Chương 86

Điên

cũng đã điên xong,

làm

cũng đã

làm

rồi,

đợi đến khi

hai

người đều bình

tĩnh

lại,

Thạch Nghị

nhìn

tình

huống

trong phòng

nhíu

mày: “Nhưng

mà,

hiện

tại

anh

chuẩn bị giải

thích với

người

nhà

như

thế

nào?”

Áo

còn



thể

miễn

cưỡng

mặc,

quần không giặt



tuyệt đối không

thể gặp

người,

huống

chi dấu vết

trên giường

cũng quá



ràng.

Anh Minh

lấy

một bộ quần áo

trong

tủ

mặc vào,

quay đầu

nhìn Thạch Nghị: “Đợi

chút…”

Qua thêm vài phút đồng hồ, anh

cầm

một cái bát đi

vào.

Bên

ngoài

còn



thể

nghe được

tiếng

nhắc

nhở

của

mẹ Anh Minh: “Đã

nói với

con bao

nhiêu

lần không được ăn

trong phòng

ngủ,

chỗ kia

của

con

chỉ

lớn bằng bàn

tay!”

Câu

nói vừa dứt ở đây,

ngay

cả

cửa Anh Minh

cũng dứt khoát không đóng,

sau đó

nguyên

một bát súp đổ xuống

nơi dễ

thấy

nhất ở

trên giường,

cũng bắn đến quần Thạch Nghị,

đầu

cũng không quay

lại



một

câu: “Ai

nha!

Mẹ!

Đổ!”

Thạch Nghị

thiếu chút nữa

bởi vì

tránh không kịp mà

bị dính vào người,

cầm chăn rụt ra sau,

hắn mắng một câu

theo

bản năng: “Đệch!”

Dưới

lầu

truyền đến

tiếng gầm gừ

của

mẹ Anh Minh: “Tự

mình dọn!”

Sau đó Anh

Minh

nhướng mày, lột ga

giường cùng với

quần

ném

qua bên cạnh.

Toàn

bộ quá

trình gọn gàng lưu loát rõ ràng không phải là lần đầu

tiên xử lý

hiện

trường phạm

tội,

Thạch Nghị nhịn không được chớp chớp mắt: “Anh đây là

tái phạm nhiều lần?”

“Có

tầm nhìn.”

Anh Minh

nói xong

lấy

thuốc

ra đốt,

sau đó

mới

chơi bật

lửa

trong

tay

nhìn Thạch Nghị: “Lúc

trước

nói với

cậu Vương Nghĩa Tề

chưa

từng

tới

nhà

tôi,



lừa gạt

cậu.”

Sắc mặt Thạch đại công tử

trầm

xuống như

dự đoán,

Anh Minh cười cười,

tiện

tay lôi ra

một

cái quần ném cho hắn: “Thay trước đi, không biết cậu có

thể

mặc vừa hay không.”

Mặc dù

thân

hình

của

hai

người

có sai biệt

nhưng

cũng

may không

nhiều,

trên



luận



lẽ vừa với Thạch Nghị.

“Lời

nói

ra

từ

miệng

anh không biết



thể

tin được bao

nhiêu.”

Cắn

răng

nghiến

lợi phun

ra

một

câu

này,

Thạch Nghị

cầm áo sơ

mi bên

cạnh

mặc vào,

quần



hơi

ngắn,

mặc vào không

thoải

mái

lắm,

nhưng

nhìn qua

cũng không quá



ràng,

Thạch Nghị



chút vướng víu

cử động

hai

cái: “Không được,

vẫn



ra

ngoài

mua

một bộ.”

“Lát nữa chào

hỏi người nhà

tôi rồi về đi,

dù sao cũng đã như vậy rồi,

cậu ở nhà

tôi mừng năm mới cũng quá chấn động.”

Anh Minh

hút

thuốc rất nhanh,

nhìn Thạch Nghị đứng lên liền dùng

tay

bóp

tắt

thuốc,

còn về mấy

thứ dưới đất,

anh

tùy

tiện ôm lên chuẩn

bị ra ngoài xử lý.

Dù sao giặt sạch

hẳn

là Thạch

công

tử

cũng không

mặc.

Chỗ

tốt

của

nhà đông

người

chính

là quá

náo

nhiệt

cũng không

ai



tâm

tình đi

chú ý

những

người khác,

Anh Minh đã

nhắn

lại với

cha

mẹ,

hứa khi

nào

rảnh sẽ về,

liền

cùng Thạch Nghị

ra

ngoài.

Kết quả bị giữ

lại ở phòng khách.

“Anh Minh cháu lại chuẩn

bị nhảy đến chỗ nào vậy?

Này mới mùng một a!”

Giữ anh lại chính là dì nhỏ của anh,

con cũng đã được mấy

tuổi rồi người vẫn còn chưa lớn.

Người

bị giữ lại bởi

vì không

thuận

lợi

chuồn

đi mà thở

dài

bất đắc dĩ

: “Lại có

chỉ

thị gì nha

dì nhỏ?”

Bị bắt sẽ không



chuyện

tốt,

đây

tuyệt đối

là kinh

nghiệm xương

máu.

“Nghe

cái giọng

tâm bất

cam

tình bất

nguyện*

này

của

cháu,



cho

cháu biết,

cháu

cũng không

thể đi bây giờ,

lát

nữa



người

tới,

như

thế

nào

cháu

cũng phải đợi

người

ta

tới.”

Lời

này

của dì

nhỏ Anh Minh khiến

anh

nhíu

mày,

có dự

cảm xấu.

(*心不甘情不愿.)

“Dì lại gọi ai tới?”

“Lát nữa cháu sẽ

biết.”

Còn

làm

ra vẻ

huyền bí

nháy

mắt

mấy

cái,

người phụ

nữ

cũng không

lớn

hơn Anh Minh được bao

nhiêu đắc ý

nhướng

mày,

vẻ

mặt

chuẩn bị xem

náo

nhiệt.

Nhìn

vẻ mặt này

của

dì không trốn đi chính là

ngu

ngốc.

Anh Minh

liền không

hề

nghĩ

ngợi quay

người

muốn đi,

nhưng

lại

trùng

hợp

như

thế,

người vừa

tới

cửa

chuông

cửa

cũng vang

lên.

Quả thật giống

như có người cố

ý đùa dai.

Anh đưa

tay

mở

cửa,

Thạch Nghị đứng sau

anh,

lướt qua vai

anh

nhìn

ra

ngoài,

phát

hiện



một

cô gái dung

mạo xinh đẹp.

Nhìn

tuổi

cũng không

lớn,

khí

chất

rất

tốt,

tuy

rằng

chưa đến

tình

trạng khí

tràng

ngôi sao

mở

hết

cỡ giống

như Lưu Lỵ,

nhưng

một

câu xinh đẹp động

lòng

người

cũng

tuyệt đối không quá đáng.

Anh Minh sững sờ: “Tông Tuyết?”

Hiển

nhiên

người

ngoài

cửa không

nghĩ

tới

cửa sẽ

mở

nhanh

như vậy,

cũng

là sững sờ,

sau đó

mới

cười

cười: “Thì

ra

anh

thật sự



nhà.”

Tông Tuyết xuất

hiện lại khiến cho người nhà Anh Minh đều rất

hưng phấn,

nhất là dì nhỏ của Anh Minh nhìn

thế nào cũng giống như người khởi xướng tiến lại gần,

một

bộ dạng châm ngòi

thổi gió*: “Rõ ràng quen

thuộc như vậy còn giả

bộ khách sáo?

Hiếm khi gặp mặt,

không

bằng ra ngoài tâm sự đi!”

(*煽风点火

châm

ngòi

thổi gió; xúi bẩy gây

chuyện;

châm dầu vào

lửa;

lửa

cháy đổ

thêm dầu.)

Thạch

Nghị

nhướng mày, chọc chọc Anh Minh: “Không

giới

thiệu

một

chút?”

Cẩn

thận phân biệt



nói,



thể

nghe

ra phần khó

chịu

trong giọng

nói

của Thạch Nghị,

nhưng bởi vì

toàn bộ

người

trong phòng đều

chú ý đến

tình

huống bên

ngoài,

ai

cũng không

nghe

ra ẩn ý* ở

trong đó.

(*弦外之音 Huyền

ngoại

chi âm: Âm

thanh ở

ngoài dây đàn.Ý

nằm

ngoài

lời,thâm ý.)

Anh Minh

nhìn

hắn,



chút

cạn

lời

lắc

lắc đầu,

anh

chỉ Thạch Nghị

cho Tông Tuyết: “Đây

là Thạch Nghị bạn

thân

anh.”

Sau đó

mới

chuyển

hướng

chỉ Tông Tuyết: “Đây

là…”

Anh

còn

chưa

nói

ra khỏi

miệng,

Tông Tuyết

cười

cười: “Em

là bạn gái

trước

trước

trước

trước

trước

trước

trước kia

của

anh ấy.”

Một hàng trước

này khiến

cho Thạch

Nghị

nhíu

mày liếc Anh Minh, anh nhìn Tông Tuyết:

“Em cũng không

cần đặc biệt thêm nhiều trước

như thế, không

nhiều

như

vậy.”

Kỳ

thật

anh và Tông Tuyết

là bạn

thời

tiểu

học,

coi

như



thanh

mai

trúc



cùng

nhau

lớn

lên ở quê,

khi Tông Tuyết

học Đại

học,

hai

người đã

từng

hẹn



một

lần,

nhưng bởi vì

cả

hai

thật sự quá quen

thuộc,

lại

cảm

thấy



chút không được

tự

nhiên,

chia

tay

cũng không



chút

nào không

thoải

mái,

chính



hai

người đều

cảm

thấy

làm bạn bè

thật sự

thoải

mái

hơn



làm

người yêu.

Thậm

chí

trong quá

trình

hai

người

hẹn



ngay

cả

một

cái

hôn sâu

cũng không

có,

ngây

thơ giống

như

chuyện đùa.

Nhưng

mà,

cũng

đúng

là từ

sau

khi chia tay cũng chưa gặp mặt.

Tông Tuyết cười vào phòng,

hôm nay cô

tới là

tặng đồ cho dì nhỏ Anh Minh,

bởi vì vốn dĩ là người quen dưới quê nên cũng ngồi xuống

hàn

huyên một

hồi,

đương nhiên Anh Minh cũng không

tiện ra ngoài lúc này,

nói mãi đến gần

trưa,

Tông Tuyết nói phải về công

ty còn có chút việc,

toàn

bộ phụ nữ

trong nhà nhất quyết

bắt Anh Minh đưa Tông Tuyết đến công

ty,

đương nhiên anh cũng không

tiện

từ chối.

Lúc

mấy

người xuống

lầu

lấy xe,

Tông Tuyết

mới

thở dài: “Nhiều

năm

như vậy

rồi phong

cách

người

nhà

anh vẫn không

thay đổi gì,

làm việc vĩnh viễn

thẳng

thắn dứt khoát*.”

(*直来直往

trực

lai

trực vãng:

thẳng

thắn,

k vòng vo.)

Mù đều nhìn ra

được

là cố

tình

sắp

xếp,

mọi người

nói chuyện

đều

lộ ra

vẻ lúng túng.

Anh Minh

nở

nụ

cười: “Ai bảo em

chui đầu vô

lưới.”

“Lời này của anh

thật sự không chút lương

tâm,

em đặt

biệt lại đây cũng không phải vì gặp mặt anh.”

Lúc Tông Tuyết nói câu này,

khuôn mặt

tươi cười dịu dàng,

giọng nói không phân

biệt được

thật giả.

Thạch Nghị vẫn luôn đứng ngoài xem cho đến

hiện

tại,

ngay cả một câu cũng không nói.

Ngược

lại

là Tông Tuyết nhìn hắn: “Không biết

tại

sao,

người

bạn

thân

này của anh em

nhìn

thế nào cũng thấy quen mắt, thật sự

không phải là

diễn

viên?” Dùng ngoại hình này của

Thạch Nghị, cho dù

là nói người trong giới cũng không

có ai

cảm

thấy

kỳ quái, nhất là sau

khi

đeo kính làm dịu đi

ngũ quan vốn sắc bén

ác liệt,

đi ra

ngoài nhất định sẽ

thu hút ánh nhìn của

phụ

nữ.

Thạch

Nghị

cười

cười, không quan tâm nhún nhún vai.

Dọc đường đi,

Tông Tuyết đều

cùng Anh Minh

nhắc về

năm đó,

thái độ không

nóng không

lạnh,

nhưng

hồi ức

nhắc đến phần

lớn

lại



hai

người

cùng

một

chỗ,

Anh Minh vốn



người không

thích

nói về quá khứ

của

mình,

cho

nên

rất

nhiều

chuyện

là Thạch Nghị

lần đầu

tiên

nghe,

hắn

ngồi bên vị

trí phó

lái

chống đầu

hướng về phía Anh Minh,

thỉnh

thoảng ánh

mắt

hai

người

chạm vào

nhau,

một

người ung dung

thản

nhiên

một

người giả bộ bình

tĩnh.

Chờ Tông Tuyết đến

công

ty,

lúc xuống xe

lại bảo Anh Minh



rảnh

hẹn

cô,

người kia gật gật đầu: “Có

rảnh

liên

lạc với em.”

Xe chạy

trên con đường

hướng về nhà,

an

tĩnh quỷ dị.

Khóe

môi Thạch Nghị vẫn

luôn

treo

nụ

cười,

chính

là khí

tràng

cả

người

nhìn qua

tương đối vi diệu,

Anh Minh không

mở

miệng

hắn

cũng không

nói gì,

không khí

trong xe không phần



là áp

lực

hay

là đang

ngo

ngoe

rục

rịch*,

chờ đến khi về đến

nhà,

rốt

cuộc Anh Minh

lắc đầu: “Có

chuyện

cậu

cứ

nói,

đừng quái gở

như vậy.”

(*蠢蠢欲动 xuẩn xuẩn dục động: ví von

người xấu

chuẩn bị quấy

rối

hoặc kẻ địch

chuẩn bị

tiến

công.)

Chơi

cười



mị*

cái gì,

cảm

thấy gương

mặt Thạch Nghị đều sắp

rút gân.

(*邪魅



mị: Dùng để

miêu

tả

một

người

rất

tà ác

nhưng

lại

rất

có sức

cuốn

hút với

người khác,

nói

chung

là để

miêu

tả vẻ đẹp

của sự

tà ác đó.)

Người

kia

nhướng mày, hừ

một tiếng:

“Không phải anh nói

thích loại hình hiền huệ?”

Lúc

trước

hai

người

từng

tán gẫu

loại đề

tài bạn gái

của

từng

người,

nhưng

cảm giác khi

nhắc

tới

cùng

chính

mình

thật sự

nhìn

thấy



hoàn

toàn khác biệt,

chuyện Lưu Lỵ

cùng Thạch Nghị Anh Minh đã biết

từ đầu đến đuôi,

khi đó

cả

hai đều không



tâm

tư dư

thừa

nào khác,

nhưng

hiện

tại dưới

tình

huống đã phân



lập

trường đột

nhiên

nhìn

thấy bạn gái

trước

của Anh Minh,

nhưng khó

chịu*

trong

lòng Thạch Nghị

thật sự không

thể

tỏ với

ai.

(*膈应

cách ứng:

một

từ vựng

tiếng Trung.



nghĩa

là ghê

tởm,

không

thoải

mái

nhưng không đến

mức

nôn

mửa.

Thường được sử dụng ở

miền Nam và Bắc Trung Quốc.)

Dường

như Anh Minh

nhìn

thấu

tâm



hắn,

cười

cười: “Tôi

cùng Tông Tuyết

căn bản



nhạc đệm

thanh xuân

của

tuổi

trẻ vô

tri,

đừng

nói bản

thân

nghĩ đến

loại

hình gì,

ngay

cả

loại

hình

mình

thích

là gì

cũng không

rõ.”

“Người

nhà

cậu

nhìn qua đều

thật

thích



ta.”

Quả

thật



thái độ đối với vị

hôn

thê.

“Bởi vì Tông Tuyết cùng

tôi xem như cùng nhau lớn lên,

mọi người vốn dĩ rất quen

thuộc,

khi còn



thường xuyên qua nhà nhau ăn chực.”

Thậm chí có khi cha mẹ anh

bận quá không có

biện pháp chiếu cố anh mà nói,

anh dứt khoát ngủ luôn ở nhà Tông Tuyết,

khi đó

tuổi cũng nhỏ,

không có nhiều cấm kỵ như vậy.

Thạch

Nghị

nghe

đến

đó rốt cuộc nhịn không được nhíu mày, nhưng dồn nén

không nói

ra.

Kỳ

thật,

từ khi quen Anh Minh

cho đến

nay,

bởi vì

cũng

chưa

chính

thức đối diện với vấn đề

tình

cảm với đối phương,

thậm

chí

hắn sẽ



lúc sinh

ra

một

loại ảo giác,

đại khái



thái độ

tiếp

nhận đàn ông

của Anh Minh

tương đối

cao.

Từ

tâm ý

của

nhau

cho đến đυ.ng

chạm

thân

thể,

dường

như Anh Minh đều

tự

nhiên

hơn

hắn,

rốt

cuộc

thế giới

tình

cảm

trước kia

của

anh

như

thế

nào,

Thạch Nghị

cũng

chưa

từng suy

nghĩ

cẩn

thận.

Người

nha,

chính là

sống

ngay

lúc này, về già

cũng

không còn

sức lực nhớ về

quá

khứ.

Nhưng

hôm

nay nhìn thấy Tông Tuyết

rõ ràng có

hứng

thú

với Anh Minh, Thạch

Nghị

hậu tri hậu giác bắt

đầu

tiếp

nhận

sự thật Anh Minh ở trước

khi gặp hắn, cũng đã

từng

có không

ít bạn gái

Nhưng

loại

cảm

giác

bị bắt tiếp thu

này

cũng

không

tốt.

Quả thật khiến

người

bực

bội.

Hắn quay đầu

nhìn Anh Minh: “Anh

từng

hẹn

hò với bao

nhiêu

cô gái?”

Người

kia

cũng

không

trả

lời hắn ngay, đợi đến khi

lái

xe về

đến

nhà,

Anh Minh đậu xe

xong

mới

nhìn

Thạch

Nghị: “Bốn người.”

Con số

này vẫn

nằm

trong phạm vi

chịu đựng

của Thạch Nghị.

Nhưng

đối

với một người diễn viên nổi danh nhất thời* trong

vòng

giải

trí,

con số này

dường như

hơi

ít, cho nên Thạch Nghị nhíu nhíu mày: “Đừng nói là

anh

còn chưa tính cả tình một

đêm

đi…”

(*红极一时

hồng

cực

nhất

thời:

thành

ngữ: đc sủng ái,

nổi danh,

chỉ

người đc

theo đuổi

trong

một

thời gian

ngắn.)

Anh Minh

cười

hắc

hắc: “Cậu đoán xem.”

Một giây sau, anh bật khóa xe

liền

đi đến cửa

nhà,

vừa

mở cửa Vòng Khói liền nhảy lên

người anh, treo ở cổ anh

không chịu buông ra.

Thạch

Nghị

nhìn

vẻ mặt nhe răng khıêυ khí©h của Vòng Khói, khóe mắt vô

thức

giật

giật.

Hắn đây đang



loại khát vọng đánh

người

cực độ

a…

—— Hôm nay phải

bình phục như

thế nào đây?

Anh Minh

còn dư

lại

hai

ngày

nghỉ,

trên

cơ bản

cùng Thạch Nghị ở

nhà

lăn

lộn

hai

ngày.

Trong lúc đó Khấu Kinh có gọi điện

hẹn

hai người

bọn

họ một lần,

kết quả lúc ấy

bọn

họ đang ở

trên giường chiến đấu đến khó phân khó giải,

lúc Thạch Nghị cầm điện

thoại động

tác vẫn không ngừng,

đối phương

thật sự không thể cầm cự nói xong,

mắng một câu đệch liền

trực

tiếp ngắt máy.

Sau đó Thạch Nghị hất lên

khuôn mặt

đắc

ý thiếu đòn kia, quả

thật

dùng

lời

khó mà hình dung.

Ngày

cuối

cùng

đoàn

phim

gọi điện báo Anh Minh trở

về phim trường

trước một

tiếng quay cảnh đóng máy, anh

không đánh thức Thạch Nghị đang ngủ bất

tỉnh

nhân

sự,

để lại tờ

giấy

liền

đi, dự tính cảnh quay cuối cùng có

khả năng sẽ quay trong ba

ngày, sau

đó xem như hoàn toàn thoát nạn rồi.

Lúc Thạch Nghị

ngủ dậy không

nhìn

thấy

người

chỉ

thấy

tờ giấy để

lại

liền ân

cần

thăm

hỏi

mười

tám đời

tổ

tông

của Tư Cơ,



lấy điện

thoại ở đầu giường kiểm

tra

tin

nhắn

cùng

lịch sử

cuộc gọi,

kết quả

tin

nhắn

chưa đọc đầu

tiên vậy



lại



của

cậu

hắn.

Nội dung chỉ có

năm

chữ.

Bảo

hắn

nghe điện

thoại.

Nhưng

loại

giọng điệu gần

với

ra lệnh này lại

khiến Thạch Nghị nhíu mày, mơ

hồ có chút dự

cảm xấu.