Chương 84

Anh Minh nói xong,

Thạch Nghị

bên kia sửng sốt một chút.

Sau một hồi trầm mặc, mới

nghe

thấy

hắn

ồ một

tiếng rất

thấp, nhất thời, bầu không khí có

chút

lúng

túng.

Nói cho cùng, bọn họ

đều

khó có khả

năng

dùng

lý do muốn về

nhà đối phương

ăn tết mà

bỏ qua bữa

cơm

tất niên trong

nhà,

thân

phận

bạn bè này, rất

nhiều chuyện,

là càng không vượt qua được ranh giới hiện thực kia.

Đáy lòng Thạch Nghị có chút

bực

bội,

vò vò đầu: “Vậy khi nào anh về?”

Hắn

biết nhà của Anh Minh ở

bên Nam Thành,

cũng không phải là chuyện

tùy

tiện đi mấy chục phút là đến.

“Hẳn là

tối giao

thừa,

cậu

thì sao?”

“Tôi cũng không kém

bao nhiêu,

nếu anh muốn

theo

tôi,

khả năng đầu năm

tôi sẽ

trở lại…”. TruyenHD

Anh Minh

hơi nhíu mày: “Kỳ

thật,

cậu không cần…”

Nhưng

mà,

lời này của anh

còn

chưa

nói xong,

Thạch

Nghị

lại

giống

như

không

nghe

thấy, hai

người liền tránh khỏi đề

tài

này.

Bời vì chẳng còn mấy

ngày

là đến cuối năm, cho dù

là Thạch Nghị hay Anh Minh đều

là bận rộn nhiều việc, chỉ có

điều

Thạch Nghị bận

rộn

chuẩn

bị cho mấy cuộc xã

giao,

Anh

Minh

là bận rộn

ở đoàn phim để

đuổi

cho

kịp tiến độ, cho nên, mãi

đến

khi hai người về nhà

mình, cũng không thể gặp

được

mặt.

Anh Minh vốn là phải về nhà lấy đồ,

cố

tình ngày đó Thạch Nghị đợi đến

trưa,

gần đến giữa

trưa mới

bị Âu Dương gọi đi

tham gia một

bữa

tiệc không

thể không đi,

cứ như vậy

bỏ lỡ cơ

hội chạm mặt của cả

hai.

Buổi

tối khi Thạch Nghị nhận được

tin nhắn của Anh Minh,

người cũng đã ngồi

trong

bàn

tiệc rồi.

Thấy

hắn cứ một

lúc

lại nhìn điện thoại,

cậu

nhỏ bên cạnh giật giật hắn: “Về nhà

vẫn

còn mất hồn mất

vía

như vậy, có phải cậu

lại

rước

lấy phiền

phức

hay không?”

Thạch

Nghị

ngẩng đầu

nhìn

anh:

“Năm

nay

cậu còn chưa đón Thụy Thụy qua?”

Thụy

Thụy

là em

họ của hắn, mới được vài

tuổi, lúc

cậu

hắn ly hôn, đứa

con

được

xử cho anh

nhưng bởi

vì không

hiểu

cách

chăm

sóc trẻ con nên

để cho con mình ở cùng với mẹ

suốt

cả năm, cũng không

biết

chuyện này

bị người

trong

nhà

nhắc

tới bao nhiêu lần, nhất là mẹ

Thạch

Nghị, còn

kém

không

ra tay đánh người.

Lúc

này Thạch Nghị

nhắc

tới Thụy Thụy



ràng

là đang

cố ý

chuyển

chủ đề,

chiêu

thức



nhưng

lại dễ dùng,

quả

nhiên,

cậu

hắn

chỉ

liếc

hắn

một

cái

cũng không

nói

thêm gì,

vừa vặn bàn đối diện



người

mời

rượu,

mấy

người bọn

họ đứng

lên

nhận.

Nhiều

năm

như

thế,

cơm

tất

niên

trong khái

niệm

của Thạch Nghị,

chính

là ăn uống

mời

rượu và

chơi bài

chơi

mạc

chược suốt đêm.

Người quay đi quay

lại vẫn



người

cũ,

ngay

cả

lời

nói

cũng không khác



mấy,

lời kịch giống

nhau,

biểu

tình giống

nhau,

bộ phim dài

tập kéo dài

từ

năm

này qua

năm khác,

Thạch Nghị

nhìn

một bàn

cậu khen

tôi

tôi khen

cậu,

xụ

miệng



chút

nhàm

chán.

“Lại nói

tiếp Thạch Nghị cũng nên

thành gia rồi chứ?”

Đề

tài không

chút

mới

mẻ

lại bị kéo

ra,

Thạch Nghị

nhướng

mày

liền

thấy

cậu

hắn

nhìn

hắn



chút

hả

hê,

đã

trở

thành

tiêu điểm

chú ý

của

một bàn,

hắn

thuận

theo

cười

cười: “Sự

nghiệp

làm

trọng,

cháu

còn

chưa vội.”

“Sự nghiệp cũng không ảnh

hưởng đến chuyện

thành gia của cậu.”

Bất ngờ chen vào một câu lại là cha của Thạch công

tử,

ông quét mắt qua nhân vật chính

bên cạnh: “Cậu đến cái

tuổi này rồi vẫn còn u mê

hồ đồ cũng là vì không có chút ý

thức

trách nhiệm,

suốt ngày rong chơi

bên ngoài,

lúc nào mới có

thể chơi chán?”

Thạch

Nghị

im lặng không

hé răng, ngược

lại là mẹ

hắn ở

bên

cạnh

mở miệng giảng

hòa:

“Ài,

thành

gia

cũng

là chuyện

lớn,

làm gì cũng phải tự

nó thấy hợp a,

nào có dễ

dàng

như vậy.”

Lời

này vừa

nói

ra,

tốp

năm

tốp ba

trên bàn

cơm



người

thức

thời khuyên

nhủ,

Thạch Nghị

cảm

nhận được ánh

mắt

của

cha

mẹ

chuyển đến

trên

người

hắn,

bất động

thanh sắc

nhíu

mày.

Chủ đề

tiếp

tục chuyển đến con

trai nhà nào đó lại chuyển đến

bộ môn nào đó,

con gái nhà ai lại được khen ngợi,

dù sao

trăm khoanh vẫn quanh một đốm*,

cả một

thế

hệ có

thể nói ra đều nói

hết rồi,

hỏa lực đều

tập

trung ở đời sau.

Thạch Nghị cùng đám con cháu nhị đại** gần như đều lớn lên với nhau,

nếu như Vương Nhạc chưa đi,

cũng coi như là một

trong số đó.

Chỉ có điều cùng nhau lớn lên chưa chắc nói chuyện sẽ

hợp ý,

mỗi người đều có vòng luẩn quẩn của riêng mình,

cũng

bởi vì Thạch Nghị không đi

theo con đường này,

cũng không

tìm ra điểm chung

trong chủ đề của

bọn

họ,

tuy rằng không ít người

hướng về mặt mũi của cha

hắn mà

thích lôi kéo làm quen,

nhưng cùng nhau

từ nhỏ đến lớn,

đã

hiểu nhau quá rõ,

nói đến cùng ai cũng không

hạ được mặt mũi,

dần dà,

cũng chỉ là quen

biết xã giao mà

thôi.

(*万变不离其宗 vạn biến bất ly kỳ tông: dù thay đổi đến muôn lần

thì. bản chất vẫn không thay đổi con nhà tông không giống lông cũng giống cánh.)

(**二代子弟 nhị đại đệ tử: con cháu đời thứ

hai.)

Ngược

lại

là đến

thời điểm

liên quan đến

lợi ích,

sẽ

có vẻ

thân

thiện

một

chút.

Nghĩ

như

thế,

Thạch Nghị bất giác

nghĩ

tới Anh Minh.

Hắn

theo bản

năng

lấy

thuốc



ra,

bên

cạnh

lập

tức



người bật

lửa

cho

hắn,

hắn

chỉ

cười

cười,

không

nói

lời

cảm ơn.

—— Tết năm nay,

trôi qua có vẻ nhàm chán a…

Đối

lập với Thạch Nghị bên

này,

lễ

mừng

năm

mới

trong

nhà Anh Minh

cũng



tụ

tập

náo

nhiệt không khác gì

mấy.

Bên cạnh vĩnh viễn không

thiếu người,

tiếng nói không dứt,



bảy dì

tám*

tụ

tập

trong một căn phòng không

tính là nhỏ,

đám nhỏ xem

tivi,

vọc máy

tính

hận không

thể

bò lên cả

bàn,

ngay cả chỗ cho chủ nhà như Anh Minh đây cũng gần như không còn.

(*七大姑八大姨, thất đại cô. bát đại di.)

Em

họ

anh đi qua vĩnh viễn

chỉ

một

câu

nói: “Anh

họ,



tên!”

Anh Minh cắn

thuốc lười

biếng

tìm chỗ

tựa để kí

tên mình,

làm một ngôi sao,

anh ở

trong nhà

thật sự không cảm giác được nửa phần gọi là chú ý cùng cảm giác

thành

tựu.

Chờ ký xong một chồng,

em

họ vừa rồi còn dính vào anh gọi anh

họ lập

tức không

thấy

bóng dán.

Cảm

thấy còn

tiếp

tục ở

trong căn phòng này nữa anh liền phải điên rồi,

Anh Minh rút lui vào phòng

bếp dưới một làn sóng oanh

tạc,

so sánh với ầm ĩ

bên ngoài,

chỗ đó quả

thật chính là nơi cực lạc.

Mẹ

anh

nhìn

thấy

anh

cau

mày đi vào,

lập

tức

lộ

ra vẻ

chế

nhạo: “Uổng

cho

con

lớn đến

chừng

này,

còn không ứng phó được

mấy

người kia.”

Từ nhỏ đến

lớn

Anh Minh sợ nhất thời điểm này, trước khi anh

làm

diễn

viên,

cũng

là ban ngày bỏ

chạy

không thấy buổi tối

ăn cơm mới bằng lòng lộ

mặt.

Anh Minh cười khổ lắc đầu: “Năng lực chống cự của con còn chưa

tiến

hóa

bằng

bọn

họ,

không có

biện pháp.”

Ba người phụ nữ

tụ lại một chỗ nhà anh cách ngày ly

tán cũng không xa,

huống chi

bên ngoài cũng không chỉ có

ba người.

Căn nhà này là Anh Minh mua,

lúc ấy khuyên cha mẹ anh dọn nhà đến

trong Thành,

cách anh gần có

thể chiếu cố lẫn nhau,

nhưng cha mẹ anh không chịu,

nói là không quen ồn ào náo nhiệt

trong Thành,

cho nên anh liền mua một cái sân nhỏ gần

bên nhà,

cặp vợ chồng già đến nay không chịu ở nhà dưỡng lão,

tuy rằng cha anh đã đến

tuổi về

hưu nhưng được mời

trở lại cho các công việc kỹ

thuật,

mẹ anh chính là nhàn rỗi đến không xong,

cả ngày vội vội vàng vàng quản

hết

tất cả mọi chuyện,

cũng rất phong phú.

Anh Minh ngậm

thuốc giúp mẹ anh gọt khoai

tây,

chưa được một lúc sau lưng đã

bị nhéo một cái: “Mẹ nói,

trên

tivi nói con cùng ngôi sao nữ xinh đẹp kia có scandal,



thật

hay giả?”

Ánh mắt mẹ anh lóe lóe,

Anh Minh nhướng mày: “Mẹ đã sớm

hỏi

thăm rõ ràng cần gì phải giả

bộ không

biết a,

không phải năm ngoái còn chỉ vào Lưu Lỵ nói xinh đẹp?”

Đây là

thói quen của mẹ anh.

Phàm

là trên tivi có

nữ diễn viên nào tướng mạo không tệ, phải ngoài sáng trong

tối hun đúc anh

một

phen,

lời

thoại

khác

cũng

không có,

vĩnh

viễn

chính là:

Này

nếu là con

dâu,

bà liền thỏa mãn!

Nhưng

mà,

nói thì nói thế, nhà

anh

ngược

lại

cũng

không

thúc

giục

anh,

dù sao, chuyện

tình

cảm,

phải

do bản thân cân nhắc.

Anh Minh dùng

bất

biến ứng vạn

biến*

tiếp

tục gọt vỏ,

chờ đến khi làm xong xuôi,

vớt ra đưa cho mẹ anh,

tuy rằng không

thể làm

bếp nhưng

trợ

thủ như vậy là đủ rồi,

hai mẹ con ở

trong phòng

bếp một

bên nói chuyện phiếm một

bên làm việc.

Lúc đồ ăn đã làm xong,

mới có người đứng ở

trước cửa ló đầu vào

trong,

sau đó mới mới vỗ vỗ vai Anh Minh: “Anh Minh chính là

hiếu

thuận,

còn

biết giúp mẹ làm việc,

đâu giống

thằng nhỏ nhà

tôi…”

(*不变应万变 lấy cái không thay đổi để ứng phó với mọi sự

thay đổi.)

Nói được nửa câu, vừa quay đầu

rít

gào tên của con

mình

cũng

liền

vυ"t

đi, Anh Minh bình thản nhún nhún vai, giúp bưng đồ

lên.

Kỳ

thật,

anh

cũng không

hiểu vì

cái gì

cuối

năm đều

mời

một đám

người đến

nhà

mình

làm

loạn

như

thế

này.

Làm

cũng không

làm

chỉ

chờ ăn,

còn khiến

cho

chướng khí



mịt.

Nhưng

mà,

dựa theo lời của cha

anh

chính

là,

lễ mừng năm mới

phải

có chút náo nhiệt,

không

sợ loạn,

đủ nhân khí mới

rực

rỡ, cũng là cầu

điều

tốt

cho năm sau.

Đương

nhiên,

những

lời

này

nói

thì

nói vậy,

Anh Minh

chính

là không

tin.

Một bữa

cơm ăn đến

chóng

mặt

nhức đầu,

Anh Minh



chút

chật vật dưới

tầng

tầng

lớp

lớp

câu

hỏi dùng

lý do

tản bộ sau khi dùng

cơm để

trốn khỏi

nhà,

đám

người

thân

thích

này

thật sự



thể đi

làm paparazzi,

câu

hỏi sắc bén

hoàn

toàn không kém

những phóng viên

của

tuần san bát quái kia.

Đặc

biệt còn là vấn đề cha mẹ anh quan

tâm nhất,

áp lực vô

hình

thật sự khiến cho người

ta đau đầu.

Theo

bản năng đốt điếu thuốc một bên hút

một

bên chậm rãi lang thang trên đường,

lúc

này đường

phố quạnh

quẽ đến không chân thật,

ngoại

trừ

ánh đèn ảm

đạm

cũng

không

có chút sinh khí nào, Anh Minh đi

một chốc cảm thấy điện thoại trong

túi quần rung một cái, anh lấy

ra,

bên trong

quả nhiên

là tin nhắn của

Thạch Nghị.

Hỏi

anh đã ăn

cơm

chưa.

Nhắn

lại

một

chữ ừ đơn giản xem

như

trả

lời,

Anh Minh

cảm

thấy ánh sáng

màu

lam

của điện

thoại

rọi vào

tròng kính,

hiện

ra

một bóng dáng



hồ.

Anh

rúc

người vào

trong áo khoác,

tựa vào

một bên,

hỏi

ngược

lại

một

câu Thạch Nghị đang

làm gì.

Cũng không lâu lắm,

điện

thoại liền gọi

tới.

Dường

như Thạch Nghị vĩnh viễn

lười gửi quá

nhiều

tin

nhắn,

chỉ

cần vượt quá

hai

mươi

chữ

liền dùng điện

thoại giải quyết.

Anh Minh nghe máy,

cảm

thấy chỗ của đối phương rất yên

tĩnh.

“Cậu đang ở đâu?”

“Ở

bên ngoài ăn cơm,

cùng với đám người nhàm chán.”

“Ở

bên ngoài sao lại yên

tĩnh vậy?”

Dường như còn phải lặng yên không một

tiếng động

hơn con đường này của anh,

hoặc là,

vì giọng nói của Thạch Nghị quá mức rõ ràng,

giống như đang

tựa

bên cạnh anh,

loại so sánh này khiến cho người

ta có chút không quá

thoải mái.

Thạch

Nghị

bật

cười:

“Đương nhiên là tôi

trốn

ra ngoài

gọi điện,

hiện

tại đang ở

lối

đi cho nhân viên.”

Từ góc độ

này của hắn, cửa sổ

mở ra

dễ dàng nhìn thấy bầu trời đêm bên

ngoài, mấy ngôi sao

buổi

tối

còn rất sáng, một ngày đẹp trời hiếm có.

Thạch

Nghị

đi đến bên cửa

sổ,

thấy

có người đang đốt pháo ở

đằng

xa, tiếng

nổ mạnh không dứt bên tai, hắn

nhíu

mày:

“Anh

Minh, bên

anh

có sao không?”

“Nói nhảm.”

Anh Minh liếc mắt: “Tôi cũng không phải ở

bên

bán cầu khác,

đương nhiên là có.”

“Sao đêm nay

thật đẹp.”

Giọng

nói

của Thạch Nghị

mang

chút

cảm khái,

kết quả Anh Minh vô

thức

run

rẩy: “Hôm

nay

cậu

nói

chuyện

thật giống

như bị bám vào

người.”

Kiểu văn

nghệ

này

thật sự không

thích

hợp với

loại

người

như Thạch Nghị,

nhìn

trăng

ngâm

thơ,

nói

thật,

cũng

chỉ

có Vương Nhạc

làm được

loại

chuyện

này.

Nhớ đến “người bạn”

cho

tới giờ

cũng không



liên

lạc,

Anh Minh

hạ

mắt,

đáy

mắt

tràn đầy phức

tạp.

Đúng vào

lúc

này,

bên

tai

nghe được

một

câu

rất



ràng: “Năm

mới vui vẻ.”

Anh

nhìn về phía đồng

hồ

trên di động

theo bản

năng,

vừa vặn

rơi vào khoảnh khắc giao

thừa.

Nở nụ

cười, Anh

Minh

không nhìn thấy được nét

mặt

của mình.

“Năm mới vui vẻ…”

Chưa

từng nghĩ

tới

bản

thân sẽ có một ngày đứng ngốc trên con phố không một

bóng người,

cầm di động không ngừng cười ngây ngô.

Thạch Nghị nghe

thấy tiếng cười của anh liền truy vấn anh cười cái gì,

nhưng đến cuối cùng Anh Minh vẫn không cho

hắn một câu

trả lời.