vén lên một

trận xao động

trong

thân

thể.

Đây là câu

trả lời cho vấn đề vừa rồi của

hắn,

Anh Minh cắn xong

thậm chí còn lửa cháy đổ

thêm dầu liếʍ liếʍ,

Thạch Nghị

thật sự nhịn không được nữa giữ vai anh lại: “Anh Minh,

anh đừng đùa quá

trớn.”

Nếu

thật sự làm ở nơi này,

danh

tiếng gì đó

thật sự muốn ném ra ngoài rồi!

Nhà vệ sinh của KTV cũng không phải là nhà kho của Anh Minh,

thật sự làm ra động

tĩnh gì,

quần chúng vây xem

tuyệt đối không chỉ có một Vòng Khói.

Nghĩ đến con mèo đen cực kỳ không có

thái độ

tốt với mình kia,

Thạch Nghị không

tự chủ nhíu nhíu mày.

Bàn

tay

sờ ở trong quần

hắn của Anh Minh cũng không nhàn rỗi chút nào, bên tai

nghe được những lời này mới lười

biếng ngẩng đầu: “Là ai

tìm chết

trước trong lòng cậu hiểu rõ,

lửa vén lên nào có dễ dập như vậy,

Thạch Nghị,

cậu

thật sự cho rằng

tôi ăn chay?”

Mấy câu cuối cùng mang

theo lửa giận,

vừa dứt lời,

lực

trên

tay nặng

thêm mấy phần,

người đàn ông

bị anh khống chế được bộ phận không lý trí nhất của cả người từ

trên xuống dưới rên một

tiếng theo bản năng, mơ hồ biểu đạt ra kháng nghị không có hàm nghĩa cụ

thể rõ ràng.

Đáy mắt Anh Minh

bốc lên một ngọn lửa,

đốt chính mình không

tính,

còn muốn kéo Thạch Nghị

theo cùng.

Nhưng Thạch Nghị vốn

chính



tự

làm

tự

chịu.

Hầu

hết những chuyện

hắn làm

hôm nay đều là mang

theo vài phấn cố ý,

từ lúc nhận được cuộc gọi của Khấu Kinh cho

tới

bây giờ,

trong đầu

hắn rõ ràng

biết mỗi lần đi

thêm một

bước,

chính là

tiến

thêm một

bước về kết cục vạn kiếp

bất phục,

cố

tình trong lòng kéo theo sự bướng bỉnh kia, chính mình vẫn cứ bước lên phía trước giống như đang xem

bộ phim của một người khác,

đó là một loại kɧoáı ©ảʍ gần với

tự ngược,

tích

tụ nhiều ngày

tạo

thành áp lực cùng mâu

thuẫn,

giãy giụa,

quấn chặt lấy nhau

biến

thành một loại vướng mắc,

thẳng đến khi

hôn lên Anh Minh,

mới phát giác được

cả người đều con mẹ nó

thoải mái!

Từ nhỏ đến

lớn,

hắn

am hiểu chính là chọn ra

thứ bản thân không muốn.

Người khác

hao

hết

trăm cay nghìn đắng cũng cầu không được,

ở chỗ hắn thường chỉ là phân chia ra với tư cách một trong những sự lựa chọn, mà khi có quá nhiều sự lựa chọn loại này,

phương pháp loại

trừ được đánh giá đầu tiên đều là không cần,

mà không phải là cần.

Này vẫn là lần đầu

tiên,

hắn rõ ràng

biết mình rốt cuộc muốn cái gì…

——Anh Minh!

Hắn muốn chính là có

thể duỗi

tay sờ đến người đàn ông này,



thể cùng anh đốt lên một

thân lửa dục

ở một nơi

hoang đường như

thế này,

nhìn

thấy

tìиɧ ɖu͙© ở đáy mắt anh,

cảm

thấy được người này vì

hắn mà đánh mất lý

trí

trước sau như một,

loại ảnh

hưởng

hoàn toàn đến cảm xúc của đối phương này,

lại khiến

cho đáy lòng

hắn

tuôn ra một loại cảm giác

thành

tựu,

vượt xa những

thứ

hắn có được

trong

hai mươi mấy năm qua.

Trên

đời này, chuyện

sảng

khoái nhất không phải là

bạn

kiếm

được

bao nhiêu

tiền,

cũng

không phải bạn

có thể giẫm được bao nhiêu người dưới lòng bàn chân tùy ý đùa bỡn, mà

là khi bạn muốn gặp

người này

nghĩ

đến

sắp điên rồi, người

này cùng bạn rồi lại

chen

trong một

góc

gần như không chuyển

được

thân, hôn

môi

nhau,

vuốt

ve nhau,

thật

sự đáp lại

bằng

tình

cảm

mãnh

liệt

không

thua

gì mình,

dù một giây sau

có đến ngày tận thế, cũng không nghe không để ý.



ràng

nơi

như

toilet

này đều



cho

cảm giác

mát

mẻ,

trên

người Anh Minh

cùng Thạch Nghị

toàn



mồ

hôi.

Từ góc độ

của Thạch

Nghị,

lại

dễ dàng nhìn thấy gáy

của

người

đàn

ông trước

mặt,

một tầng mồ hôi, khó

có thể phát hiện, nhưng

cũng

không

cách

nào

xem nhẹ. TruyenHD

Theo

bản năng,

hắn vươn tay, muốn vén áo

Anh

Minh

ra.

Nhưng bị

người kia đè

lại.

Hai người dựa vào nhau gần như vậy,

dường như

tất cả đường cong

trên người đều dán chung một chỗ,

Anh Minh

híp

híp mắt: “Đợi về nhà.”

Lúc anh nói như vậy,

tay lại không ngừng.

Trong

không gian nhỏ hẹp như vậy, mùi vị tìиɧ ɖu͙©

không cách nào

che

dấu,

tay Thạch

Nghị

bị đè

lại cũng

không di chuyển nữa,

kích

thích của

giác

quan

khiến cho không

người nào có thể kháng cự, ý thức vỡ vụn của

hắn

cũng

làm rối loạn khả

năng

khống chế

hắn

tự cho là

đã thành thục.

Thạch Nghị giật giật

môi,

muốn

nói gì đó.

Chỉ



còn

chưa kịp

mở

miệng,

bên

ngoài bất

ngờ

truyền đến

tiếng

nói

chuyện,

từ xa đến gần,

cuối

cùng

hợp với

tiếng va

chạm

chói

tai khi đẩy

cửa

ra,

phá vỡ sóng

tình

cuồn

cuộn

trong không khí.

Gần

như

là đồng

thời,

Anh Minh

cùng Thạch Nghị đều

cứng

lại.

Tiếng

nước

chảy

cuối

cùng được đóng lại, hai

người đàn

ông

phòng

kế bên đàm luận về

đủ loại đề

tài,

từ công việc cho đến gia

đình, lại

là một hồi bát

quái

khác, không khí lấp

đầy

tình

dục dường

như bị giam cầm

ở trong không

gian

chỉ có một

tấc

vuông

này,

Anh

Minh

ngẩng

đầu

nhìn

Thạch

Nghị, người kia hơi

híp

mắt lại dựa gần

vào,

giữa

hai

đầu lông mày có

chút

không kiên nhẫn, du͙© vọиɠ bị

vén lên lại bị

dập giữa chừng,

chắc

hẳn

là ai

cũng

sẽ không

thoải

mái.

Thế nhưng

cố tình hai người bên ngoài nói chuyện rất hăng say, hoàn toàn không có ý muốn rời đi.

Thạch Nghị dùng khẩu

hình

chửi

một

câu

thô

tục,

Anh Minh

nhướng

mày,

vừa định

tỏ vẻ,

lại bị bàn

tay đột

nhiên

cởi

nút quần

anh

của Thạch Nghị khiến

cho sửng sốt

một

chút.

Nhưng anh cũng không ngăn cản,

chỉ là nhíu mày

theo

bản năng.

Du͙© vọиɠ đã sớm dùng lý

trí đè lại đột nhiên

bị người phá vỡ

trói

buộc,

Anh Minh ngửa ra sau,

nhìn vẻ mặt mang

theo ý cười của Thạch Nghị,

bàn

tay vẫn nắm của đối phương không chút do dự dùng lực một cái.

Tiếng

hít

vào truyền

đến

bên tai lại khiến anh có

chút

vui vẻ, hai người xoa nắn

dục

vọng

của nhau giống

như phát điên,

nhiệt

độ chung

quanh

lại

tăng

vọt,

người

bên

trong

lại

nhịn

không

được

lo lắng mùi vị

nồng

nặc

như vậy có

thể

che giấu được không,

tiếng kêu

rên

vất vả đè

lại trong

cổ chỉ có

thể dùng nụ hôn

để chặn lại, ai cũng không thoải mái với tư

thế này, nhưng

đến lúc này cho

dù là Anh

Minh

hay

vẫn là Thạch Nghị đều không thể để

ý nữa

rồi.

Kích

thích

tùy

thời có

thể

bị phát

hiện lại khiến

thân

thể càng

trở nên mẫn cảm,

ý

thức

tan vỡ cùng

bản năng của

thân

thể,

gần như sắp vặn vẹo.

Anh Minh một

bên

bắt

buộc chính mình

tỉnh

táo chú ý đến động

tĩnh

bên ngoài,

một

bên lại không

tự chủ được đắm chìm

trong

biển dục không cách nào đè nén,

cảm

thụ

từ

thân

thể

thông qua ý

thức của

bản

thân

truyền cho đối phương.

Hai người

bọn

họ dán chặt lấy nhau không chút khe

hở,

những run rẩy

thở dốc kia,

tiếng

tim đập dồn dập kia,

dây dưa không

thôi giống như người chết đuối

hít

thở không

thông.

Cuối cùng khi

bắn ra,

hai người cũng không còn dư

thừa sức lực để ý đến

bản

thân rốt cuộc có

hoàn

toàn chặn lại

thanh âm

hay không.

Hiện

thực cùng ký ức

hoàn

toàn

trộn vào nhau,

lúc Thạch Nghị nhìn Anh Minh,

đầy

trong đầu đều là một đêm có

thể coi là điên cuồng kia,

từng

biểu tình,

từng

tiếng kêu của Anh Minh lúc ấy,

tựa như

hình xăm lau không đi cũng giấu không được.

Cho nên

tình

huống

hiện

tại,

chỉ là tư vị để cho người đã khát đến sắp phát điên nếm được

một giọt nước,

chẳng những

hoàn

toàn không giải khát được,

thậm chí lại khiến cho du͙© vọиɠ dưới đáy lòng càng

thêm mạnh mẽ điên cuồng.

Thạch Nghị

cảm

thấy

hẳn



mình sắp

thành biến

thái.

Thậm

chí

hắn

mặc kệ bên

ngoài



người

hay không,

trực

tiếp

cùng Anh Minh

làm ở một nơi như thế này!

Một

bên cảm

thấy

buồn cười một

bên

bởi vì loại

tưởng

tượng này kích

thích mà

trở nên

hơi

hưng phấn,

Thạch Nghị nhìn đống bừa bãi

trên

tay,

hoàn

toàn là

nở nụ cười theo bản năng,

sau đó mới quỷ

thần xui khiến giơ

tay lên

muốn bôi vào mặt Anh Minh.

Bỗng dưng,

hắn chính là muốn nhìn

thấy một khuôn mặt như vậy…

Sống

hơn

hai

mươi

năm không phát giác

trong



thể

cất giấu

một phần âm u xấu xa

như

thế,

Thạch Nghị

cho

tới giờ

mới

tin

tưởng đàn ông



trời sinh

mang

theo

một

loại du͙© vọиɠ

tàn

ngược

(*ngược đãi)

trong xương cốt,

loại

này tựa như xúc động từ khi hắn gặp được Anh Minh,

chỉ



một

lần lại



ràng hơn một lần.

Nhưng

mà,

hiển

nhiên

hắn đã quên

một

chuyện quan

trọng.

Người đàn ông đứng

trước

mặt

hắn đây cũng không khác

là bao,

cho

nên giống như

thấy



tâm



của

hắn,

Anh Minh ở

trước khi

tay

hắn đυ.ng đến

mặt

mình,

động

tác rất nhanh nhẹn kéo áo sơ

mi

của Thạch Nghị

trực

tiếp

lau sạch

hơi

thở

thuộc về

mình

trên

tay hắn.

Biến cố có chút nhanh,

Thạch Nghị ban đầu là ngơ ngác một chút,

ngay sau đó mới nhận ra đã xảy ra cái gì,

mặt

biến sắc mắng một câu: “Đệch!”

Áo sơ mi

hôm nay

hắn mặc là màu

tối,

Anh Minh lau như

thế,

vừa vặn

bôi ở chỗ vạt áo,

đặt

biệt chói mắt.

Đáp lại câu mắng này của

hắn,

Anh Minh chỉ nhếch khóe miệng,

nhanh chóng cài

tốt quần,

cũng không quản Thạch Nghị phía sau,

trực

tiếp đẩy cửa đi ra.

May mắn

hai người kia đã đi rồi.

Bởi vì một

trận phóng

túng vừa rồi,

hiện

tại nhìn

thấy ngọn đèn

trong

toilet đều cảm

thấy có chút

hoảng

hốt,

Anh Minh một

bên rửa

tay một

bên dùng khóe mắt nhìn Thạch Nghị đang nhíu mày nhìn chằm chằm dấu vết dính

trên áo sơmi,

sau đó mới

thở dài: “Được rồi,

tôi

thấy

tôi cũng đừng nên quay lại,

về nhà đổi

bộ quần áo

trước.”

Cái này nếu như để Khấu Kinh cùng Vương NGhĩa Tề nhìn

thấy,

không chừng còn phải nói nhiều lời khó nghe

hơn.

Tất

cả

mọi

người đều

là đàn ông,

thứ

này

rốt

cuộc

là gì không

có khả

năng giấu được.

Anh Minh nở nụ cười xấu xa,

không

tỏ vẻ gì.

Anh rửa

tay xong vẫy vẫy

hai cái,

ngẩng đầu đối diện với ánh mắt vẫn có chút mãnh liệt của Thạch Nghị,

rũ mắt móc một điếu

thuốc ra đốt.

“Anh về không?”

Thấy

Anh Minh giống

như không

có ý

tứ đi

cùng

với

hắn.

Người đàn ông

hút

thuốc cười cười: “Quần áo

thành như vậy cũng không phải

tôi,

sao

tôi phải đi về?”

Cũng

bởi vì lập

trường

bất đồng mới có cái gọi là xem náo nhiệt,

thân là người ở

trong sao lại không

biết được

tâm

tư kia.

Kết quả những lời này không khéo chạm đến

thứ Thạch Nghị vẫn luôn miễn cưỡng duy

trì dưới đáy lòng,

Anh Minh nói xong xua xua

tay quay người phải đi,

lại

bị Thạch Nghị giữ lại.

“Trở về sao?”

Hắn nhìn chằm chằm vào sườn mặt của Anh Minh: “Hai người chúng

ta

thật sự vẫn có

thể

trở về sao?”

Chuyện đã xảy ra,

chuyện vừa xảy ra nơi đây,

đều đã đến nước này rồi,

còn muốn

trở về

thế nào?

Nói

trắng ra là,

hai người

bọn

họ cũng đã sớm

té xuống vách núi kia rồi,

cùng nhau rơi xuống

tan xương nát

thịt,

còn muốn

trở lại

từ đầu,

là chuyện căn

bản không có khả năng.

Hồng Câu* này,

một khi

bước qua,

cái gọi là một đêm cũng vậy,

cái gọi là

huynh đệ cũng

thế,cũng chỉ là

trò đùa lừa mình dối người mà

thôi.

(*鸿沟* trước là một kênh đào, nằm ở thị xã Huỳnh Dương, tỉnh Hà Nam. Năm xưa khi Hán Sở phân tranh 8 năm, đã lấy Hồng Câu làm ranh giới chia đôi thiên hạ. Cho đến hôm nay danh từ Hồng Câu này được dùng để chỉ những người có tư tưởng, suy nghĩ khác nhau, giữa đôi bên có một khoảng cách.)

Anh Minh

bị những lời này khiến cho sắc mặt cứng đờ,

miệng vẫn ngậm

thuốc,

cánh

tay

bị Thạch Nghị kéo cảm

thấy vừa mỏi vừa

tê,

kéo đến lòng có chút đau.