Chương 93

Thạch Nghị bàn

chuyện

làm ăn

rất

thuận

lợi.

Quả

thật



thể dùng

từ

thiếu đòn để

hình dung

nụ

cười

trên

mặt,

Anh Minh không

cần

hỏi

cũng biết kiểu phản ứng

này

của

hắn

nhất định

là đã

lấy được.

“Cường

long không áp được địa đầu xà*,

hợp

tác bên phía

chính phủ bị ảnh

hưởng dẫn đến đối

tượng

hợp

tác

của

các

công

ty

cũng bị giảm bớt,

phạm vi

lớn

nhất

cũng

chính

là ở phía bắc,

phía

nam vẫn

còn được,

cho

tới giờ vẫn

chưa

mở

rộng

ra bên

ngoài

là vì

cảm

thấy

thị

trường bên

này

còn

chưa

ngồi vững,

sợ để ý

trước không để ý sau,

nếu

như

cậu

tôi

cứ khăng khăng bức

tôi,

vậy

tôi

cũng

chỉ



thể

chịu khó

một

chút

chạy

ra bên

ngoài.”

Vấn đề

lớn

nhất

của

hợp

tác

nơi xứ

lạ

chính



câu

thông phiền

toái,

cứ dựa vào điện

thoại

là không ổn,



chút vấn đề

chính

là phải

nhận

thấy

tận

mắt

mới



thể

nói được.”

(*强龙不压地头蛇 Nghĩa đen:

một

con

rồng



hung

hãn,

mạnh

mẽ

tới đâu

cũng không

thể áp

chế được

con

rắn

ngay

trên địa bàn

của

nó.

Nghĩa bóng: (cường

long

chỉ

người

có quyền,

địa đầu xà

chỉ

tên ác ôn

côn đồ)

hàm ý

người

có quyền

hành không

chế

ngự được kẻ ác ở địa phương.)

Này gọi



cùng

tắc biến,

biến

tắc

thông*.

(*穷则变,

变则通 Sự vật phát

triển

tới

cực điểm,

khi

cùng

tận,

thì

tất phải biến

hóa,

sau khi biến

hóa

liền

thông đạt,

nhờ

thông đạt

mà được dài

lâu.)

Dương

dương đắc

ý báo cáo

tiến

triển công việc, Thạch Nghị khó nén hưng phấn thở

phào

một

hơi ngã xuống giường: “Nhưng thật sự là

mệt chết đi được, không thích

ra nước ngoài.”

Không ở

trong địa bàn của mình chính là phiền toái,

dùng xe dùng người cũng không

thuận

tiện,

cảm

thấy chính là làm liên tục lăn lộn,

ăn ở đều không thoải mái.

Anh Minh

tựa bên giường xem

tivi,

nghe

thấy

câu phàn

nàn

của Thạch Nghị

thì bật

cười: “Cậu ở đâu

thì

chả vậy,



là dạng gì

thì

cậu vẫn

còn ở xã

hội văn

minh.”

Lúc

trước khi

cùng Tư Cơ đi

tìm

ngoại

cảnh,

chỗ kia

thâm sơn

cùng

cốc,

ngay

cả động vật

cũng không

nhìn

thấy.

Địa phương

là không

tệ, cũng không

biết

đến lúc đó

toàn

bộ tổ ngoại cảnh đều kéo

ra ngoài

mà nói rốt

cuộc

có thể gánh được không.

Nước và

thức ăn

cũng

là vấn đề,

thật sự không được

chỉ



thể

mỗi

ngày điều

một xe

thực phẩm.

Anh Minh

nói xong

những

lời

này,

Thạch Nghị đột

nhiên kéo

anh đến bên

cạnh mình,

mũi dán

mặt đối phương: “Tôi

nhưng đã xem buổi

họp báo

rồi,

rốt

cuộc

là gì vậy?”

Tối hôm đó

sau

khi kết thúc công việc hắn ở trong

khách

sạn

xem tin tức, hiển nhiên từ góc

độ chế tạo đề

tài này đám người Anh Minh rất

thành công, ngay cả

người chủ

trì

khi giới thiệu

sơ lược về

tác

phẩm

cũng

không

dấu

được

hưng

phấn

bát quái,

cười

cực kỳ ái

muội.

Mà đoạn trailer lại

càng

là vô cùng phô

trương, nếu như không phải đã

biết

được

một

chút

nội dung cốt truyện

của bộ phim, hắn nhất định sẽ

cho rằng đây là

một

bộ phim giới hạn độ

tuổi*

rồi.

(*Nguyên văn 尺度多大 xích độ đa đại:

mình k biết dùng

từ

nào

thích

hợp để

thay

thế

nữa,

đại

loại



mấy bộ phim quá

máu

me bạo

lực,

thô

tục,

kỳ

thị

chủng

tộc,

trần

trụi,

cảnh

nóng….

thường bị giới

hạn độ

tuổi

hay

cấm

chiếu

hoặc bị

cắt.)

Anh Minh bị

hắn kéo

một

cái giật

mình,

chống giường

mới

miễn

cưỡng không đυ.ng phải kính

của Thạch Nghị,

anh

nhíu

mày: “Phản ứng

này

của

cậu

cũng quá

chậm đi,

đã



chuyện bao

lâu

rồi.”

“Lúc

trước

tôi không phát

hiện.”

Thạch Nghị ghé

tới

cắn

cắn

môi Anh Minh,

lực

cũng không

lớn,

như vậy Anh Minh

lại



chút

ngứa,

anh

hừ

lạnh

một

tiếng: “Âu Dương

nói đúng,

bộ phim kia không

thích

hợp

tôi xem.”

Sau khi gặm

cắn

lại

chậm

rãi biến

thành

hôn,

Thạch Nghị

cố

tình không

chịu

hôn

nghiêm

túc,

dán

một

cái

lại

lui

một

cái,

mãi đến khi Anh Minh



chút

nổi giận giữ

chặt,

hắn

mới bật

cười

nhào

tới,

sau đó

mới

nghe

thấy Anh Minh

trong

lúc

lấy

hơi

hổn

hển

hỏi

hắn: “Âu Đương đã biết?”

“Ừm…”

Thạch Nghị dần

làm sâu

nụ

hôn: “Cậu ấy đã sớm

nhìn

ra,

chính

là không

nói

ra

miệng,

ngày đó

nói đến

nhà

tôi

tăng

ca,

tôi

liền

nói

cho

cậu ấy biết.”

Đã

là bạn

hợp

tác

cũng



anh em

tốt

nhiều

năm

của

hắn

như

thế,

về

tình về



cũng không

nên gạt.

Anh Minh gật đầu,

đưa

tay gỡ kính

của Thạch Nghị xuống,

anh

chậm

rãi vuốt ve khuôn

mặt

của

người đàn ông dưới

thân,

cảm

thấy đường

nét không

tính



lâu đã bất

tri bất giác

nhiều

hơn

một điểm

thành

thục sắc sảo,



nghi

ngờ

làm

ra vẻ,

nhưng

cảm

thấy Thạch Nghị

nhiễm phải

một

tầng

mùi vị

tang

thương.

“Vấn đề

của

công

ty

lúc

trước

lớn

như vậy?”



thể khiến Thạch đại

công

tử

thu

hồi khí

tràng bình

tĩnh vô

cùng

thiếu đòn kia,

khẳng định không phải phiền

toái

nhỏ.

Nhưng Thạch Nghị không



hứng

thú

nói về

cái

này.

Câu

hỏi

của Anh Minh

chỉ khiến

hắn

hừ

nhẹ

một

tiếng,

giữ

lại gáy đối phương



ràng đang

thất

thần,

hai

người

từ đầu giường dần

chuyển xuống giữa giường,

hoàn

toàn không



tâm

tình đi

nghe

mấy

tin

tức

rập khuôn

trên

tivi,

không khí xung quanh bọn

họ

rồi

lại

lượn

lờ khí

tràng dụ

hoặc.

Chuyện công việc, hắn không thích nói với Anh

Minh.

Thứ nhất là đối

phương cũng không thể giúp được một tay, thứ

hai

là trong lòng hắn đã

nắm

chắc

phải

đối mặt như thế

nào.

Thạch Nghị hắn

có hôm nay cũng không phải dựa vào

bánh

từ trên trời rớt xuống,

mỗi một bước đều là

chính

bản

thân

hắn xông ra ngoài, có thể

đấu

tranh

giành thiên hạ

không thể

giữ

giang

sơn,

hắn

cũng

không

xứng

tiếp

tục

truy

cầu sự nghiệp gì nữa

rồi.

Đã có

một

đoạn

thời

gian

không

tiếp

xúc

đến cơ thể

đối

phương khiến cho cả

hai đều có

chút

đói

khát,

Thạch Nghị vốn

nói

phải

đi tắm cũng lười chậm trễ

thời

gian, hai

người từ

hôn môi đến hôn

nồng

nhiệt lại

chuyển sang hôn khắp toàn thân cũng không tốn bao

nhiêu thời gian, lột ra

áo ngủ của

nhau, Thạch Nghị lúc trước đã

nếm

qua một lần thiệt thòi, lần này liền ra

tay trước

chiếm

ưu thế trước lấy ra

dầu

bôi trơn từ ngăn kéo

bên

cạnh,

không nói

nhiều lời

đổ ra gần

nửa

bình,

nhân

lúc

Anh Minh chuẩn

bị mở

miệng mắng người liền muốn tiến quân thần tốc.

Cố tình lúc này

điện

thoại lại

vang

lên.

Giai

điệu

tuần

hoàn

đơn điệu khiến

người

ta bực bội, Thạch Nghị nhíu mày, động tác vẫn muốn tiếp tục: “Đừng để

ý.”

Nhưng Anh Minh vọt đến bên

cạnh

ngồi dậy: “Không được,

không phải di động.”

Điện

thoại

cố định nhà anh cũng không có

mấy

người

biết

rõ,

đều biết di động của

Anh

Minh

bình

thường đều

không đóng, nếu như

gọi

đến số này, phần lớn

đều

là có

chuyện.

Đặc biệt trong

khoảng thời gian này

chút

gió

thổi

cỏ lay đều

phải

chú ý.

Anh duỗi

tay

lấy điện

thoại,

vừa

mới

nghe Thạch đại

công

tử

liền không

hài

lòng kéo

anh

lại giường,

cả

người giang

rộng

tứ

chi giống

như

cái

chăn đè ở

trên

người

anh,

nơi

nóng

hổi dán

chặt ở bắp đùi Anh Minh,



hấp

nóng

rực phả ở sau

tai

anh.

Anh Minh

hơi

ngửa

ra sau,

giọng

trả

lời

rồi

lại

tỉnh

táo đến đáng sợ: “A

lô.”

“Minh

tử,



tớ.”

Là Khấu Kinh.

Nghe

ra

thân phận đối phương,

Anh Minh

nhướng

mày,

hơi

chút

thả

lỏng,

Thạch Nghị

cũng

nghe

ra điện

thoại



ai,





người quen dứt khoát xoay

người Anh Minh

lại,

sau đó

mới dùng

nơi đang

căng đến phát đau

của

hai

người

ma sát

cho

nhau,

thấy

lông

mày Anh Minh

hơi

nhíu,

hắn

cười xấu xa

chu

môi

làm

thành

nụ

hôn gió.

Sau đó bàn

tay đang xoa

cho

hai

người

chợt dùng

lực

hài

lòng

nghe

thấy Anh Minh

hít vào

một

hơi.

Khấu Kinh nói được nửa câu,

đột nhiên giống như

hộp đĩa

bị kẹt.

Cậu hoài nghi do dự trong chốc lát,

sau đó mới không dám

tin mắng một câu: “Tớ đệch,

không phải các cậu đang làm cái kia chứ?

Sao tớ lại xui xẻo như vậy?”

Lần

trước

cũng vậy,

lần

này

cũng vậy,

mặt

trời

còn

chưa xuống

núi đâu,

có phải sinh

hoạt

của Anh Minh

cùng Thạch Nghị quá sa đọa

rồi

hay không.

Phản ứng

của Khấu Kinh khiến

cho Anh Minh không

nhịn được

cười,

anh

cũng

cho

rằng



chút xui xẻo,

nhưng không đợi

anh

mở

miệng,

Thạch Nghị đưa

tay giật điện

thoại: “Không phải vội vàng gọi xe

cứu

thương

thì

nửa

tiếng sau gọi

lại!”

Sau đó

trực

tiếp

cúp

máy.

Nhưng giống

như đối

nghịch với Thạch Nghị,

điện

thoại vừa

cúp

lại vang

lên,

Thạch Nghị

nhíu

mày,

Anh Minh

nằm

ngửa bên

cạnh

hắn

lần

này không

nhúc

nhích.

Nhấp

nhấp

miệng,

còn

chưa đặt vào bên

tai

liền

nghe

thấy bên kia

truyền

tới

tiếng

rống giận dữ

của Khấu KInh: “Tôi đệch

cậu Thạch Nghị,

nửa

tiếng sau

cậu

liền

tuyệt đối xong đời…”

Không đợi

bên kia gào xong,

Thạch Nghị lại cúp máy.

Lần này

hắn

học thông minh,

không cúp

hoàn toàn,

để điện

thoại

từ

tiếng

bíp liên tục

biến

thành đường dây

bận, Anh Minh nhịn không được cười ra

tiếng,

khiến

hắn bất mãn

trừng về.

Nhưng xúc động vừa

rồi

chuẩn bị

làm đến

cuối

cùng

cũng bị Khấu Kinh quấy

rầy không

còn,

Thạch Nghị

cuối

cùng

chỉ

cùng Anh Minh dùng

thân

thể

của

nhau phát

tiết

ra

ngoài

một

lần,

trong phòng

tràn

ngập

hơi

thở da^ʍ uế khiến

người

ta dục

hỏa dâng

trào,

còn

mang

theo dấu vết

của

nhau,

hắn bị Anh Minh đá đi

tắm: “Ga

trên giường vừa

mới

thay,

cậu đừng

cầm

thú

như

thế.

Không phải

mới đi

công

tác về,

đi

tắm

nghỉ

ngơi

một

chút đi,

cẩn

thận

lao

lực

chết.”

Thạch Nghị không quá

tình

nguyện

hừ

một

tiếng,

gãi gãi đầu:”Muốn

tôi

ngưng

chiến

cũng đừng dùng

ngôn

ngữ

câu dẫn

tôi,



một số

lời

là không

thể

nói với đàn ông.”

Hắn

nói xong

lại bồi

thêm

một

câu: “Nhất

là đàn ông

của đàn ông.”

Câu đàn ông của

đàn

ông này khiến cho ngũ quan Anh

Minh

suýt

nữa

vặn vẹo, anh nhịn xuống du͙© vọиɠ rủa xả

nhướng mày, thấy Thạch Nghị đi

vào

phòng

tắm

còn cố ý không

đóng

cửa mở rộng cửa

phòng tắm, tiếng nước ‘rào rào’ cùng với dáng người nửa ẩn

nửa hiện trong

hơi nước của Thạch Nghị,

nghiễm nhiên biến thành một phân cảnh sắc tình trong phim, không

chút

dao động mặc kệ

đối

phương tạo

dáng

giằng co

cả buổi, chờ đến khi

Thạch Nghị khoác áo

tắm

bò lên giường,

vẻ mặt là

thất

bại khó nén.

“Có đôi khi tôi thật sự cảm

thấy anh tỉnh

táo đến đáng sợ,

này cũng không có phản ứng.”

Du͙© vọиɠ cũng không giống như vòi nước,

nói chảy liền chảy nói tắt liền

tắt,

loại năng lực

tự chủ này của Anh Minh,

ngẫm lại

thật sự có chút dọa người.

Đối phương

chỉ

lườm

hắn một cái, lười biếng phun ra một

câu:

“Cậu

chưa

từng

nghe

qua

cái từ gọi

là tuổi trẻ bốc đồng sao? Không hiểu trẻ là

có ý

gì?”

Quay phim đã

nhiều

năm

như

thế,

thường xuyên

cần phải

thân

thiết với diễn viên

nếu

như

tùy

tiện

chịu

chút dụ

hoặc

liền

nổi phản ứng,

không bị

người

trong đoàn phim

cười

nhạo

chết

cũng

tự

mình

tìm

nơi đâm đầu xuống

hồ đi.

Vấn đề tuổi tác

kiêng kỵ

nhất

bị Anh Minh nhắc tới, Thạch Nghị bởi vì

câu tuổi trẻ bốc đồng này

là khóe mắt giật giật, hắn thích tất cả

của

Anh Minh ngoại

trừ cái miệng này, cảm thấy trừ lúc

hôn

nhau,

thời

gian

còn

lại đều thật sự

khiến người ta

không thích nổi.

Nhưng Thạch Nghị

cũng

thật sự

mệt

mỏi,



là ý

thức

còn

hưng phấn không quá

tình

nguyện,

thân

thể

thật sự

thả

lỏng vẫn

rất

nhanh

tiến vào

hình

thức

nghỉ

ngơi,

Anh Minh

nghe

thấy

tiếng



hấp khe khẽ

của

hắn,

cười

cười,

đi

tắt

tivi,

cũng dưới

tình

huống

mặt

trời

còn

chưa xuống

núi



chút sa đọa

ngủ

theo

rồi.

Vừa rồi trong điện thoại

hình

như Khấu Kinh nói về

chuyện của Vương Nghĩa Tề, nhưng giọng

điệu

lại không

gấp gáp, đợi lát nữa

sẽ gọi lại.

Trong

khoảng thời gian này anh

cũng

bận

rộn chạy khắp nơi quả thật cũng mệt

chết

rồi,

nếu

không

phải

Thạch Nghị nói

hôm

nay về, có

khả

năng

ngay

từ giữa trưa anh đã

bắt đầu ngủ rồi. Mang theo mệt

mỏi

nhắm

mắt lại, giây cuối cùng trước

khi ngủ anh nhìn thoáng qua đồng hồ

là 4:30.

Một giấc

này

cũng không biết dậy

là khi

nào….

Dậy là 11:30, nhưng

là giữa trưa.

Anh

là bị

tiếng điện

thoại đánh

thức,

Thạch Nghị

còn đang

ngủ,

điện

thoại gần bên

tai

anh

cho

nên động

tĩnh đặt biệt

lớn,

anh





màng

màng

mò đến

nhìn

thoáng qua,

thế

nhưng

là điện

thoại

của

nhà

anh.

Có chút ngoài ý

muốn, anh

ấn nút nghe, đầu dây bên

kia

là tiếng mẹ anh: “Anh Minh, con có

biết

người

tên

Trần

Thành

không?”

Anh Minh

nhướng

mày: “Xảy

ra

chuyện gì?”

“Hiện

tại

cậu

ta đang ở

nhà

chúng

ta.”

Anh Minh



thể

nghe

ra bực bội đè

nén

trong giọng

nói

của

mẹ

anh: “Nói

chút

chuyện về

con,

mẹ không biết đây



ai,

muốn đuổi

ra

ngoài.”

Nói

tới đây



chút do dự,

nhưng vẫn



nói

tiếp: “Nhưng sợ gây phiền

toái

cho

con,

hỏi

thử

con



thể đuổi

người

này không?”

“Có

thể.”

Anh Minh đáp

rất dứt khoát: “Đá

ra

ngoài đều được.”

Nói xong

anh

cúp

máy,

quay

người

lại

lôi Thạch Nghị dậy: “Thạch Nghị,

dậy!”

Người đang

ngủ





màng

màng bị

cứng

rắn

lôi

lên

như

thế vẫn





chút bất

mãn,

hắn bực bội quát khẽ

một

tiếng,

sau đó

mới

híp

mắt

nhìn Anh Minh: “Để

làm gì?”

“Đi

tìm

cậu

của

cậu.”

Anh Minh

một bên

nói

một bên

mặc quần áo,

Thạch Nghị bị

lạnh

lẽo

trong giọng

nói

của

anh

làm

cho

tỉnh

táo

một

chút,

nhíu

mày: “Tìm

cậu

tôi.”

Không

hiểu đây



tình

huống gì,

hắn

theo bản

năng

truy vấn: “Tìm

cậu ấy

làm gì?”

Người đang

mặc quần áo

ngẩng đầu

nhìn

hắn,

cười

lạnh: “Đánh

người!”