Chương 48: Nấu Cơm

“Mẹ đi nấu cơm, Tiểu Bảo, chút nữa con dẫn cậu con lên ăn cơm. Lần đầu tiên cậu con tới đây, chưa biết nhà.”

Thấy Tần Tiểu Kiều rời đi rồi, Tần Sơn mới nhỏ giọng hỏi: “Tiểu Đình, mẹ cháu có còn đánh cháu với anh cháu không?”

Tiểu Bảo lắc đầu, ra vẻ nói: “Có cha ở đây, bà ta không dám.”

Tần Sơn thở phào nhẹ nhõm, còn thò đầu ra nhìn quanh, hỏi: “Anh cháu đâu?”

Tiểu Bảo tranh thủ dẫn đường để cậu ta tìm được Đại Bảo.

Bên phía Tần Tiểu Kiều, cô mới vừa nấu cơm, Tần Sơn đã dẫn theo hai đứa nhỏ về rồi.

Đẩy cửa ra, cậu ta hơi mất tự nhiên đứng ở cửa, cố lấy dũng khí hỏi: “Em để thứ này ở đâu đây?”

Tần Tiểu Kiều lau tay đi ra ngoài: “Để ở cửa là được, ăn xong chị xem xem trong đó có gì.”

Tần Sơn không lên tiếng. Nhìn phòng khách sạch sẽ chỉnh tề, còn cả bóng lưng đang bận rộn của Tần Tiểu Kiều, trong lòng cậu ta tự nhủ, chẳng lẽ chị gái đã đổi tính thật rồi ư?

Ngắm nhìn bốn phía, ghế sofa được bọc len, trên bàn cũng có khăn trải bàn, trong góc phòng khách còn có đèn bàn, cả căn phòng được bố trí rất ấm áp, vừa nhìn đã biết là người huyện thành.

Lại nhìn chính bản thân mình, cả người bẩn thỉu, cậu ta ngại tới mức không dám ngồi xuống, rất sợ mình làm bẩn sofa.

Tìm thật lâu cuối cùng cậu ta mới tìm được một tờ báσ ɭóŧ xuống đất, sau đó lại ngồi xuống bắt đầu chơi đùa với hai đứa bé.

Tuy Đại Bảo không cùng chơi đùa nhưng lại ngoan ngoãn nhìn, Tiểu Bảo luồn lên nhảy xuống, liên tục bổ nhào lên người Tần Sơn.

Tiếng cười không ngừng truyền tới. Tần Tiểu Kiều đeo tạp dề, vui vẻ xào rau, làm canh chua cá, còn hầm canh bồ câu rồi làm thêm món rau trộn nữa, hẳn cũng đủ cho mọi người ăn.



Ra khỏi phòng bếp, thấy Tần Sơn ngồi dưới đất, Tiểu Kiều đã hiểu nguyên nhân ngay. Cô xoay người đi vào phòng ngủ tìm quần áo của Lục Phong Liệt ra đưa cho Tần Sơn.

“Của anh rể em, em tắm rửa thay đồ trước, bộ đồ trên người em để đó chút nữa chị giặt cho.”

Tần Sơn bị dọa, suýt nhảy dựng lên, thật lâu vẫn không vươn tay ra nhận lấy đồ, chỉ nhìn chằm chằm chiếc áo quân đội ngắn tay màu xanh kia.

“Lỡ em làm bẩn đồ của anh rể thì sao?”

“Bẩn thì giặt sạch là được, chị là chị của em, cũng không phải người xa lạ, em gò bó như vậy làm gì?Đến đây rồi cứ coi đây như nhà của mình.”

Không phải khoác lác chứ, từ lúc Tần Sơn được sinh ra tới nay, hơn 20 năm, đây là lần đầu tiên Tần Tiểu Kiều tự xưng bản thân là chị gái của cậu ta.

Nhớ tới đủ loại biểu hiện của Tần Tiểu Kiều hôm nay, trong lòng Tần Sơn không nhịn được bồn chồn, nhìn chằm chằm chị gái một lúc lâu mới nơm nớp lo sợ hỏi:

“Sao tự dưng chị đối xử tốt với em vậy?”

Tần Tiểu Kiều sửng sốt, rõ ràng cô còn chưa kịp phản ứng.

Dưới cái nhìn của Tần Sơn, sự chần chờ của cô giống như đang chứng thực suy nghĩ của cậu ta.

Cậu ta vô thức lùi về sau nửa bước, mặt mũi tái nhợt.

“Có phải chị muốn cuỗm hết tiền học phí của em không?”

“???”