Chương 35: Từ Xuân Vũ Lại Châm Ngòi

Con nít không hiểu chuyện, cũng không suy nghĩ nhiều, nhưng Lục Phong Liệt cùng Tần Tiểu Kiều lại thấy rõ ràng.

“Con xem tay con, làm bẩn hết váy của dì rồi.”

Tần Tiểu Kiều quở trách một tiếng, lại vươn tay kéo Tiểu Bảo về phía mình.

Trong lòng Tô Đường hơi căng thẳng, mãi tới lúc này cô ta mới kịp phản ứng… Không ngờ thằng nhóc bẩn thỉu này lại là con của anh Lục?

Nhìn kỹ một chút, đúng là thằng bé này có phần giống với anh Lục khi còn bé, nhưng không có vẻ lạnh lùng nghiêm nghị bẩm sinh của anh Lục.

Nhớ tới hành động của mình lúc nãy, cô ta tranh thủ mỉm cười giải vây: “Cháu bé, cháu tên gì vậy?”

Tiểu Bảo chẳng màng tới việc đáp lời mà ngẩng đầu lên, tức giận trừng mắt nhìn Tần Tiểu Kiều:

“Tay tôi không bẩn, tay bà mới bẩn, không cần bà lo!”

Thấy nó không nể mặt Tần Tiểu Kiều như thế, trong lòng Tô Đường thầm đắc ý một trận. Cô ta cười cười vừa định mở miệng đã thấy Tiểu Bảo phán đấu quên mình nhào về phía cô ta, gào thét không ngừng:

“Bà không phải mẹ tôi, tôi không muốn bà làm mẹ tôi, tôi muốn dì xinh đẹp này làm mẹ tôi!”

Thằng bé lớn giọng kêu gào vài tiếng, khuôn mặt nhỏ cố sức cọ quét trên váy Tô Đường, còn hỏi vội:

“Dì, dì có thể làm mẹ kế của cháu không? Dì tới làm mẹ kế của cháu có được không?”

Chỉ mấy động tác, tất cả bùn đất trên người thằng nhóc đã dính hết lên váy Tô Đường.

Ngoài mặt Tô Đường vẫn đang cười mỉm, nhưng trong lòng đã đau đớn muốn chết!

Đây là váy cô ta mới vừa mua đó!



Mấy chục đồng lận đó!

Cái thằng nhóc thúi này!

Nhưng cô ta không thể tỏ ra mình ghét thằng bé trước mặt Lục Phong Liệt được, buộc lòng phải cắn chặt răng, cười miễn cưỡng.

Tần Tiểu Kiều nhìn thấy tất cả, nín cười cúi người nhận lấy túi đồ ăn trong tay Lục Phong Liệt.

“Em về trước nấu cơm, hai người nói chuyện tiếp đi.”

Đi lên lầu, tới hành lang, khóe mắt Tần Tiểu Kiều còn đảo qua, thấy Tiểu Bảo vẫn đang ôm chân Tô Đường dùng sức gào thét đây.

Chậc chậc chậc, đúng là con trai bảo bối của cô, vừa gặp nữ chính trong nguyên văn lần đầu đã ra oai phủ đầu mạnh tới mức này.

Nhớ tới dáng vẻ nghẹn uất, tiếc đứt ruột lại không dám biểu hiện ra của Tô Đường, Tần Tiểu Kiều cười khẽ một tiếng, vui vẻ móc chìa khóa ra mở cửa.

Đúng lúc này, sau lưng truyền tới giọng quái dị của Từ Xuân Vũ: “Tiểu Kiều à, người dưới lầu là Lục đại đội trưởng đúng không?”

Tần Tiểu Kiều quay đầu lại, thấy Từ Xuân Vũ cầm hạt dưa, vừa cắn vừa nhìn xuống dưới lầu.

“Trước mặt cậu ấy là ai vậy? Thật xinh đẹp nha. Hai ngày trước chị đã nghe mọi người nhắc tới cô gái kia, hình như còn là sinh viên nữa đó.”

“Thế nào? Cô gái kia quen Lục đại đội trưởng à?”

Nghe thấy mấy lời đầy ý khích bác ly gián của chị ta, Tần Tiểu Kiều cười lạnh trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn rất thản nhiên:

“Có quen, là cô em lớn lên bên Phong Liệt.”