Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

7 Ngày Đếm Ngược

Chương 2: Mảnh giấy và lá phướn

« Chương TrướcChương Tiếp »
-Con sao vậy,Thu??Dạo này ba mẹ thấy con ăn uống thất thường.Tội nghiệp,kể từ cái vụ đó-Mẹ đừng nhắc lại nó nữa kẻo con Thu nó sợ!!

Người này tên là Hoàng Minh,còn nhân vật chính của chúng ta là Hoàng Thu,15 tuổi.Hoàng Minh bước tới rồi tiếp:

-Thưa cô nương,tại hạ thấy cô tâm thần bấn loạn,có thể bị ma nhập

Thu vớ lấy cái gối,ném vào Minh,hét:

-Anh nói vớ vẩn,biến về cái ổ Thiếu Lâm của anh đi!!

(Giới thiệu sơ qua về Hoàng Minh:18 tuổi,mê phim kiếm hiệp(có thể nói là ngộ),có học võ.Phòng của cậu ta đề chữ Thiếu Lâm ở ngoài.Tính tình vui vẻ,thích đùa dai và rất hay trêu em gái)

Minh nhanh chân né cái gối,mặt càng khôi hài hơn để trêu em:

-Cô nương,cô hung dữ quá đấy.Coi chừng…Ái ái,đau quá,con không dám trêu em nữa đâu!!

Bố của họ bây giờ mới lên tiếng,kéo tai Minh và lôi về phòng:

-Ăn nói vớ vẩn!!Mau ra khỏi chỗ này!!

Khi hai người đi rồi,Thu mới bắt đầu nói:

-Mấy ngày hôm nay,con khi ngủ chỉ nằm mơ thấy cảnh chặt đầu.Đáng sợ lắm mẹ ạ!!!

-Con hãy quên tất cả đi!!Chúng ta đã cố quên đi cái chết khủng khϊếp của bác Tuấn.Con đừng để bị nó ám ảnh mãi!!

Thu nép đầu vào lòng mẹ,khẽ nói:”Vâng”nhưng trong lòng rất lo âu…..

…………………

Bây giờ chúng ta hãy quay ngược thời gian về năm ngày trước để xem sự vụ gì đã xảy ra

Tại nhà thờ tổ của dòng họ tại Đông Anh.

-Đẹp quá,anh nhỉ??

-Còn phải nói,nhà thờ tổ này của họ ta là số một trong nước đấy(tự tán dương mình)Em hãy nhìn những bài vị kia.Rồi em xem,sẽ có ngày anh cũng có một bài vị ở đó.Đề là:Hoàng Minh,người có công trong nền điện ảnh nước nhà!!

Thu tròn mắt,hỏi:

-Còn em??

Minh vờ suy tư một lát,rồi nói:

-Em..thì..ừm..là Hoàng Thu,một cô bé nhút nhát và sợ ma!!^^

-Anh là đồ khốn!!!>

Minh nhanh chân chạy ra khỏi nhà thờ tổ.Sau lưng cậu là những tiếng la hét của Thu.

-Bực mình quá đi thôi,anh lúc nào cũng trêu mình!!Ô,hình như sau bài vị kia có cái gì nhỉ??

Ngay dưới chân bài vị cũ nhất,có một mảnh giấy cổ,bám bụi.Khó ai ngờ nó có thể tồn tại hàng nghìn lăm nay.Trên mảnh giấy đó còn những nét chữ ngoằn nghèo,đo đỏ.Thu không hiểu các nét chữ đó.Cô định trả về chỗ cũ,nhưng cuối cùng sự tò mò chiến thắng tất cả.Cô dấu nó vào túi áo khoác và mang về nhà…

Tại khu khai quật dấu tích hoàng thành Thăng Long…

-Giáo sư!!Giáo sư!!

Một chàng sinh viên cầm một lá phướn đo đỏ,chạy về phía giáo sư Hoàng Tuấn,bác của Hoàng Thu.Người thanh niên hồ hởi:

-Giáo sư xem,đây là một lá phướn có niên đại 1000 năm.Hoa văn trên đó tuy đã mờ nhưng vẫn nhận biết được.Có điều kì lạ là cả ngàn năm nay mà nó không hề bị phân hủy..

-Chà,hay đấy!!Tôi muốn đem nó về nhà nghiên cứu!!

-Vâng

Tối hôm đó,tại nhà giáo sư Hoàng Tuấn

KÍNH COONG!!

-Con chào bác!!

-Thu à??

-Con có mẩu giấy rất cổ,có nhiều chữ nhưng con chả đọc được gì trên đó.Bác dịch cho con được không ạ?

-À,để xem nào??Hả,mảnh giấy này…

Bằng kinh nghiệm của mình,giáo sư Tuấn xác định được đây là cổ vật,có cùng niên đại với cái phướn.Ông liền nói:

-Sáng mai,con quay lại đây.Bác sẽ đưa bản dịch cho con

-Vâng!!

Đêm hôm đó..

-Dịch xong rồi,..mỏi quá!!

Giáo sư Tuấn bắt đầu cầm cây phướn lên ngắm nghía,rồi đặt nó gần mẩu giấy kia.Ông vươn vai:

-Ái chà!!Mỏi quá.Văn tự này tràn ngập lời ca thán,mình muốn xem kĩ lại nó.

Ông liền cầm mảnh giấy lên.Chợt ông nhận ra các nét chữ vốn chỉ hơi đo đỏ đang ngày càng đậm hơn rõ nét hơn,cuối cùng trở nên mới như vừa viết xong.Những nét chữ bằng máu.

Giáo sư giật mình,vội buông tay ra khỏi tờ giấy nhưng không được.Tay của ông như bị nối liền với tờ giấy.Bỗng…

TOONG..TOONG…

Ông quay sang nhìn,kinh hoàng khi nhận ra máu từ chiếc phướn trên bàn đang chảy ra,đọng lại thành vũng trên sàn nhà.Qua ánh sáng của chiếc đèn bàn đang phản chiếu vào tường,một bóng đen đang nhô lên từ vũng máu.Nó dần dần tiến đến chỗ giáo sư…
« Chương TrướcChương Tiếp »