Chương 6: Chuyện thứ ba: Vận tốc năm centimet trên giây (2)

Sang năm thứ ba làm việc với nhóm. Anh gặp một bước ngoặt trong công việc.

Bước ngoặt này liên quan đến một dự án được triển khai từ trước khi anh vào công ty, nhưng suốt một thời gian dài nó đi chệch định hướng nên công ty quyết định đình chỉ. Anh được điều động vào dự án với hi vọng giảm thiểu thiệt hại, cứu vãn những chương trình phần mềm có thể sử dụng được từ kế hoạch cũ đã thất bại. Người điều động anh là trưởng bộ phận và giải thích là họ tin tưởng vào tài năng của anh nên quyết định giao cho anh trọng trách có phần phi lí này.

Lúc đầu, anh thực hiện công việc đúng như những gì được yêu cầu. Tuy nhiên, anh nhanh chóng nhận ra việc thực hiện chương trình nhỏ lẻ tách biệt thế này chỉ làm đội chi phí và khiến tình hình càng trở nên tồi tệ. Anh gặp trưởng nhóm để trao đổi nhưng vô ích, không còn cách nào khác, anh mất hơn một tháng làm thêm giờ liên tục, thậm chí còn về muộn hơn trước đây. Trong một tháng đó, anh thực hiện đúng theo chỉ thị của trưởng nhóm nhưng mặt khác, anh âm thầm xử lí công việc theo cách mà mình cho là hiệu quả nhất. Thực tế cho thấy, nếu không làm theo cách của anh thì dự án này khó mà thu được kết quả gì và anh cố gắng thuyết phục trưởng nhóm một lần nữa. Lần này không những bị gạt phăng đi, mà anh còn bị mắng xối xả “Trong công việc chung của nhóm, đừng bao giờ hành động ích kỉ như thế.”

Anh biết một mình không thể đối đầu với trưởng nhóm, nên thử trình bày ý tưởng với những người còn lại nhưng họ khá bảo thủ, chỉ thực hiện công việc theo chỉ thị của cấp trên. Như thế, dự án này đến bao giờ mới hoàn thành? Một công việc đã sai từ những bước đầu tiên mà khi thực hiện không biết điều chỉnh sửa chữa thì chẳng phải sai lầm nối tiếp sai lầm và ngày càng tồi tệ hơn sao. Mặt khác, dự án này cũng đã đi quá xa, không cách nào cứu vãn được nữa. Nhưng theo yêu cầu công ty đặt ra từ đầu, phải làm thế nào để giảm tối đa tổn thất đây?

Sau nhiều đêm suy nghĩ, anh quyết định gặp trưởng bộ phận, người đã điều chuyển công tác của anh. Trưởng bộ phận kiên nhẫn nghe anh trình bày từ đầu đến cuối nhưng kết luận vẫn là, “Cậu hãy làm theo cách mà trưởng nhóm đã đưa ra, cùng mọi người nhanh chóng kết thúc dự án đi.” Điều đó là bất khả thi. Anh thầm nghĩ.

Và anh mất thêm ba tháng, công việc giậm chân tại chỗ. Anh hiểu trưởng nhóm muốn dự án kết thúc một cách tốt đẹp nhất theo cách làm của anh ta, nhưng cũng chính vì lẽ đó anh không thể lặng lẽ đứng nhìn mọi công sức của anh và đồng nghiệp tan thành tro bụi được. Anh tiếp tục công việc một cách đơn độc, bất chấp hết lần này đến lần khác trưởng nhóm nổi trận lôi đình với anh. Trưởng bộ phận thì mắt nhắm mắt mở trước những việc anh làm, nhờ đó anh thấy cũng được khích lệ phần nào. Nhưng những người còn lại trong nhóm mỗi ngày lại chất cho anh cả đống những mớ bòng bong quá tầm hiệu suất làm việc. Về đến nhà, anh đốt thuốc dữ dội và uống bia nhiều hơn trước.

Đến một ngày, không chịu được nữa, anh gặp trưởng bộ phận xin rút tên mình ra khỏi nhóm hoặc phải thuyết phục trưởng nhóm làm theo cách của anh. Nếu không, anh sẽ nghỉ việc.

Rốt cuộc, một tuần sau, trưởng nhóm bị thuyên chuyển. Thay vào đó là một trưởng nhóm mới, cũng đang phụ trách một dự án khác. Thực ra, chẳng có ai hào hứng khi phải gánh lấy một cục nợ không phải của mình, nhưng ít nhất trong công việc, anh ta có thể đưa ra những quyết định hợp tình hợp lí hơn.

Tốt rồi, dự án anh đang thực hiện đã có những chuyển biến tích cực. Công việc bận rộn hơn khiến anh ngày càng cô độc nhưng anh vẫn làm việc rất chăm chỉ. Anh nghĩ mình chỉ còn cách làm tốt hết mức có thể, những điều nên làm thì mình đã làm rồi.

Nguồn an ủi quý giá nhất đối với anh lúc này là khoảng thời gian được ở cạnh Mizuno.

Cứ một đến hai tuần, anh lại ghé căn hộ của cô ở Nishikokubunji một lần. Họ hẹn nhau lúc 9 giờ rưỡi tối, thỉnh thoảng anh có mua một bó hoa nhỏ tặng cô. Tiệm hoa ở gần công ty chỉ mở cửa đến 8 giờ tối nên khoảng 7 giờ, anh tranh thủ ra mua hoa, cất nó trong tủ đồ ở nhà ga rồi vội vã trở về công ty làm việc tiếp. Đến khoảng 8 giờ rưỡi thì xong việc. Dù lúc nào cũng hành động “lén lút” nhưng anh thấy thực sự thú vị. Tuyến Chuo chật kín người làm anh phải giữ khư khư bó hoa trong tay, háo hức vì sắp được gặp Mizuno. Cô đang chờ anh ở nhà ga.

Tối thứ Bảy họ hẹn nhau ở nhà một trong hai người. Thường thì anh tới nhà Mizuno nhưng thỉnh thoảng cô cũng đến chỗ anh. Họ chuẩn bị sẵn bàn chải đánh răng, một vài bộ đồ ngủ cho người kia và không biết tự lúc nào, căn hộ của anh đã đủ đồ nấu ăn bao gồm nồi niêu và gia vị. Nhà anh cũng xuất hiện nhiều tờ tạp chí mà từ trước đến nay anh thậm chí không biết đến sự tồn tại của chúng. Nhìn những thay đổi nho nhỏ xung quanh, anh thấy trái tim mình như được sưởi ấm.

Mizuno luôn là người nấu bữa tối cho cả hai. Trong thời gian chờ đợi, anh lắng nghe những âm thanh từ gian bếp, tiếng dao thái đều đặn trên thớt, tiếng quạt thông gió, và hít hà hương thơm của đồ ăn đang lan tỏa, khi thì cá nướng, khi thì mì luộc. Anh tranh thủ làm việc trong khi cô nấu ăn. Những lúc như thế, tay anh lướt trên bàn phím, cảm giác vô cùng thư thái. Âm thanh của nồi niêu, tiếng gõ lách cách trên bàn phím tan hòa vào nhau và tràn ngập căn phòng nhỏ bé. Đó chính là khoảng không gian và thời gian bình yên nhất trong cuộc đời anh.

Anh đã có biết bao kỉ niệm với Mizuno.

Chẳng hạn những lúc ăn cơm. Mỗi động tác của cô đều rất đẹp mắt. Cách cô tách xương cá thu, cách cô cắt thịt mềm mỏng, gần như không có động tác thừa, rồi cách cô sử dụng dao nĩa và đưa đồ ăn lên miệng, uyển chuyển đến khó tin.

Anh yêu đôi bàn tay với những chiếc móng sơn màu anh đào, nhẹ nhàng bao quanh cốc cà phê, yêu gò má ửng hồng nhưng đầu ngón tay thì lạnh buốt của cô. Anh yêu mùi hương trên mái tóc và làn da, yêu cái bệnh hay ra mồ hôi trộm trên tay cô. Yêu bờ môi còn phảng phất vị đắng của thuốc lá, yêu hơi thở sâu có phần khó nhọc của cô.

Căn hộ cô đang sống nằm trong con ngõ nhỏ. Anh tắt đèn rồi chui vào chăn, nhìn ra bầu trời bên ngoài ô cửa sổ. Những ngôi sao dường như lấp lánh hơn vào mùa đông. Có lẽ ngoài kia, vạn vật đang sắp đóng băng, không khí lạnh tràn vào gian phòng, tưởng như mỗi hơi thở đều biến thành một làn khói trắng mờ ảo. Đầu cô tựa vào vai anh khiến anh có thể cảm nhận hơi ấm từ cơ thể cô. Thảng hoặc, anh nghe đâu đó tiếng tàu chạy xình xịch trên chuyến Chuo, những âm thanh như từ một thế giới xa xôi nào đó vọng về. Ngay lúc này đây, anh ngỡ mình thuộc về một nơi chốn khác, nơi anh hằng khao khát được đặt chân đến trong cuộc đời mình.

Những ngày tháng bên cạnh Mizuno anh mới nhận ra rằng cuộc sống trước đây của mình khô khan nhường nào. Anh đã từng sống cô độc và trơ trọi biết bao.

Cũng chính vì vậy, khi chia tay với Mizuno, anh nhớn nhác bất an như đang nhìn xuống một vực sâu tối tăm không thấy đáy.

Ba năm liền, họ cùng vun vén tình cảm, xây đắp hạnh phúc cho nhau. Nhưng rốt cuộc, họ không thể cùng nhau đi đến cuối con đường. Một lần nữa, anh phải tự bước tiếp trên hành trình đơn độc, trĩu nặng và mệt mỏi của chính mình. Nghĩ lại, không có gì thực sự nghiêm trọng xảy ra. Cũng chẳng có lí do gì đặc biệt dẫn đến đổ vỡ. Chỉ là vì tình cảm con người không chảy theo một quy luật bất biến nào cả.

Nửa đêm, chỉ còn bóng tối và tiếng xe cộ bên ngoài dội vào phòng, mắt anh mở to nhìn bóng đêm, trí óc anh nghiền ngẫm. Anh cố lượm lặt những kí ức còn sót lại, dù chỉ là một mảnh nhỏ thôi cũng được. Nó sẽ chỉ cho anh lối ra khỏi con đường hầm tăm tối.

Nhưng vô ích. Rốt cuộc, không còn ai bên anh lúc này. Mọi người đến và đi. Tất cả những gì anh có thể làm là quen với mất mát.

Cuộc đời anh từ trước đến nay vẫn là như thế.

Anh chia tay Mizuno gần như cùng thời điểm thôi việc.

Nếu ai đó hỏi, hai sự kiện này có liên quan đến nhau không, anh thực sự không biết trả lời ra sao. Nhưng có lẽ là không. Tất nhiên, nhiều khi anh trút tất cả những căng thẳng trong công việc lên Mizuno hoặc ngược lại, nhưng anh nghĩ đây chỉ là bề nổi của vấn đề. Có cái gì đó anh không gọi tên chính xác được, một cái gì gần như là trống rỗng, tạo nên lớp sương mờ che phủ xung quanh anh. Chính vì thế…

Anh càng cảm thấy mơ hồ.

Kí ức về hai năm cuối trước khi nghỉ việc còn hằn sâu trong tâm trí anh. Nghĩ lại, anh thấy mình như sống trong bùn lầy tăm tối.

Anh chỉ còn những cảm thức mơ hồ về sự luân chuyển của thời gian, chuyện hôm nay mà ngỡ chuyện của quá khứ. Hay có những lúc, câu hỏi mình sẽ làm gì vào ngày mai cứ trôi lơ lửng trước mắt anh. Công việc vẫn bận rộn mà nội dung thì quanh đi quẩn lại chỉ có thế. Anh làm việc như một cái máy được lập trình sẵn, cả phác đồ và thời gian cần thiết để hoàn thành một dự án đều được tính toán chi tiết. Chẳng khác gì một chiếc xe điện chạy trên đường ray, không cần bận tâm đến các thao tác trên vô lăng hay chân ga, vẫn băng băng tiến về phía trước. Anh cũng chẳng cần giao tiếp với ai trong công ty.

Và một ngày, anh nhận ra những phần mềm hay kĩ thuật lập trình mới và ngay cả chiếc máy tính không hấp dẫn mình như trước kia. Vốn dĩ nó là như vậy, anh thầm nghĩ. Khoảng trời đầy sao ngày xưa của anh cũng trở nên tầm thường và nhàm chán.

Nhưng ngược lại, anh càng có tiếng nói trong công ty. Mức lương thưởng của anh cao hơn bất kì ai vào làm cùng thời điểm với anh. Anh vốn dĩ không phải người thích tiêu xài hoang phí, đúng hơn anh còn chẳng có nổi thời gian để tiêu tiền nên khi nhìn những con số trong sổ tiết kiệm, anh gần như không tin vào mắt mình.

Văn phòng im ắng như mọi khi, chỉ nghe tiếng gõ bàn phím lách cách. Trong lúc chờ những con số được mã hóa, anh nhấp một ngụm cà phê, rồi suy nghĩ mông lung. Cuộc đời nhiều thứ oái oăm. Tiền kiếm được ngày càng nhiều nhưng thú thực, anh chẳng thiết mua gì lúc này.

Anh từng nói đùa với Mizuno về chuyện đó, cô chỉ cười, nhưng một lát sau, trông mặt cô thoáng buồn. Nhìn biểu hiện trên gương mặt cô, l*иg ngực anh co thắt, trái tim như bị ai đó cầm lấy và bóp nghẹt. Chính anh cũng thấy rất buồn.

Hôm ấy, một ngày đầu thu, gió thổi hiu hiu qua khe cửa, anh ghé nằm xuống sàn gỗ, cảm giác thư thái. Anh mặc chiếc sơ mi màu xanh thẫm vừa tháo cravat. Cô mặc chiếc váy dài đính một chiếc túi to, bên ngoài khoác áo len mỏng màu nâu. Chẳng hiểu sao khi nhìn vào khuôn ngực đầy đặn của cô qua làn áo, cảm giác thoáng buồn lướt qua tim anh.

Lâu lắm rồi anh mới ghé căn hộ của cô. Nhớ lại thì hình như lần cuối anh tới đây, trời còn nóng và phải bật điều hòa trong phòng. Mới đây đã hai tháng. Cả hai đều bận và không sắp xếp được thời gian để gặp nhau. Nhưng không bận đến mức không thể gặp được nhau. Chỉ là số lần gặp gỡ thưa dần và họ không còn cố gắng để gặp người kia nữa thôi.

“Takaki à, ngày nhỏ anh có ước mơ lớn lên sẽ làm gì không?” Sau khi lắng nghe những lời than vãn của anh về công việc ở công ty, Mizuno đã hỏi anh câu đó. Anh suy nghĩ một lúc.

“Anh nghĩ là không, anh chẳng có ước mơ gì đặc biệt.”

“Không gì ư?”

“Ừm. Anh chỉ cố gắng sống mỗi ngày,” anh cười nói.

“Em cũng thế,” Mizuno cười theo. Cô với tay lấy miếng lê trên đĩa ăn ngon lành.

“Mizuno cũng thế ư?”

“Vâng. Hồi đấy, em chẳng biết phải trả lời thế nào nếu bị hỏi câu này. Thế nên, lúc xin được việc, em thấy nhẹ cả người. Thế là từ nay mình chẳng cần phải suy nghĩ về ước mơ trong tương lai của mình nữa rồi. Em nghĩ thế đấy.”

Anh thấy đồng cảm và đón lấy miếng lê từ tay Mizuno.

Không biết từ khi nào anh mới phải bon chen tìm một chỗ đứng cho riêng mình. Nhưng đến tận bây giờ anh vẫn không thể quen với “cái tôi” hiện tại. Chẳng có mục đích, chẳng thiết tha với bất cứ thứ gì. Anh biết đây không phải là “con người thật” của mình, chỉ là anh vẫn đang trên đường tìm kiếm nó. Nhưng sẽ đi đến đâu nhỉ?

Điện thoại Mizuno bất ngờ đổ chuông. Cô nói xin lỗi rồi cầm máy ra hành lang. Anh nhìn theo bóng cô, lặng lẽ châm một điếu thuốc. Từ hành lang, giọng Mizuno vọng vào khe khẽ, cô nói chuyện có vẻ rất vui. Tự dưng, anh thấy ghen tuông vô cớ với người ở đầu dây bên kia. Hình ảnh một gã đàn ông lạ mặt luồn tay dưới lớp áo len, sờ soạng làn da trắng mịn của Mizuno cứ lởn vởn trước mắt anh. Tự dưng, anh thấy căm hận cô và người đàn ông đó.

Khoảng năm phút sau, Mizuno trở vào, “Là điện thoại của một em trong công ty.” Không hiểu sao anh cảm thấy như vừa bị phản bội. Nhưng đó không phải là lỗi của Mizuno. Rõ ràng thế. Anh chỉ đáp qua loa, cố dập tắt ngọn lửa ghen tuông đang bùng cháy trong lòng bằng cách dụi thật mạnh điếu thuốc đang cháy dở trên gạt tàn.

Sao mình lại trở nên thô bạo thế này? Anh thầm nghĩ.

Sáng hôm sau, họ ngồi lại bên bàn ăn trong căn bếp. Cũng lâu lắm rồi họ mới ngồi ăn cùng nhau như thế này. Anh đưa mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ, bầu trời nhuộm màu tro xám. Tiết trời bắt đầu se lạnh. Bữa sáng vào ngày Chủ nhật đã từng là khoảng thời gian quan trọng nhất đối với hai người.

Họ vẫn còn cả ngày được ở bên nhau, nhưng chưa biết làm gì để lấp đầy khoảng thời gian trống ấy. Giống như cuộc đời còn ở phía trước của họ. Bữa sáng do chính tay Mizuno nấu lúc nào cũng ngon, và khoảng thời gian đó lúc nào cũng thật hạnh phúc.

Nhìn Mizuno cầm dao cắt đôi miếng bánh mì, kẹp trứng rồi đưa nó vào miệng, bất giác anh có một dự cảm không lành. Phải chăng đây là bữa sáng cuối cùng của hai người. Không có lí do nào cả nhưng linh tính mách bảo anh như vậy. Tất nhiên, anh không hề mong muốn điều đó xảy ra, bởi vì anh còn muốn được ngồi ăn cùng Mizuno Chủ nhật tuần sau, tuần sau nữa…

Nhưng thực tế, đó quả là bữa sáng cuối cùng của anh và cô.

Lúc anh quyết định nộp đơn thôi việc thì chỉ còn đúng ba tháng nữa là hoàn thành dự án đang làm dở.

Phải, khi nộp đơn, anh mới nhận ra mình đã suy nghĩ nghiêm túc về việc này từ trước đấy rất lâu. Anh nói với trưởng nhóm mình sẽ chịu trách nhiệm hoàn thành dự án, sau đó mất một tháng để bàn giao công việc cho người mới và nếu có thể tháng Hai năm sau anh sẽ nghỉ hẳn. Trưởng nhóm tỏ ra đồng cảm, khuyên anh nên bàn bạc thêm với trưởng bộ phận.

Trưởng bộ phận biết anh có ý định thôi việc đã ra sức khuyên ngăn. Rằng nếu anh có gì bất mãn với chế độ đãi ngộ của công ty, anh ta có thể xem xét. Nào là đã đến được vị trí này sao còn nghĩ đến chuyện thôi việc. Nào là, bây giờ đúng là thời điểm khó khăn nhất của dự án nhưng một khi đã hoàn thành, anh sẽ được thăng chức, công việc mới sẽ thú vị hơn nhiều vân vân và vân vân…

Có thể đúng là như thế. Nhưng đây là cuộc đời của tôi, do tôi quyết định. Anh chỉ nghĩ trong đầu, không nói được thành lời.

Anh trình bày rằng mình không có gì bất mãn cả, công việc cũng không đến nỗi vất vả lắm. Tất cả những lời anh nói không phải bịa đặt. Chỉ có điều, anh muốn nghỉ việc. Dù anh có nói gì, trưởng bộ phận cũng không dễ dàng chấp nhận. Anh thôi không trình bày nữa. Bản thân anh cũng không thể lí giải tại sao mình quyết định như thế.

Dù sao, anh cũng sẽ nghỉ việc vào cuối tháng Giêng sang năm.

Càng vào thu, tiết trời càng se lạnh. Anh cũng tất bật hơn với dự án cuối cùng này. Công việc thậm chí còn bận hơn trước kia gấp nhiều lần, anh gần như không có ngày nghỉ. Thời gian có mặt ở nhà cũng không nhiều và chủ yếu là để ngủ. Trạng thái thường xuyên thiếu ngủ làm cơ thể anh luôn nặng nề, người thì nóng ran như có lửa đốt, mỗi sáng dậy đi làm anh còn có cảm giác say tàu. Nhưng đó là cuộc sống mà anh không phải lo nghĩ về bất cứ chuyện gì, anh thấy lòng mình thanh thản lạ kì.

Anh cứ nghĩ mình nộp đơn thôi việc thì mọi người sẽ càng lạnh nhạt, xa cách với mình hơn nhưng hóa ra ngược lại. Trưởng nhóm không được khéo léo trong chuyện bày tỏ tình cảm nhưng vẫn có ý cảm ơn vì anh đã hợp tác, trưởng bộ phận còn lo công việc mới của anh và sẵn sàng viết thư tiến cử bất cứ lúc nào anh yêu cầu. Nhưng anh muốn nghỉ ngơi thêm một thời gian nữa nên khéo léo từ chối.

Cơn bão đi qua, gửi lại chút không khí lạnh cho vùng Kanto, anh thay bộ vest hằng ngày bằng quần áo mùa đông. Chiếc áo khoác vẫn còn nguyên mùi băng phiến vì mới lôi từ trong tủ ra. Có hôm, anh quàng thêm chiếc khăn len Mizuno tặng, một mình chống chọi với giá lạnh. Anh không trò chuyện với bất kì ai, điều đó cũng không làm anh thấy đau lòng nữa.

Hai người thỉnh thoảng vẫn liên lạc qua điện thoại, tuần một đôi lần. Khoảng cách tin nhắn và chờ đợi tin hồi âm cũng thưa dần. Có lẽ vì công việc của cô cũng khá bận. Đúng hơn, cả hai đều bận. Và đến lúc nhận ra, thì đã ba tháng anh chưa gặp Mizuno, kể từ buổi sáng cuối cùng hai người ngồi ăn cùng nhau.

Sau một ngày dài chỉ biết đến công việc, anh bắt chuyến tàu cuối của tuyến Chuo để về nhà. Mỗi lần đặt mình xuống ghế ngồi, anh lại hít một hơi sâu, thật sâu.

Chuyến tàu lúc nửa đêm thưa vắng khách, nhưng không khí đặc quánh mùi rượu và dư vị mỏi mệt. Anh lắng nghe tiếng tàu chạy rầm rập trong đêm và ngắm nhìn ánh đèn phát ra từ những tòa cao ốc phía bên kia khu phố Nakako. Bất giác, anh cảm thấy hình như có ai đang dõi theo mình từ trên cao. Những tia sáng mong manh đổ dài trên mặt đất, hướng về những tòa cao ốc khổng lồ lô nhô như bia mộ. Khung cảnh ấy hiện lên rõ ràng trong tâm trí anh.

Gió thổi mỗi lúc một mạnh hơn, đèn thành phố sáng nhấp nháy như những vì sao giữa trời đêm. Anh ngỡ mình đang di chuyển rất chậm trên mặt đất được thắp sáng bởi hàng vạn ngôi sao và được đắm mình giữa những tia sáng mờ ảo đó.

Tàu đến ga Shinjuku. Anh rời ghế ngồi nhưng vẫn phải ngoái lại nhìn chiếc ghế trống mình vừa đứng lên. Bởi anh không sao xua tan được cái cảm giác rằng chiếc ghế vẫn hằn in dáng vẻ mỏi mệt, nặng nề của mình.

Tại sao đến giờ anh vẫn không quen được với khung cảnh ở Tokyo? Những chiếc ghế băng dài trong nhà ga, dãy máy bán vé tự động và cả những khu phố mua sắm với dòng người tấp nập.

Một ngày tháng Mười hai, dự án kết thúc sau gần hai năm.

Hóa ra việc kết thúc một cái gì đó cũng không mang lại nhiều cảm xúc đặc biệt cho anh. Chỉ là ngày hôm nay còn mệt hơn ngày hôm qua. Nhân giờ giải lao ngắn ngủi, anh uống một lon cà phê rồi bắt tay vào thu dọn đồ đạc chuẩn bị nghỉ việc. Hôm đó, anh cũng về nhà trên chuyến tàu cuối ngày.

Anh xuống ga Shinjuku, ra khỏi quầy soát vé để tìm chỗ đậu taxi gần cửa Tây. Nhìn dòng người đứng chờ ở đó, anh mới nhận ra hôm nay là tối thứ Sáu. Lại còn là đêm Giáng sinh. Giai điệu Jingle Bell văng vẳng bên tai, lẫn vào dòng người trong ga. Không chờ được taxi, anh quyết định đi bộ về nhà. Đi hết con đường dẫn ra Tây Shinjuku là đến khu toàn nhà cao tầng. Nơi này về đêm lúc nào cũng yên tĩnh. Anh đi men dưới chân những tòa nhà. Mỗi lần phải đi bộ từ Shinjuku về, anh đều đi theo lộ trình này. Chiếc điện thoại trong túi rung lên. Anh dừng lại, hít một hơi thật sâu rồi rút điện thoại lên.

Mizuno gọi.

Anh không bắt máy. Tại sao? Vì không muốn trả lời. Một lần nữa anh thấy nhói đau. Nhưng anh không hiểu điều gì khiến mình đau đớn? Thẫn thờ, anh cứ đứng đó nhìn đăm đăm vào màn hình điện thoại với tên người gọi Mizuno Risa. Điện thoại rung lên mấy lần rồi bỗng nhiên im bặt, như vừa bị rút hết toàn bộ sức lực.

Bỗng dưng anh thấy có cái gì thiêu đốt trong l*иg ngực. Anh ngửa mặt lên nhìn trời. Những mảng tường lớn đen thẫm, che khuất nửa tầm nhìn, cảm tưởng như chúng vừa hướng về phía bầu trời là bị hút luôn vào đó. Trời đêm thành phố không sao, chỉ le lói ánh điện phát ra từ những ô cửa sổ cao ốc và đèn hiệu đỏ nhấp nháy của chiếc phi cơ bay lượn trên không, như đang hít thở phập phồng.

Và vô số bụi trắng đang lả tả rơi xuống, rất chậm và khẽ.

Tuyết!

Chỉ cần một lời thôi. Anh nghĩ.

Chỉ một lời thôi, mà anh cồn cào khao khát. Mình chỉ mỏng mỏi được nghe mỗi một lời ấy, sao chẳng ai nói với mình. Anh biết cái mơ ước nhỏ nhoi này là ích kỉ, nhưng anh chưa bao giờ thôi nghĩ về nó. Lâu lắm mới được nhìn tuyết rơi, anh có cảm tưởng cánh cửa vẫn nằm sâu trong trái tim mình vừa được mở ra. Anh hiểu hơn ai hết, đó là điều anh vẫn khao khát lâu nay.

Là câu cô bé đã nói với cậu bé năm ấy.

“Takaki à, tớ tin mọi chuyện sẽ tốt đẹp thôi.”

5

Trong lúc xếp dọn đồ đạc để chuẩn bị chuyển nhà, Shinohara Akari tìm thấy lá thư xưa cũ. Nó nằm im lìm dưới đáy thùng các tông cất sâu trong hộc tủ. Trên mặt băng dính dán ở nắp thùng có ghi dòng chữ “Những kỉ vật xưa” (tất nhiên, nhìn chữ cô biết chắc đây là bút tích của mình nhiều năm về trước). Nổi cơn tò mò, cô mở nắp. Toàn những vật linh tinh cô đã lưu giữ từ thời tiểu học đến cấp III. Lưu bút, sách hướng dẫn du lịch ngoại khóa, mấy cuốn tạp chí cho học sinh tiểu học, một chiếc băng cát xét cô không nhớ đã thu gì bên trong, chiếc cặp đỏ phai màu và chiếc cặp da cô đã dùng suốt thời cấp III.

Trong lúc nâng niu trên tay từng món đồ đầy kỉ niệm, cô bất chợt linh cảm mình sẽ tìm được lá thư gửi “người ấy”. Khi bới ra nó dưới đáy thùng các tông, trong một hộp bánh quy cũ, cô trầm ngâm hồi tưởng. Phải rồi, vào tối hôm tổ chức lễ tốt nghiệp cấp III, cô đã bỏ lá thư vào chiếc hộp này. Cô từng mang nó theo mình suốt một thời gian dài, nhưng chưa một lần đủ can đảm lấy ra khỏi cặp sách. Tối hôm đó, nhân dịp tốt nghiệp, cô quyết định cất lá thư vào hộp, như một cách đóng gói nỗi lòng.

Mở nắp hộp, cô tìm thấy lá thư kẹp giữa cuốn sổ tay mỏng dùng thời cấp II. Lá thư tình đầu tiên trong đời. Cô đã định trao lá thư cho cậu ấy vào lần hẹn hò đầu tiên của hai người.

Mới đó đã mười lăm năm trôi qua.

Hôm ấy, tuyết rơi âm thầm, cô nhớ lại. Là hôm mình vừa bước sang tuổi mười ba, đứng ở sân ga chờ người con trai mình thích. Cậu ấy phải băng qua một quãng đường rất xa để đến gặp mình, mất khoảng ba tiếng đi tàu và phải đổi tàu đến mấy lần. Nhưng tàu đến trễ vì tuyết rơi khá dày, và rốt cuộc cậu ấy đến muộn hơn giờ hẹn bốn tiếng đồng hồ. Trong thời gian chờ đợi, mình ngồi bên lò sưởi ở phòng chờ bằng gỗ của nhà ga và viết lá thư này.

Cầm lá thư trên tay, trạng thái bất an và cô đơn thuở nào như sống lại quanh cô. Nỗi nhớ niềm yêu dành cho cậu ấy chợt ập về vẹn nguyên, tưởng chừng giữa họ chưa từng có mười lăm năm ngăn cách. Cảm xúc mạnh mẽ và tươi mới ngập tràn tâm khảm, làm cô phải bàng hoàng trước vẻ chói chang của những hình ảnh xa xưa.

Hẳn là mình yêu cậu ấy nhiều lắm, bằng thứ tình cảm trong sáng, thuần khiết nhất. Cuộc hẹn đầu tiên, nụ hôn đầu tiên đó. Dường như cả thế giới quanh mình đã thay đổi sau nụ hôn. Có lẽ cũng vì thế, mình đã không thể trao lá thư này cho cậu ấy.

Mọi chuyện như vừa mới xảy ra ngày hôm qua, bởi cô vẫn còn nhớ như in trong đầu từng chi tiết nhỏ. Chỉ có duy nhất một thứ thay đổi, nhắc nhở rằng mười lăm năm quả thật đã qua, đó là chiếc nhẫn mặt đá quý cô đeo trên ngón áp út bàn tay trái.

Tối hôm đó, cô mơ thấy mình quay lại khoảnh khắc xưa. Một đêm yên ả, cô bé và cậu bé mười ba tuổi đứng dưới gốc anh đào cổ thụ, ngẩng mặt ngắm tuyết lả tả rơi.

Ngày hôm sau, tuyết đổ lất phất trên ga Iwafune. Mây mỏng lững lờ, phơi những mảng xanh trong của da trời qua các khoảng trôi đứt quãng, cảm giác như tuyết sẽ ngừng rơi để nhường chỗ cho cơn mưa. Nhưng quả thật, lâu lắm rồi mới có tuyết rơi vào tháng Mười hai. Còn bão tuyết như hồi đó thì mấy năm gần đây chưa thấy xuất hiện thêm lần nào.

“Sao không ở lại chơi đến Tết?” Mẹ nói thế nhưng cô đáp, “Còn nhiều thứ phải chuẩn bị lắm ạ.”

“Đúng rồi. Về còn trổ tài nấu nướng cho con rể của ba chứ,” ba cô trêu. Cô thầm nghĩ, ba mẹ mình cũng có tuổi rồi. Nhưng việc đó là đương nhiên thôi. Hai người sắp về hưu và cô cũng đến tuổi lập gia đình.

Ba người đứng trên sân ga, chờ tàu đi Koyama. Có lẽ vì đây là lần đầu kể từ ngày chuyển đến vùng này họ đứng đợi tàu cùng nhau, cảm giác cứ là lạ.

Cô nhớ như in ngày cô và mẹ từ Tokyo về đây, qua mấy lần đổi tàu, trong lòng vừa buồn vừa lo. Ba đã đến từ trước và chờ hai mẹ con ở sân ga. Iwafune là quê nội của ba nên hồi bé Akari cũng ghé qua mấy lần rồi. Một nơi chẳng có gì đặc sắc nhưng êm ả yên bình. Tất nhiên sống hẳn ở đây lại là chuyện khác. Cô bé sinh ra ở Uchinomiya, lớn lên ở Shizuoka và trải qua mấy năm học cấp I ở Tokyo nên cảnh tượng ga Iwafune hôm đó chỉ làm cô thấy buồn tủi. Nơi này không dành cho mình. Nỗi nhớ Tokyo cồn cào làm cô suýt bật khóc.

“Có việc gì, phải điện ngay cho mẹ.” Là câu mẹ dặn đi dặn lại từ tối qua đến giờ. Bỗng dưng cô thấy ba mẹ và cả thị trấn nhỏ bé này đều trở nên thân thương quá đỗi.

Cô chỉ khẽ cười và nói, “Mẹ đừng lo. Tháng sau làm lễ cưới, cả nhà mình lại được đoàn tụ. Ba mẹ về đi kẻo lạnh.”

Akari vừa dứt lời thì tiếng còi tàu trên tuyến Ryomo từ xa vọng lại.

Đang đầu giờ chiều nên tuyến Ryomo gần như không có khách. Toa tàu cô đang ngồi chỉ có một mình cô. Không thể tập trung vào cuốn sách đang đọc dở, cô áp má lên cửa kính nhìn ra bên ngoài.

Cánh đồng sau vụ gặt trải rộng mênh mông trước mặt. Cô tưởng tượng cánh đồng ấy bị lấp đầy bởi tuyết. Lúc đêm hôm. Chỉ còn lưa thưa vài ngọn đèn khuya, sương đọng bên ngoài che mờ ô cửa kính.

Khung cảnh đó chắc hẳn buồn bã, cô đơn lắm. Cô thầm nghĩ. Bụng đói meo, cảm giác tội lỗi khi bắt ai đó phải chờ đợi mình, người thì mắc kẹt trên con tàu đang bất động, cậu ấy nhìn thấy gì bên ngoài kia?

Phải chăng…

Phải chăng, cậu ấy mong mình cứ về nhà. Bởi cậu ấy là người sống rất tình cảm. Nhưng dù mất bao lâu mình cũng sẽ chờ bằng được, không sao cả. Mình nhớ cậu ấy đến phát điên. Thậm chí không hề nghĩ tới khả năng cậu ấy sẽ không đến. Ước gì ngày hôm đó cậu ấy nghe được tiếng gọi của mình sau tấm kính ngăn chia cách hai người. Ước gì cậu ấy có thể nghe được, mình sẽ nói “Không sao cả! Bởi vì người yêu cậu sẽ mãi mãi chờ cậu nơi đây.”

Bởi vì cô biết chắc cậu sẽ đến. Thư giãn đi và nghĩ đến khoảng thời gian hạnh phúc khi hai người ở bên nhau. Có thể đây sẽ là lần gặp mặt sau cuối, nên hãy biết trân trọng những phút giây quý giá như thế này và mãi mãi khắc ghi nó trong trái tim mình nhé.

Nghĩ đến đó, cô bất giác mỉm cười. Mình làm sao thế này, từ hôm qua đến giờ, trong đầu tràn ngập hình ảnh của “cậu ấy”.

Cũng chỉ tại lá thư cũ cô vừa tìm thấy. Thật không phải bởi sắp về nhà chồng mà trong lòng còn vấn vương người đàn ông khác. Nhưng chồng sắp cưới của cô chẳng xét nét đâu. Nhân dịp anh chuyển công tác từ Takasaki về Tokyo, hai người quyết định làm đám cưới. Không phải mọi điều ở anh đều làm mình hài lòng, nhưng mình yêu anh. Cũng giống tình cảm mình dành cho anh, cảm xúc với “cậu ấy” đã trở thành một phần rất quan trọng của cuộc đời mình. Một phần của trái tim, không thể tách rời, như thức ăn nước uống mình hấp thụ hằng ngày.

“Takaki à, cầu chúc cậu mạnh khỏe và yên vui.” Akari ngắm nhìn khung cảnh đang trôi qua trước mắt và cầu nguyện.

6

Nếu chỉ tồn tại để ngày qua ngày, nỗi buồn sẽ càng thêm chất chứa.

Toono Takaki bật công tắc, nhìn quanh căn phòng sáng trưng dưới ánh đèn nê ông. Phải, anh nghĩ, cũng như bụi lặng lẽ giăng, nỗi buồn đã phủ kín nơi đây, chẳng rõ tự bao giờ.

Ví như bồn rửa mặt chỉ còn trơ trọi một chiếc bàn chải. Ví như vải trải giường phơi khô chẳng để chờ ai nữa. Ví như số máy đã thôi xuất hiện trong nhật kí cuộc gọi…

Cuộc sống của anh vẫn tiếp diễn bằng những chuyến tàu cuối ngày, về đến nhà tháo cravat, treo bộ vest vừa cởi lên mắc áo, rồi bắt đầu nghiền ngẫm vấn đề này.

Nếu nói chuyện tâm trạng, có lẽ Mizuno còn đau khổ hơn anh bội phần. Anh mở tủ lấy lon bia, hớp một ngụm và suy nghĩ. Bởi số lần cô đến căn phòng này còn ít hơn số lần anh ghé nhà cô ở Nishikokubunji. Anh thực sự lấy làm tiếc. Anh không định làm cô tổn thương nhiều đến thế. Những giọt bia lạnh ngắt từ từ đi xuống dạ dày, như muốn lôi tuột chút hơi ấm còn lại khỏi cơ thể đã sắp đóng băng vì hành trình giá rét bên ngoài của anh.

Cuối tháng Giêng.

Ngày làm việc cuối cùng, anh mặc áo khoác và đến công ty như mọi khi. Anh tiến về góc làm việc quen thuộc của mình suốt năm năm qua, bật máy, trong lúc chờ hệ điều hành khởi động, anh nhấm nháp cà phê và xem lại lịch làm việc ngày hôm nay. Anh đã bàn giao xong công việc nhưng vẫn nhận hỗ trợ các nhóm khác trong khả năng có thể. Thật buồn cười là nhờ thế, anh có thêm một số người có thể gọi là bạn trong công ty. Họ đều quyến luyến vì anh từ giã, và định tổ chức một bữa tiệc nhỏ chia tay nhưng anh khéo léo chối từ, “Cảm ơn tấm lòng của mọi người, nhưng hôm nay tôi muốn được làm việc như một ngày bình thường. Xin được hẹn mọi người vào một dịp khác.”

Chiều tối, trưởng nhóm cũ đến chỗ anh. Anh ta cúi mặt xuống và nói, “Xin lỗi, tôi có chỗ không phải với cậu.”

Anh bất ngờ quá, chỉ kịp đáp, “Không có gì đâu anh.”

Lần cuối hai người nói chuyện với nhau là cách đây một năm, sau đó trưởng nhóm bị thuyên chuyển sang nhóm khác.

Anh vừa gõ bàn phím vừa suy nghĩ. Hôm nay có lẽ là lần cuối mình ngồi ở đây. Một cảm xúc lạ lùng xâm chiếm hồn anh.

“Em vẫn còn yêu anh, nhiều lắm.” Trong lá thư cuối cùng gửi anh, Mizuno đã viết thế. “Và em nghĩ em sẽ mãi yêu anh, không thay đổi. Đối với em, Takaki vẫn là người đàn ông tuyệt vời, rất đỗi dịu dàng và đáng ngưỡng mộ.”

“Từ khi yêu anh, lần đầu tiên em biết trái tim mình hóa ra thật dễ dàng bị ai đó chinh phục và nắm giữ. Ba năm bên nhau, mỗi ngày em thấy mình yêu anh hơn. Em hạnh phúc và cũng có thể đau khổ vì từng lời anh nói, từng dòng tin nhắn anh gửi. Em hay ghen tuông vì những thứ nhỏ nhặt và làm anh đôi lúc thấy khó xử, đúng không? Em biết nói thế này là ích kỉ, nhưng hình như chính em cũng thấy mỏi mệt vì cách cư xử của mình.”

“Cách đây nửa năm, em đã muốn thổ lộ nỗi lòng của mình với anh bằng cách này cách khác, nhưng mọi cố gắng đều không thành.”

“Có thể anh sẽ mãi yêu em như anh vẫn nói. Nhưng cách thể hiện tình yêu giữa hai ta khác nhau. Sự khác biệt dù nhỏ nhưng cứ lớn dần, làm em thấy hơi buồn.”

Ngày làm việc cuối cùng, anh cũng về nhà lúc nửa đêm. Buổi tối lạnh đến nỗi chẳng mấy chốc sương đọng ngoài cửa sổ tàu đã đóng thành băng. Anh đăm đăm nhìn những ánh đèn cao ốc, cảm thấy chưa sẵn sàng đi làm trở lại chừng nào chưa tìm được sự tự do thanh thản trong tâm hồn, ngay cả đầu óc cũng không biết nên tập trung vào điều gì bây giờ. Dạo gần đây anh không nhận thức được mọi sự đang diễn ra quanh mình nữa, anh mỉm cười cay đắng.

Ra khỏi nhà ga bằng lối đi bộ dưới tầng hầm quen thuộc, đến khu Tây Shinjuku. Khăn len và áo khoác trở nên vô dụng trước cái rét đến cắt da cắt thịt về đêm. Những tòa cao ốc tối om, cao lừng lững như một loài sinh vật cổ đại khổng lồ đã tuyệt chủng từ xa xưa. Anh lặng lẽ bước đi giữa những sinh vật đó.

“Mình thật là người ích kỉ và ngu ngốc.” Anh tự nhủ.

Mười năm qua, anh đã vô tình làm tổn thương biết bao nhiêu người. Dù có biện minh rằng không còn cách nào khác, nhưng đồng thời chính anh cũng không thôi làm tổn thương bản thân.

Tại sao mình không biết thông cảm cho người khác. Tại sao mình không thể nói những lời dịu dàng hơn. Cứ mỗi bước đi, nỗi ân hận tưởng đã ngủ quên lại trào lên trong lòng. Không làm cách nào để ngăn lại được.

“Em thấy hơi buồn.” Mizuno nói là “hơi”, nhưng làm gì có chuyện chỉ “hơi buồn”.

“Tôi xin lỗi.” Lời của anh trưởng nhóm.

“Lãng phí quá!” Cô bạn học làm cùng căng tin.

“Chúng ta không thể tiếp tục được nữa ư?” Cô gái ở lò luyện thi.

“Đừng tốt với tớ như thế.” Đây là Sumida, và “Cảm ơn” là lời cuối cùng cô ấy nói với mình.

“Xin lỗi nhé.” Tiếng thì thầm qua điện thoại.

Và sau đó.

“Mọi chuyện sẽ tốt đẹp thôi.” Nhắn nhủ của Akari.

Giọng nói của họ tưởng chừng đã bị chôn vùi dưới đáy biển xa xưa và tĩnh lặng, bất chợt nổi lên, khuấy đảo tâm trí anh. Và bên anh lúc này là hỗn độn của những hợp âm, tiếng gió hun hút quanh những tòa cao ốc, tiếng còi xe của đủ loại phương tiện giao thông chạy trên đường và đâu đó tiếng lá cờ bay phần phật trong gió. Chúng vẫn thế, vọng lại từ nơi nào thẳm sâu trong lòng thành phố.

Và trên hết là tiếng nức nở – tiếng khóc của chính anh.

Đây là lần đầu tiên anh khóc, kể từ cái đêm trên nhà ga cũ cách đây mười lăm năm. Nước mắt cứ tuôn đầy khóe mi không sao ngăn lại được. Tưởng như khối băng khổng lồ trong cơ thể anh đang tan ra, thành những dòng nước mắt. Anh khóc mãi, khóc mãi bởi anh không biết phải làm gì hơn vào lúc này.

Mình đáng bị bỏ lại đơn độc thế này lắm. Tại sao mình không thể đem lại hạnh phúc cho ai hết, dù chỉ một chút, dù chỉ một người?

Anh ngước mắt nhìn tòa nhà cao hơn hai trăm mét, tít trên cao có ánh đèn nhấp nháy đỏ, nhưng thế cũng không đủ để cứu rỗi anh lúc này.

7

Đêm hôm đó, cô mở phong bì vừa tìm thấy để đọc lại. Cô rút thư ra, màu mực còn mới như vừa viết hôm qua, nét chữ cũng chưa hề thay đổi nếu so với bây giờ.

Mới lướt qua mấy dòng đầu, cô đã nhẹ nhàng cho trở vào phong bì. Bây giờ vẫn còn quá sớm, đợi nhiều tuổi hơn một chút mình sẽ đọc lại nó.

Từ giờ cho đến lúc đó, mình phải giữ gìn lá thư thật cẩn thận.

“Takaki thân mến,

Cậu khỏe không?

Lúc hẹn gặp nhau, tớ không nghĩ hôm nay tuyết sẽ rơi dày như thế này. Xem chừng tàu đến trễ rồi, nên tớ quyết định viết thư cho cậu trong thời gian chờ đợi.

Vì trước mặt có lò sưởi nên ở đây ấm lắm. Trong cặp tớ lại có sẵn tập giấy viết thư để tiện viết bất cứ lúc nào. Tớ định lát nữa sẽ trao tận tay Takaki lá thư này. Nếu cậu đến quá sớm tớ sẽ không viết kịp mất. Nên cứ đến từ từ thôi nhé, đừng vội!

Lâu lắm chúng mình mới được gặp nhau đấy nhỉ. Mười một tháng rồi còn gì. Thực ra tớ run lắm. Thậm chí tớ còn nghĩ, gặp mà không nhận ra nhau thì tớ phải làm sao? Nhưng mình hẹn ở ga này, bé xíu. Làm sao có chuyện không nhận ra nhau được. Tớ có hình dung Takaki trong bộ đồng phục và cả bộ đồ cầu thủ, tự dưng có cảm giác cậu đã thành người khác.

Tớ phải viết gì tiếp theo nhỉ?

À, đúng rồi. Đầu tiên tớ muốn cảm ơn cậu. Tớ ân hận mãi vì chưa nói được với cậu. Lúc chuyển đến Tokyo, may mà có cậu. Tớ rất vui sướиɠ vì được làm bạn với cậu. Không có Takaki, trường học với tớ là một nơi kinh khủng.

Thế nên, tớ không muốn phải chuyển trường và rời xa cậu. Tớ muốn học cấp II, cấp III, và học đại học cùng Takaki. Đó mãi là niềm mơ ước của tớ. Giờ tớ đã quen trường quen lớp mới (nên đừng lo cho tớ nhé) nhưng ngày nào tớ cũng ước, ‘Giá mà Takaki ở đây, sẽ vui biết chừng nào?’

Vậy mà Takaki sắp chuyển đến một nơi xa ơi là xa. Tớ buồn lắm, Tokyo và Tochigi cũng không phải gần nhưng tớ luôn nghĩ dù sao mình và Takaki vẫn có thể gặp nhau, vì chỉ cần lên tàu là gặp được. Nhưng lần này ở tận mạn kia của Kyushu, xa quá.

Từ giờ tớ sẽ phải quen với việc làm mọi thứ một mình. Tớ không tự tin lắm đâu nhưng tớ sẽ cố gắng. Takaki cũng thế nhé. Mình cùng cố gắng nào!

Và còn một điều tớ phải nói với cậu. Tớ muốn nói khi gặp cậu nhưng tớ sợ khi đó mình không nói được nên tớ viết ra đây.

Takaki à, tớ yêu cậu. Tớ không nhớ tớ yêu cậu từ khi nào. Tình cảm cứ đến, thật tự nhiên. Ngay từ lần gặp đầu tiên, tớ đã nghĩ Takaki là người con trai thật mạnh mẽ nhưng cũng rất đỗi dịu dàng. Và cậu lại luôn ở bên, bảo vệ tớ.

Takaki à, cậu sẽ ổn thôi. Dù có bất cứ chuyện gì xảy ra, cậu cũng sẽ vượt qua và trở thành một người tuyệt vời. Và Takaki, dù có đi đến tận chân trời góc bể nào, tớ cũng sẽ mãi yêu cậu.

Cậu hãy nhớ điều đó nhé.”

Đêm hôm đó, anh nằm mơ.

Anh đã viết lá thư trong căn phòng ở Setagaya lúc dọn đồ để chuyển nhà. Anh muốn trao lá thư cho người con gái anh yêu trong lần hẹn hò đầu tiên của hai người. Nhưng lá thư bị gió cuốn đi và anh không thể trao nó cho cô bé. Trong mơ anh biết rõ điều đó.

Nhưng anh vẫn phải viết thư, cho dù không ai đọc được. Anh chỉ biết duy nhất một điều, mình phải viết lá thư này.

Anh giở trang giấy và viết thêm vào trang cuối.

“Tớ không thực sự hiểu, ‘trưởng thành’ rốt cuộc có ý nghĩa thế nào? Nhưng tớ muốn trở thành người mà sau này dù có tình cờ gặp lại Akari ở đâu đó, tớ cũng đối diện bằng sự đường hoàng và tự hào. Tớ muốn hứa với Akari một điều.

Rằng tớ sẽ mãi yêu cậu, Akari.

Giữ gìn sức khỏe nhé.

Tạm biệt cậu.”

8

Tháng Tư, đường phố Tokyo điểm xuyết sắc anh đào rạng rỡ.

Làm việc đến gần sáng mới ngủ nên lúc anh tỉnh dậy trời đã xế trưa. Anh kéo rèm để ánh sáng tràn vào phòng. Sương tan và nắng vàng như rót mật trên những ô cửa kính sáng choang của mấy tòa cao ốc xung quanh. Sắc hồng của hoa anh đào lấp ló trong khu dân cư. Tokyo quả là nhiều hoa anh đào.

Anh nghỉ việc được ba tháng và bắt đầu công việc mới cách đây một tuần. Nhờ lời giới thiệu của công ty cũ, anh nhận làm trọn gói một số hạng mục tỉ mỉ từ thiết kế đến lập trình. Anh không biết liệu mình có đeo đuổi nghề lập trình tự do này hay không, nhưng ít nhất giờ đây anh đã muốn được làm việc. Và lâu lắm rồi anh mới lập trình, hóa ra nó vẫn còn sức hút đối với anh. Cảm giác mười đầu ngón tay chạm lên bàn phím thực sự dễ chịu.

Bữa sáng đơn giản gồm bánh mì phết bơ mỏng ăn kèm cà phê pha một lượng sữa vừa đủ. Rửa bát xong, anh quyết định cho phép mình nghỉ một ngày sau chuỗi ngày vùi đầu vào công việc.

Anh mặc áo khoác nhẹ và đi ra phố. Trước hết anh muốn đi dạo, chưa cần biết là đi đâu. Một ngày đẹp trời, gió mơn man lùa trong tóc, không khí vẫn phảng phất mùi của ban trưa vừa qua.

Từ lúc nghỉ việc, anh mới bắt đầu cảm nhận được mùi vị của từng thời điểm khác nhau trong ngày trên đường phố, điều mà những năm qua anh gần như lãng quên. Sáng sớm có vị trong lành khỏe khoắn, chiều muộn có vị êm đềm bao dung, trời sao có vị của những vì tinh tú và những ngày âm u có vị của mây. Tổng hòa của con người, phố xá và tự nhiên cũng có mùi vị đặc trưng, rất riêng. Vậy mà mình đã quên gần hết rồi sao?

Anh thả bộ trên con đường dài hẹp, lối vào khu dân cư. Cổ họng khát khô nên anh tìm máy bán hàng tự động, mua cho mình một lon cà phê. Anh ghé vào một công viên gần đó, vừa uống cà phê vừa bình thản ngắm nhìn lũ trẻ tan học tràn ra khỏi cổng trường, và từng đoàn xe hơi nối đuôi nhau chạy qua cầu.

Ở bên kia khu dân cư là những tòa cao ốc của Shinjuku. Phía sau chúng là khoảng trời bao la, nhẹ và trong như được màu xanh gột rửa, lơ lửng vài cụm mây trắng trôi ngang qua.

Anh băng qua đường ray. Một cây anh đào lớn đứng cạnh thanh chắn đường ray, vô số những cánh hoa rơi xuống, phủ trắng con đường rải nhựa. Anh nhìn những cánh hoa đang chấp chới trên không và sực nghĩ ra…

Năm centimet trên giây.

Tiếng chuông vang lên, báo hiệu tàu sắp chạy qua, mang theo dư âm của hoài niệm, làm khuấy động không gian mùa xuân.

Một cô gái đi ngược chiều anh. Đôi xăng đan trắng của cô gái lách cách trên mặt sàn bê tông, nhưng âm thanh lanh lảnh ấy mau chóng chìm lấp trong tiếng chuông hiệu leng keng. Đúng lúc hai người đi lướt qua nhau, anh chợt thấy tim mình lóe sáng.

Hai người tiếp tục đi về hai hướng ngược chiều nhau. Nếu anh ngoái lại thì cô ấy cũng làm như vậy. Dù không có căn cứ gì, anh vẫn tin tưởng mãnh liệt vào điều đó.

Băng qua đường ray xong, anh từ từ quay lại nhìn cô. Cô cũng từ từ quay người lại. Mắt họ giao nhau.

Trái tim và kí ức trỗi lên cồn cào trong anh. Đúng khoảnh khắc đó, đoàn tàu chạy vụt qua, cắt đứt tầm nhìn của hai người.

Liệu cô ấy còn đứng đó, sau khi đoàn tàu chạy qua không?

Anh tự hỏi.

Nhưng điều đó không còn quan trọng với anh. Nếu đúng là “cô ấy”, chỉ có thế thôi cũng đủ làm nên một phép màu.

Và khi đoàn tàu chạy qua, anh sẽ tiến bước, không còn do dự.