Chương 38: Giải Thích

Thấy Lục Phong Liệt thích như thế, Tần Tiểu Kiều cười cười, lại đặt hai bát mì đã được trộn đều gia vị tới trước mặt bọn nhỏ.

Đại Bảo ngoan ngoãn cầm đũa lên từ từ ăn, nước canh chạm tới bên môi, khuôn mặt nhỏ nhắn mới rồi còn sạch sẽ giờ đã dính đầy dầu.

Vì giảm béo, Tần Tiểu Kiều chỉ ăn một đĩa rau trộn dưa leo lót dạ. Cô ngồi xuống, cũng không vội ăn mà nhìn chằm chằm Tiểu Bảo, hỏi với giọng châm chọc:

“Sao mẹ nhớ vừa nãy lúc ở dưới lầu, Tiểu Bảo nói muốn người khác làm mẹ của Tiểu Bảo nhỉ?”

Tiểu Bảo giật thột, cẩn thận liếc nhìn mẹ một cái.

Tần Tiểu Kiều ai ya một tiếng: “Cũng không biết mẹ mới của con có thể nấu mì sợi ngon như vậy không đây.”

Tiểu Bảo run lẩy bẩy cúi đầu im lặng. Tần Tiểu Kiều hừ nhẹ, gắp một miếng dưa leo đưa tới bên miệng Đại Bảo.

“Đại Bảo, nếm thử rau trộn dưa leo mẹ làm đi, ngon lắm.”

Đại Bảo chớp chớp mắt, tựa như đang do dự, cái mũi nhỏ còn giật giật, mùi dưa leo thơm ngát bay thẳng vào mũi.

Cuối cùng cậu bé vẫn phải thua cuộc trước sự mê hoặc của đồ ăn ngon, chậm rãi há miệng ra.

“Có ngon không?”

Đương nhiên Đại Bảo không trả lời.

Tần Tiểu Kiều cười cười, giương mắt mới phát hiện ánh mắt Lục Phong Liệt như có như không mà nhìn về phía đĩa rau trộn trước mặt cô.

Mặc dù mới sống chung với nhau vài ngày nhưng Tần Tiểu Kiều đã có thể lý giải được hàm ý trong ánh mắt anh.

Cô tiện tay đẩy đĩa rau trộn dưa leo qua, còn hơi hích cằm ra hiệu.



“Nếm thử xem sao? Mùi vị cũng không tệ đâu, vừa lúc ăn hai miếng đỡ ngán.”

Lúc đầu Lục Phong Liệt muốn từ chối, dù sao đây cũng là bữa tối của Tần Tiểu Kiều, nhưng bên tai truyền tới tiếng nhai dưa leo rôm rốp của Đại Bảo.

Cuối cùng anh trầm ngâm gắp một miếng lên… Đúng là mùi vị không tệ thật, anh không nhịn được lại ăn thêm vài miếng nữa.

Tất cả mọi người đều được ăn, chỉ có Tiểu Bảo là không được.

Cậu bé vừa mong chờ vừa nhìn lén Tần Tiểu Kiều vài lần, không muốn cầu xin mẹ nên cậu bé dứt khoát nhìn về phía Lục Phong Liệt.

“Cha, con cũng muốn ăn.”

Lục Phong Liệt không muốn tham gia vào ân oán của hai mẹ con lắm: “Muốn ăn thì tự gắp đi.”

Tiểu Bảo tức tới độ phồng má lên, nhưng cũng cầm đũa lên gắp thật, nhưng không thành công vì Tần Tiểu Kiều đã che đi mất:

“Muốn ăn sao? Vậy kêu mẹ kế của con làm cho con ăn đi nha. Dù sao thì con cũng đâu cần mẹ làm mẹ con đâu, sao lại muốn ăn dưa chuột mẹ làm?”

Mắt Tiểu Bảo đỏ bừng lên, hừ nhẹ một tiếng rồi ngồi lại xuống ghế.

“Không ăn, chắc chắn là không ngon, tôi mới không cần bà làm mẹ tôi, bà là mụ la sát, tôi muốn dì xinh đẹp kia.”

Tần Tiểu Kiều dở khóc dở cười: “Lại còn dì xinh đẹp, người con bẩn òm, còn làm bẩn váy của người ta, con tính giải quyết thế nào?”

Tiểu Bảo còn không chịu nhận: “Tôi mới không bẩn!”

Nhưng Lục Phong Liệt lại nhân lúc húp nước canh nói một câu: “Tôi đề xuất bồi thường nhưng Tô Đường không chịu.”