Chương 2

Diệp cứ nghĩ mình sẽ quên khuấy mất ngày lễ Giáng sinh, thế nhưng thời gian càng trôi gần về đầu bên kia của tháng mười hai, không khí thành phố càng nhộn nhịp ấm áp. Ngay cả người vô tâm như Diệp cũng dễ dàng nhận ra các cửa hiệu trên phố tràn ngập hai sắc màu đặc trưng của Giáng sinh là sắc xanh và sắc đỏ. Trong quán cà phê Serendipity, Minh cũng đã bày trong tủ kính vài chiếc bánh quy gừng nhỏ xinh dành riêng cho dịp Noel.

Những ngày này, Serendipity lúc đêm muộn chẳng còn dành riêng cho Diệp như một ngoại lệ đặc biệt nữa, cô đành phải tạm san sẻ khoảng không gian an toàn và nhẹ nhõm ấy với những người khách muộn khác, đa phần là các cặp đôi ngọt ngào.

Cũng vì lí do đó mà những khoảnh khắc Diệp và Minh ngồi lại bên nhau, tán gẫu vài ba câu chuyện vu vơ bên tách cà phê nóng đành phải tạm gác lại.

“Chị có kế hoạch gì cho ngày lễ Noel chưa ạ?”

Diệp thoáng ngạc nhiên khi cậu nhóc chủ động tìm tới bàn cô nói chuyện ngay giữa lúc đông khách. Cô ngẩng đầu khỏi trang sách giết thời gian và nhìn thấy những ngón tay trắng bệch của Minh miết chặt lấy khay gỗ bưng đồ uống. Cậu đang căng thẳng.

“Minh cũng biết mà, càng là ngày lễ chúng tôi lại càng bận.” Diệp chán chường nhún nhún vai.

Minh hơi lúng túng đưa tay lên gãi đầu, nhưng nửa chừng lại ngượng nghịu thu về cánh tay đang giơ ra giữa không trung. Diệp hơi buồn cười trước cử chỉ trẻ con của cậu nhóc, bèn mở lời: “Đến hôm đó quán cũng sẽ đông khách lắm đấy, Minh không nên bỏ qua cơ hội kiếm tiền này đâu. Nhưng khi nào xong công việc, tôi nhất định sẽ ghé qua, và thử chút bánh quy gừng Minh làm. Nếu Minh không phiền?”

“Tất… nhiên rồi ạ!”

Minh lúng búng nói khẽ rồi quay ngoắt đi, đầu vẫn chẳng hề ngẩng lên nhìn vào mắt Diệp lấy một lần.

Chẳng hiểu sao khi nhìn theo bóng lưng thẳng tắp của Minh, cô lại thấy tiêng tiếc như vừa sượt khỏi tay một điều gì đẹp đẽ.

Chẳng biết có phải vì điều ước Giáng sinh của Diệp đã được ông già Noel nghe thấy hay không mà đêm ngày hôm đó, chương trình phát thanh “Lắng nghe để thấu hiểu” bị tạm ngừng để nhường lại thời lượng cho các chương trình phát thanh về sự kiện Noel. Sau khi thu âm chuyên mục tin tức kéo dài khoảng một giờ đồng hồ, Diệp tan làm sớm hơn thường lệ.

Khi cúi đầu bước ra khỏi Đài phát thanh vẫn còn sáng đèn, cô mới chợt nhận ra cơn mưa bay bay ngoài đường. Mặc cho thời tiết chuyển lạnh và có mưa nhỏ, dòng người chen chúc trên phố gần như không có dấu hiệu giảm bớt. Diệp khẽ liếc mắt nhìn tiệm cà phê ở phía đối diện, thấy khách đã ngồi chật cứng trong quán, còn cái bóng mảnh khảnh của Minh thì tất bật đi đi lại lại giữa những đầu người.

Nhìn từ xa, Serendipity thật khác lạ so với hình dáng thường ngày của nó.

Đằm lại những cảm xúc bất ổn đang dâng lên trong tâm trí, Diệp vẫn quyết định băng qua lòng đường chật cứng người qua lại.

Mắt Minh thoáng sáng lên một tia rất nhỏ khi nhìn thấy Diệp đứng yên ngoài cửa, trên mái tóc đen nhánh của cô còn đậu lại những hạt mưa bụi li ti. Trước khi cậu kịp mừng rỡ tiến lại gần, cô đã lắc lắc đầu ra dấu.

Diệp cất túi xách, nhanh nhẹn khoác chiếc tạp dề màu nâu có in logo của Serendipity trên đó rồi thành thạo phụ giúp Minh phục vụ đồ uống và bánh cho khách trong tiệm.

“Minh cứ tập trung nướng bánh và pha chế đi. Để tôi lo phần bưng bê cho!”

“...”

Minh ngập ngừng định nói gì đó, song năm người khách vừa cười nói vừa ùa vào trong tiệm đã khiến cậu quyết định nuốt lại lời từ chối.

Khách ra vào Serendipity liên tục, dù lúc ấy đã qua nửa đêm được một lúc lâu. Thỉnh thoảng lại có vài bạn trẻ kéo cửa ngó đầu vào bên trong, sau khi nhận được cái xua tay của Minh thì gương mặt thoáng qua vẻ thất vọng.

Gần ba giờ sáng, dòng người đi trên phố vẫn chưa có dấu hiện dừng lại, thật chẳng sai khi Diệp luôn nghĩ thành phố này chẳng bao giờ ngủ về đêm. Những con người trẻ măng lao ra đường để kiếm tiền, để kiếm niềm vui hoặc một cái gì đó cho riêng họ. Không biết họ có tìm thấy điều họ muốn, và không biết khi đã tìm thấy điều đó, liệu họ có rời bỏ thành phố này để quay trở về nơi chốn bình yên của mình?

Có những người quá tham lam, sau khi tìm thấy điều họ cần, rốt cuộc họ lại tìm cách bám trụ lại thành phố nhộn nhịp này càng lâu càng tốt.

Có những người cứ lao đi mà chẳng biết mình đang kiếm tìm điều gì - như Diệp.

Người ta vẫn nói, con người là sinh vật luôn bị thu hút bởi những điều mình không có được. Có lẽ vì thế mà Diệp, trong một lần quá mệt mỏi với hành trình bất định của mình, đã quyết định dừng lại và mở cánh cửa của Serendipity để cậu trai trẻ ấy từng chút một thận trọng bước vào thế giới của cô?

“Minh mệt rồi sao?”

Minh uể oải lật tấm biển “Close” xuống và xua tay với bất kỳ người khách nào có ý định ngó vào trong.

Cậu cẩn thận đặt từng chiếc bánh quy gừng mới ra lò vào chiếc túi giấy màu nâu, pha thêm một cốc Cappuccino nóng cho Diệp và một cốc cà phê Moka cho mình. Và trong lúc Diệp vẫn đứng đó ngơ ngác nhìn thì Minh châm lửa vào cốc nến thủy tinh trang trí nhân dịp Giáng sinh mà cậu đã mua từ rất lâu. Cho một buổi tối đặc biệt. Cho một người đặc biệt, duy nhất.

“Chị không định đón Giáng sinh ư?”

Minh nhẹ nhàng đẩy cốc Cappuccino đến trước mặt Diệp. Mùi sáp nến thơm dịu nhẹ phảng phất khắp không gian của tiệm. Một bài hát Noel tiếng Anh lãng đãng vang lên. Mọi thứ hài hòa và tự nhiên như thể nó vốn dĩ phải thế. Kể cả Diệp và Minh.

Diệp hơi hốt hoảng khi cô nhận ra bản thân đã từng chút một chấp nhận để chàng trai xa lạ ấy từng bước tiếp cận và xoa dịu vết thương của con thú nhỏ sợ hãi ẩn thật sâu bên trong cô. Mặc cho cô vẫn luôn ra sức chống cự, con thú ấy muốn ở lại nơi đây. Ở Serendipity. Bên Minh.

“Tặng chị. Quà Giáng sinh.”

Minh khẽ đẩy một túi giấy về phía Diệp. Bên trong có một tấm thiệp Giáng sinh và một cuốn sách. Tấm ảnh tình yêu của Ichikawa Takuji.

“Thôi chết, tôi sơ ý quá, chẳng chuẩn bị gì cho Minh cả.”

“Không sao đâu ạ. Chị giúp em trong hôm nay là đủ rồi. Một mình em chắc không thể xoay sở được đến giờ. Mà chị Diệp không buồn ngủ ạ?”

“Đặc thù công việc mà, Minh. Có những ngày về nhà đã quá giấc, tôi đành thức làm việc đến sáng rồi ngủ một giấc. Lắm khi không kịp nấu một bữa ăn tử tế, cửa hàng tiện lợi gần nhà quen mặt tôi đến mức thuộc luôn cả loại mì gói tôi hay ăn.”

“Em có thể nấu ăn cho chị mà, Diệp. Chỉ cần chị đồng ý.”

Minh bất ngờ thì thầm khiến câu chữ trong Diệp đột nhiên ngừng lại. Cô bối rối quay đầu nhìn ra ngoài cửa kính để tránh ánh mắt như đang thiêu đốt của cậu trai trẻ phía đối diện.

Diệp hiểu câu nói ấy của cậu có ý nghĩa gì.

Hơn cả một lời bày tỏ tình cảm, đó là sự gắn bó và xoa dịu.

Minh vươn người, nhẹ nhàng đặt lên môi Diệp một nụ hôn. Ngay khoảnh khắc ấy, những bóng đèn trong quán đột nhiên tắt phụt. Cả con phố nhộn nhịp bỗng chốc chìm trong bóng tối dày đặc. Chỉ có ở Serendipity, những ngọn nến vẫn nhảy múa.

Và trước khi mọi thứ trở nên tĩnh lặng, Diệp vẫn kịp nghe thấy câu hát tiếng Anh lãng đãng vang lên bên tai.

“Last Christmas I gave you my heart,

But the very next day, you gave it away...”