Chương 49

Cả hai ngồi trên hàng ghế đá bên công viên đối diện. Trông cả hai lúc này trông như hai thái cực trái ngược nhau. Viên Minh trông tựa như một thiên sứ trong bộ váy trắng tinh khôi, còn Lăng trông như một ác quỷ trong bộ quần áo đen trơn từ đầu tới chân.

Ánh sáng vàng dịu từ những chiếc đèn trong công viên làm cho khung cảnh thật tĩnh mịch, chỉ còn những tiếng pháo hoa vọng lại từ phía đằng xa và tiếng cạch cạch từ những con thiêu thân va vào bóng đèn.

Ánh mắt Viên Minh đang hướng ra phía xa, nơi đang có những chùm pháo hoa đang lấp lánh. Cơn gió khẽ lùa tới khiến cô rùng mình, ôm chặt hai vai. Ban nãy chỉ định ra ngoài vườn dạo một chút nên cũng không mang áo khoác.

Bỗng một chiếc áo khoác được khoác nhẹ qua vai, cô quay sang nhìn Lăng.

- Sau chuyện vào tối hôm đó đã có rất nhiều chuyện xảy ra. Tôi và bố đã gặp nhiều sự phản đối của họ hàng khi họ không tin việc mà Dương Mỹ đã làm, họ không chấp nhận việc đưa cô ấy ra nước ngoài sinh sống. Bố mẹ của cô ấy thậm chí còn cho rằng tôi vu khống cho con gái của họ.

Ngay cả Dương Mỹ, cô ta cũng nói rằng tôi bịa đặt vu khống cho cô ta.

Khi bằng chứng về việc làm của cô ấy được đưa ra thì họ mới tin Dương Mỹ đã làm ra những chuyện ấy. Mọi thành viên trong họ hàng đều đã chấp nhận việc phải trục xuất cô ấy bởi nếu như chuyện này mà bị lộ ra thì tất cả uy tín trong kinh doanh của bọn họ sẽ bị ảnh hưởng rất nặng nề.

- Vậy sao cậu lại mất tích cả tuần như vậy? Viên Minh định nổi giận trong giây lát nhưng đã kịp bình tĩnh.

- Những tưởng mọi chuyện sẽ kết thúc ở đó nhưng Dương Mỹ đã khóc lóc cầu xin và chỉ chấp nhận rời đi nếu như được tôi đi cùng. Tôi không còn cách nào khác đành phải chấp nhận dẫn cô ta đi. Lăng khẽ thở dài….

- Vậy sao cậu không nói tôi một lời? Cô lườm Lăng. Đây chính là điều mà cô hậm hực nhất. Không nói cho người ta một lời.

- Điện thoại đã bị hỏng sau vụ ẩu đả tối đó. Bố tôi có lẽ do đã quá căng thẳng khi giải quyết việc này nên bệnh tim của ông lại tái phát.

Cô ngạc nhiên khi nghe thấy Lăng nói về bệnh tình của bố cậu: Ông ấy sao rồi?

- Hiện tại đã đỡ nhiều rồi. Ông ấy hiện đang ở tại một bệnh viện bên Mỹ để điều trị.

Tôi….. thật sự rất muốn báo cho cậu nhưng không thể.

Giọng Lăng trầm ấm, hai tay chắp lại đặt trên đầu gối. Viên Minh cũng không nói gì cúi đầu nhìn xuống, hai vai đang run lên, lặng im không khác gì một bức tượng.

- Tôi rất nhớ cậu. Lăng đưa tay nắm lấy tay cô, bàn tay lạnh lẽo khẽ làm cho cô giật mình. Đôi môi cậu mím chặt, ánh mắt phảng phất nỗi buồn khổ sở.

- Mọi chuyện đã xong chưa? Cô nhẹ nhàng nói, giọng hơi run run.

Lăng trầm ngâm hồi lâu rồi cũng khẽ gật đầu. ổn hết rồi. Cậu cũng ổn rồi chứ?

Cơn gió khuya càng trở nên lạnh lẽo, trong cơn gió ấy phảng phất mùi hoa thơm nhẹ dịu.

- Không. Không ổn. giọng cô nhỏ nhẹ. Câu nói ấy khiến Lăng khẽ nhắm mắt lại, tay nắm chặt tay cô.

Vì cậu đã mất tích cả tuần nhưng không nói với tôi một lời. Ngày nào tôi cũng đợi, đợi mãi, tay luôn cầm vào điện thoại mong chờ. Cứ mỗi khi điện thoại reo tôi lại hồi hộp mừng rỡ để rồi lại thất vọng.

Lăng nắm chặt tay cô : Cậu có nhớ chỗ này không Viên Minh?

Cô ngơ ngác trước câu hỏi ấy. Là sao?

Lăng mỉm cười nhắm mắt lại:

- Ở đây tôi đã quen được một cô gái. Một cô bé cực kì dễ thương, trông không khác gì một cô công chúa vậy.

- Có phải cô bạn đã khiến cậu muốn học ở Multi đúng không?

- Ừ. Chính cô gái ấy. Lăng đưa tay sờ lên sợi dây chuyền trên cổ.

10 năm trước tôi đã không còn gặp lại cô ấy. Và bây giờ tôi đã gặp được rồi. Tuy rằng cô ấy không còn nhớ những chuyện từ 10 năm nữa nhưng không quan trọng.

Cậu đã biết được Viên Minh chính là cô gái bé nhỏ của 10 năm trước rồi. Cậu đã biết từ lâu rồi. Cậu cũng biết vì sao 10 năm trước cô ấy lại không gặp cậu nữa. Cô ấy đã đi du học từ khi đó cho tới bây giờ.Cô ấy không còn nhớ tới cậu nữa nhưng cậu không quan tâm. Có thể thời gian là 10 năm đã là quá dài để cô ấy nhớ tới một người, nếu cô ấy đã quên thì cậu sẽ làm cho cô nhớ tới mình bây giờ. Cậu sẽ không để cho cô ấy rời xa mình nữa.

Lăng khẽ đưa tay nâng đầu Viên Minh. Ánh mắt trìu mến nhìn cô.

- Viên Minh!

- Ừ

- Cậu đã quên người đó rồi chứ?

- Ừ. Cô gật đầu, đôi môi hồng mấp máy không ngừng

- Vậy hãy để tôi thay thế chỗ của người đó trong trái tim cậu nhé? Tay cậu tê rần khi nói ra những lời ấy.

- Đây là lời tỏ tình đấy hả? Viên Minh cũng hơi ngỡ ngàng, cô bật cười khẽ lau nước mắt.

- Ừ. Tôi rất nghiêm túc.

- Tôi nhiều thói hư tật xấu lắm. Cậu sẽ phải hối hận đấy.



- Tôi luôn yêu những điều ấy.

- Không hối hận?

- Không! Lăng kiên định.

Viên Minh cố gắng gạt đi những giọt nước mắt đáng ghét ấy. Những giọt nước mắt của hạnh phúc cứ lăn dài trên khuôn mặt bầu bĩnh đáng yêu của cô.

- Tôi đã đợi lời này từ lâu lắm rồi đấy. Đôi môi cô khẽ bật cười, hai má ửng hồng. Vục đầu vào ngực Lăng, cô siết chặt vòng tay

Lăng ngây người trong chốc lát nhưng rồi cậu cũng đã bình tĩnh lại. Ôm chặt người con gái ấy vào lòng.

Cảm giác hạnh phúc và bình yên nhất chính là được ôm trọn người mà mình yêu trong vòng tay.

Bây giờ đây. Cô ấy sẽ là tất cả đối với cậu.

Người con gái mà cậu muốn bảo vệ nhất, yêu thương nhất.

Dưới ánh đèn đường vàng dịu.

Không gian tĩnh lặng.

Cái lạnh tê buốt.

Từ đằng xa những bông pháo hoa chào đón một năm mới đã bắt đầu tỏa ra những vô vàn những tia sáng đầy màu sắc.

Hai người ôm nhau. Thời gian tưởng chừng như ngừng trôi. Cả hai đang chìm trong niềm hạnh phúc trong khung cảnh thơ mộng nhưng lộng lẫy này.

Hạnh phúc cũng giống như không khí.

Không thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Hạnh phúc là phải cảm nhận bằng cả trái tim…..

………………

Tại một bệnh viện tư nhân tại New York- Mỹ

Trong một phòng bệnh đặc biệt. Một người đàn ông đang ngồi quay đầu ra cửa sổ. Rèm cửa sổ tung bay trong làn gió lạnh lẽo.

- Ông sắp tới giới hạn rồi. Nên quyết định ngay đi thôi. Một người bác sĩ trung niên đeo kính đang nói với ông ấy

- Chưa được… 2 năm nữa. Chỉ 2 năm nữa thôi. Giọng nói ông ta mệt nhọc

- Đừng để tới lúc đó rồi hối hận.

Ông bác sĩ thở dài rồi ra khỏi phòng. Giờ chỉ còn lại một người đàn ông ấy.

Reng…… reng……… chuông điện thoại vang lên phá vỡ bầu không gian yên tĩnh

- Bố nghe đây.

- Bố sao rồi. Có thấy đỡ hơn chưa?

- Đỡ nhiều rồi. Con và mẹ không cần phải lo cho ta đâu

- Mẹ nói sẽ sắp xếp để qua với bố đó. Bố cố gắng điều trị nhé.

- Ừ. Ta biết rồi. Hãy nhớ giữ gìn đừng để bị bệnh nhé?

- Vâng. Bố yên tâm

Khẽ bấm tắt điện thoại. Ông nhắm mắt lại trầm ngâm.

- 2 năm nữa

Ta có nên làm như vậy không?

Lăng!

………….

Thời gian trôi qua nhanh. Chỉ mới đó thôi cả Lăng và Viên Minh đều đã tốt nghiệp cấp 3. Cấp 3 có thể là một trong những khoảng thời gian hạnh phúc nhất, buồn nhất, cảm xúc nhất, mệt mỏi và vui vẻ nhất trong cuộc đời của mỗi người học sinh.

Tia nắng vàng khẽ rọi khiến Viên Minh tỉnh giấc. Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, những tia sáng nhẹ dịu đang bứng sáng lên dễ chịu. Cô nhẹ bước đôi chân mảnh khảnh lại cửa sổ, khẽ đẩy cánh cửa sổ. Làn gió biển nhân cơ hội ùa vào hất tung mái tóc đen óng dài. Tấm rèm cửa trắng tung bay mềm mại trong làn nắng sớm. Cô khẽ nhắm mắt cảm nhận hơi muối trong những cơn sóng vỗ rì rào. Một cảm giác thật dễ chịu của một ngày mới.



- Chói quá à…….

Viên Minh quay đầu nhìn. Hải Quỳnh đang nằm lăn trên giường cố gắng lấy chăn trùm kín mặt. Cô khẽ mỉm cười nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng. Cô muốn đi dạo, thời tiết thế này mà không đi dạo thì quả thật uổng phí.

Bước từng bước chậm rãi trên bãi biển đẫm hơi mặn. Đôi chân tinh nghịch ấn mạnh xuống bờ cát đẫm nước. Ánh nắng như đang nhảy nhót trên chiếc váy trắng tinh khôi cùng mái tóc đen tung bay trong gió. Biển, sóng, gió, nắng cùng với một thiên thần, mọi thứ thật hoàn hảo khiến lòng người si mê.

Cô đang nhắm mắt , hai tay dang rộng ra như muốn cảm nhận được hết sự thoải mái này.

- Dậy sớm vậy? Tiếng nói từ sau khiến cô giật mình. Lăng không biết đã đứng đằng sau từ lúc nào.

- Ừm. Thời tiết này mà dậy muộn thì quả là uổng phí. Cô ngồi xuống bãi cát

Lăng cũng ngồi xuống bên cạnh: Vậy mà chỉ muốn đi một mình mà không rủ hả?

- Tưởng cậu đang ngủ nên cũng không đánh thức. Cô mỉm cười

- Biển buổi sáng đẹp quá nhỉ?

- Ừ. Tới đây 3 ngày rồi mới có cơ hội được chiêm ngưỡng cảnh này...

Mặt trời lên cao hẳn, bao trùm lấy tất cả.

- Bắt đầu đông người rồi. Về thôi. Viên Minh vốc một nắm cát ném ra đằng trước rồi đứng dậy.

- Tôi đói rồi.Cậu về đánh thức Hải Quỳnh đi. Còn tôi sẽ gọi Triệu Huy dậy để cùng đi ăn sáng luôn.

Lăng dẫn Viên Minh tới trước cửa phòng rồi tạm biệt. Cả 4 đang đi du lịch sau khi hoàn thành kì thi đại học đầy vất vả. Và chuyến đi du lịch này chính là phần thưởng cho sự vất vả ấy. Đối với Viên Minh cô đã dự thi ngành thiết kế thời trang, kì thi này cũng không có gì là khó khăn đối với cô.

Còn Lăng thì cậu không thi đại học. Cậu cũng không có ý định thi bởi bố nuôi cậu ông Châu Thanh luôn mong muốn cậu sẽ tiếp quản công ty vệ sĩ của ông ấy. Ban đầu Lăng hoàn toàn không đồng ý khi nghe Châu Thanh nói như vậy nhưng bệnh tình của ông ấy đã không được tốt nên cậu cũng phải chấp nhận cho ông ấy vui lòng. Có thế nào thì cậu cũng chỉ là một kẻ được nhận nuôi. Chấp nhận việc này khiến cậu có cảm giác giống như mình là một kẻ hám danh lợi.

.....

Trong phòng của Lăng

- Yo. Đâu về đấy. Triệu Huy nghe thấy tiếng cửa mở nên ngóc đầu dậy

- Đi dạo biển thôi.

Tỉnh chưa dậy ăn sáng. Lăng trả lời cộc lốc

- Nhác quá..... Đi thì đi. Triệu Huy bật dậy chạy thẳng vào nhà vệ sinh. Miệng cậu ta nói nhác nhưng thật ra thì cậu mới là người hào hứng nhất.

Lăng nằm lên giường, mở điện thoại xem nhưng tấm hình quý báu mà cậu mới chụp được ban nãy. Khoảng khắc Viên Minh dạo chơi bên bờ biển đã được Lăng lén chụp lại.

- Không khác gì một nàng thiên sứ. Lắng mỉm cười lướt từng tấm ảnh

- Ai? Thiên sứ gì vậy? Triệu Huy nói khiến cậu giật mình cất vội điện thoại.

- Xong chưa? Đi thôi. Giọng Lăng ấp úng

- Ok rồi. Mặc thêm cái áo nữa là được.

.....

Tại phòng Viên Minh

- Dậy chưa nàng? Viên Minh nhảy tưng lên giường tay khẽ vuốt mái tóc của Hải Quỳnh.

- Gì vậy nè? Sao cậu dậy sớm thế? Hải Quỳnh ngái ngủ cố gắng mở mắt nhìn cô

- Mặt trời lên tới đỉnh đầu rồi chứ sớm gì nữa. Viên Minh mỉm cười

- Thôi cho tớ ngủ thêm chút đi. Tối qua ngủ muộn mà...

- Không được. Dậy đi ăn sáng nào. Viên Minh giật tấm chăn ra rồi cù vào hông của Hải Quỳnh khiến cô nàng hét lớn lên.

- Hahaa..... thôi.... buồn...... đừng có chọc nữa mà..... Hải Quỳnh cười chảy cả nước mắt. Giờ thì cô đã tỉnh ngủ hẳn sau trò đùa ấy rồi.

Mà sao cậu có thể dậy sớm như vậy hả? Tối qua cậu cũng ngủ muộn giống tớ mà

- Thời tiết dễ chịu quá nên dậy sớm á. Cậu đánh răng rửa mặt đi rồi cùng đi ăn sáng nào. 2 bọn họ đang đợi ta đấy.

- Ừ. Mà cái tên Triệu Huy đó thật đáng ghét. Chỉ vì những trò đùa của cậu ta mà mình mới thiếu ngủ như thế này đây. Hải Quỳnh hậm hực bước vào nhà vệ sinh.

Viên Minh nhìn cái tướng đi của Hải Quỳnh mà không nhịn được cười: Cậu mới chính là người thích thú nhất với trò đùa của cậu ta mà.