Chương 1

Diệp ngồi lặng lẽ bên cạnh đống máy móc trong phòng thu âm, nguồn phát sáng duy nhất của căn phòng là bóng đèn treo lơ lửng trên trần nhà đang tỏa ra thứ ánh sáng màu vàng cam dịu mắt. Cô chăm chú theo dõi từng cử chỉ của người kỹ thuật viên ở phía bên kia cửa kính. “Ba… Hai… Một!” anh ta vừa đưa tay ra hiệu vừa mấp máy môi. Ngay lập tức Diệp hít vào một hơi thật sâu rồi như một thói quen đã được lặp lại nhiều lần, cô vô thức mỉm cười dù không có ai đang thực sự theo dõi cô ngoài người kỹ thuật viên mang bộ mặt tẻ nhạt.

“Xin chào các thính giả thân mến, chuyên mục phát thanh ‘Lắng nghe để thấu hiểu’ đã quay trở lại. Và tôi là Diệp - biên tập viên của chương trình.”

Ngừng lại nửa phút cho thời gian của nhạc hiệu nổi lên, Diệp mở đầu chương trình bằng câu chuyện được gửi qua e-mail của một cô gái đang vướng mắc giữa tình yêu và tình bạn. Một chủ đề quen thuộc của những người trẻ.

Công việc của Diệp là đọc thư qua micro, chia sẻ những lời khuyên (có vẻ như) chân thành và đầy trải nghiệm, cuối cùng cô không quên đính kèm một câu chúc phù hợp.

Ngày nào cũng vậy, hai giờ đồng hồ thu âm của chương trình đêm muộn “Lắng nghe để thấu hiểu” do Diệp phụ trách luôn trôi qua trong những câu chuyện, những lời bộc bạch của rất nhiều người lạ. Số lượng thư từ gửi tới hòm thư của chương trình thường không đếm xuể, phần lớn Diệp sẽ cố gắng hồi đáp ngay bằng e-mail hoặc cần mẫn hơn là thư tay, và trong số đó sẽ chỉ có một vài câu chuyện đặc biệt được cô biên tập để lên sóng.

Nhu cầu muốn được chia sẻ và được lắng nghe của con người tăng lên theo tốc độ nhịp sống hối hả. Thế nhưng kỳ lạ là họ không lựa chọn chia sẻ với những người thân thuộc xung quanh, mà lại lựa chọn gửi gắm nỗi lòng vào một kẻ hoàn toàn xa lạ, như Diệp.

Có lẽ điều đó giúp họ vơi bớt những rào cản ngại ngùng và can đảm mở lòng hơn chăng?

Không ít những thính giả đã bộc bạch rằng, cảm giác bế tắc và cô đơn đã phần nào biến mất khi vấn đề của họ được Diệp kiên nhẫn lắng nghe và đưa ra những lời an ủi đúng lúc. Dường như không chỉ có mình Diệp mà là rất nhiều rất nhiều những con người xa lạ ngoài kia đang cố gắng lắng nghe và đồng cảm với câu chuyện của họ, giọng nói của cô chỉ là một nhịp cầu bắc nối, mang sứ mệnh đại diện cho tiếng lòng của số đông mà thôi.

Có lẽ chẳng có ai trong số họ từng thực sự lắng nghe Diệp.

Trong một lần tình cờ bắt gặp bài báo về con cá voi 52 hertz, vì tần số phát ra tín hiệu của nó khác biệt với giống loài nên nó không thể giao tiếp với những con cá voi khác, những nhà khoa học đã gọi nó là “chú cá voi đơn độc nhất hành tinh.” Nó đã lang thang một mình khắp đại dương mênh mông, tuyệt vọng phát đi những âm thanh kỳ lạ, hi vọng được nhận ra. Khi đó, Diệp đã nghĩ có lẽ cô cũng chỉ là một cá thể 52 Hz trong thế giới đông đúc này, cố gắng lắng nghe và kết nối với vô vàn người lạ qua sóng phát thanh, nhưng hoá ra lại chưa từng được hồi đáp…

*

* *

Ca làm việc của Diệp kết thúc vào lúc mười hai giờ đêm, lúc này thời gian đã chuyển mình sang một ngày mới. Diệp hối hả bước ra khỏi Đài phát thanh, từng cơn gió lạnh buốt táp vào nửa khuôn mặt không được khăn quàng cổ che kín khiến cô không khỏi rùng mình.

Vào mùa hè con phố này lúc nào cũng tấp nập và sáng đèn, kể cả là về đêm. Dường như chỉ cần bước chân xuống đường là Diệp sẽ có cảm giác thành phố không bao giờ ngủ. Thế nhưng khi mùa đông ập tới, nó cuốn phăng mọi nóng nực và ồn ã, làm cho những hoạt động ban đêm cũng thưa thớt dần.

Diệp đứng lẻ loi dưới vầng sáng của một cây đèn đường, phố xá xung quanh chìm nghỉm trong bóng tối len dày và bầu không khí tĩnh mịch.

Chỉ có duy nhất tiệm cà phê ở phía đối diện là còn sáng đèn.

Diệp đút sâu hai bàn tay lạnh cóng vào túi áo khoác, chậm rãi băng qua đường bằng những bước chân theo một nhịp điệu tùy hứng. Trong khoảng thời gian ít ỏi ấy, cô bỗng có cảm giác mình giống như con thú nhỏ lạc đường, cô đơn và sợ hãi, đang cố gắng tìm về nơi trú ẩn của riêng nó. Diệp không khỏi bật cười vì liên tưởng có phần trẻ con nhưng rất đỗi chân thực ấy.

Khi đưa tay đẩy cánh cửa kính nặng trịch, mắt Diệp bị thu hút bởi chiếc vòng nguyệt quế treo trên cửa cùng vài hình dán ông già Noel ngộ nghĩnh, lúc đó cô mới chợt nhận ra Giáng sinh chỉ còn cách vài tuần nữa.

Minh đứng ngẩn người bên trong quầy pha chế, ngón tay miết trên bàn gỗ tới mức trắng bệch. Cậu đang chăm chú nhìn gì đó trên màn hình laptop sáng xanh, trong quán lãng đãng trôi những ca từ và giai điệu của một bài hát nước ngoài mà Diệp không biết tên.

Hệt như lần đầu tiên bước chân vào tiệm cà phê này, lúc nào Diệp cũng cảm thấy an toàn và nhẹ nhõm khi ở đây. Có lẽ con thú nhỏ cô đơn trong Diệp phần nào được ủi an bằng hương cà phê ngây ngất và mùi bánh nướng thơm ngậy tỏa ra từ gian bếp, với âm thanh rù rì êm tai của máy xay và thi thoảng là tiếng “đinh” rất nhẹ của lò nướng.

Minh chủ quán, còn trẻ măng, dáng cao cao mảnh khảnh, đôi mắt nâu đẹp như một mảng mơ hồ của tuổi trẻ.

Nghe thấy tiếng chuông đinh đang phát ra trên cửa, Minh hơi giật mình ngẩng đầu khỏi laptop, nhưng ngay lập tức trên môi vương một nụ cười hiền hòa khi nhìn thấy Diệp đứng đó. Diệp mệt mỏi giơ tay chào cậu rồi chẳng màng tới việc gọi đồ, cô uể oải tiến về chỗ ngồi quen thuộc của mình trong góc phòng.

Trong quán vẫn sáng đèn nhưng chẳng có người khách nào, cũng giống hệt như cái lần đầu tiên Diệp tới đây.

Còn nhớ lần đó, sau khi đặt tách Latte Macchiato và một phần bánh quy lên bàn, Minh chẳng ngần ngại kéo ghế ngồi xuống đối diện với Diệp, mặc cho đôi mắt to của cô thoáng chút sửng sốt.

“Chị là phát thanh viên radio ở bên kia à?”

Minh chỉ tay về phía Đài phát thanh ở bên đường, ngón tay của cậu dài và sạch sẽ tới mức trắng xanh.

Bỗng nhiên Diệp hơi lăn tăn về việc có nên nói thật với cậu nhóc. Không chắc lắm, nhưng cậu nhóc có thể đào sâu câu chuyện bằng cách hỏi tần số phát thanh và khung giờ cô lên sóng. Chỉ là Diệp không mấy thích thú với việc một người gặp gỡ ngoài đời sẽ lắng nghe giọng nói của cô trên sóng phát thanh. Biết đâu được, chàng trai trẻ đang ngồi trước mặt cô đây sẽ vô tình nghe thấy những tâm sự trong một phút giây yếu lòng trước micro.

Với những suy nghĩ đang chạy loanh quanh trong đầu, Diệp quyết định sẽ bịa ra một lời nói dối vô hại.

“Không phải ai làm việc ở Đài phát thanh cũng là phát thanh viên đâu, nhóc. Tôi chỉ là người chỉnh sửa kỹ thuật, phát các ca khúc theo yêu cầu của thính giả, vậy thôi.”

“Ồ, nghe cũng hay đấy chứ ạ.”

“À thì…”

Vị sô-cô-la đăng đắng hòa cùng cà phê nóng ngậy tan nhanh trong khoang miệng Diệp. “Nghe cũng hay đấy chứ” - đó chính xác là những gì người ta hay nói mỗi khi thoạt nghe tới công việc của cô. Chẳng mấy ai hiểu rõ cảm giác lạc lõng và kiệt sức sau những giờ lên sóng liên tục.

“Thú vị nhưng cũng kèm theo vất vả. Lịch làm việc của tôi thường bắt đầu từ mười giờ tối tới nửa đêm. Những ca thu âm khác có thể kéo dài đến tận sáng. Chúng tôi thay phiên nhau làm việc, phát thanh 24/24.”

Câu chuyện tưởng chừng như vu vơ của buổi tối hôm ấy kéo về một mối giao tình giữa Diệp và cậu nhóc chủ quán cà phê Serendipity. Nói là “giao tình” thì cũng không hẳn đúng, Diệp nghĩ nó giống như mối quan hệ gọi là có quen biết giữa chủ quán và một khách quen hơn.

Khi đã thường xuyên lui tới tiệm cà phê sau mỗi ngày làm việc, Diệp mới biết Serendipity thường đóng cửa lúc mười một giờ khuya, mùa đông cũng như mùa hè. Buổi tối lần đầu tiên cô đặt chân vào đây chỉ là một ngoại lệ của Minh. Cậu nhóc có tâm sự gì đó và chẳng buồn đóng cửa quán tới tận sáng, Diệp có thể lờ mờ đoán ra song cũng không tiện hỏi sâu.

Từ đó trở đi, tiệm cà phê ở phía bên kia đường luôn dành cho Diệp một ngoại lệ đặc biệt vào thời điểm thành phố bước qua ngày mới.

Minh nhanh chóng ghi nhớ đồ uống yêu thích của Diệp, Latte hoặc Cappuccino nóng vào mùa đông, trà đen Nhật Nguyệt Đàm hoặc trà đào lạnh vào mùa hè. Điều đó đôi khi làm cô cảm thấy dễ chịu sau những giờ lên sóng vất vả. Tưởng chừng như giữa họ có chung một tần sóng vô hình, ít thôi nhưng đủ để đôi lúc không cần dùng tới những lời nói thừa thãi.

Và cũng lâu dần, chẳng hiểu sao Diệp có thể tự nhiên trò chuyện với Minh, chia sẻ vài ba câu chuyện thú vị của thính giả nghe đài. Duy chỉ có cảm giác cô đơn, lạc lõng thật sâu bên trong là Diệp luôn cố gắng tìm cách giấu nhẹm.

Minh không hẳn đủ thân quen để thiết lập một mối quan hệ riêng tư hơn mức xã giao.

Nhưng cậu cũng chẳng còn xa lạ để Diệp có thể kể lể hết mọi tâm sự dồn nén trong lòng, để rồi sau đó cuộc đời hai người chẳng bao giờ có lần giao nhau thứ hai.

Một mối quan hệ lơ lửng, đi kèm một thứ tình cảm lừng khừng. Minh trẻ măng, còn Diệp thì chưa sẵn sàng mở lòng với bất kỳ ai.

Thành ra cứ mỗi lần đứng lặng giữa bóng tối bủa vây ở phía bên này đường, con thú nhỏ lạc lõng trong Diệp lại ngước nhìn hình dáng mờ mờ bên trong lớp ánh sáng ấm áp ở phía đối diện kia và tự hỏi, liệu đó có phải là chốn dừng chân an toàn cho nó?