Chương 9: Chỉ Cần Là Em, Anh Mặc Kệ Em Có Trong Bộ Dạng Gì!

Khi Phó Hàn Ngôn trở lại, anh đã mua món cháo sườn heo yêu thích của cô, mặc dù Sân Bạch Ý cảm thấy mọi món ăn bây giờ đều vô vị nhưng vẫn cố ăn hết nửa bát để có sức ra về.

Phó Hàn Ngôn rất vui, cho rằng cô định tha thứ cho anh, càng ân cần với cô, “Bạch Bạch, đợi em khỏe lại, chúng ta cùng đi Paris hưởng tuần trăng mật, được không?"

Nhìn thấy sự dịu dàng trong mắt anh, Sân Bạch Ý không nén được nỗi bất an trong lòng, nhưng vẫn cố kiềm chế bản thân nói,"Được", rồi viện lý do cô cảm thấy mệt mỏi để anh rời đi.

Đêm khuya.

Sau khi Từ Duệ xác nhận không có người, anh ta mang theo Sầm Bạch Ý cải trang rời khỏi phòng bệnh, đi thẳng đến bến tàu.

Dọc đường đi thuận lợi một cách lạ thường, nhưng Sầm Bạch Ý lại mơ hồ có chút lo lắng.

Nhưng niềm vui sắp thoát khỏi đã sớm khiến cô quên mất sự lo lắng của chính mình, ngay khi cô và Từ Duệ bước lên boong thuyền, phía sau liền truyền đến một giọng nam âm trầm,“Bạch Bạch, em muốn đi đâu vậy?”

Sầm Bạch Ý trong nháy mắt như rơi xuống hầm băng.

Cô cứng ngắc quay đầu lại, nhìn thấy Phó Hàn Ngôn ngạo nghễ đứng nơi đó, mặt không chút thay đổi nhìn bọn họ, bóng tối bao trùm sau lưng anh.

Sự bình tĩnh của anh khiến cô run lên không kiểm soát được.

Nhưng mà nhìn kỹ, Sầm Bạch Ý lại thấy được vài phần buồn bã trên lông mày và đôi mắt của anh, điều này khiến tâm trạng tức giận ban đầu của cô cũng mềm đi vài phần.

Cô thấp giọng cầu xin, “Hàn Ngôn, anh hãy thả tôi đi đi, chúng ta ở bên nhau cũng chỉ tra tấn đối phương mà thôi.”

Phó Hàn Ngôn nghe vậy, trái tim giống như bị thứ gì đó mạnh mẽ mà đâm vào, đau âm ỉ, dứt khoát từng bước từng bước hướng đến gần cô, miệng đầy chua xót.

"Bạch Bạch, trước kia em đã hứa với anh, vĩnh viễn yêu anh, luôn ở bên cạnh anh, em quên rồi sao?"

Đôi mắt của Sầm Bạch đỏ hoe, "Tôi không quên! Nhưng bây giờ, giữa tôi và anh cách nhau một mạng người, anh bảo tôi làm sao ở bên anh được? Tôi không làm được!"

“Bạch Bạch, anh không cố ý.” Phó Hàn Ngôn thấp giọng giải thích.

"Không cố ý! Không cố ý mà khiến cho một gia đình vốn vô cùng hạnh phúc bị tan nát như vậy, anh còn muốn như thế nào?"

Khi Sầm Bạch Ý nói về vết thương ấy, cô đã không kiềm chế được mà rơi nước mắt, Từ Duệ ở bên cạnh đã vội vỗ lưng cô vài lần để bày tỏ sự an ủi.

Trong bóng tối, Phó Hàn Ngôn nhìn cô đứng cạnh Từ Duệ, với cử chỉ thân mật, như thể họ đã quen biết nhau không chỉ một ngày.

Đột nhiên, một cỗ lửa giận không nói nên lời từ trong l*иg ngực phun ra, đốt cháy cả trái tim đau nhức.

(Truyện được dịch bởi nhà của YuXu)

Một ý nghĩ xấu xa trong cơ thể anh cũng từng chút một lan tràn, ánh mắt càng ngày càng lạnh.

"Bạch Bạch, em là bởi vì mẹ của em hay là bởi vì hắn ta mà rời bỏ anh?"

Sầm Bạch Ý sửng sốt, hoàn toàn không ngờ Phó Hàn Ngôn lại nói ra những lời như vậy.

Cô trong nháy mắt mất hết lý trí, đứt quãng nói,"Đúng vậy! Ở bên cạnh anh, tôi rất đau khổ, không có ngày nào được vui vẻ, chỉ có Từ tiền bối mới có thể an ủi tôi! Lý do này đã đủ chưa?!"

Những lời của Sầm Bạch Ý khiến Phó Hàn Ngôn càng thêm u ám, anh nắm chặt tay, "Bạch Bạch, rút lại lời nói của mình."

Nhìn thấy khí tức nguy hiểm tỏa ra từ người anh, đồng tử của cô hơi thu lại, lộ ra vẻ hoảng sợ.

Cô hít một hơi thật sâu, gằn từng chữ nói,"Phó Hàn Yên, tôi không còn yêu anh nữa, anh hãy buông tha cho tôi cũng chính là buông tha cho chính mình."

"Không có khả năng!"

Phó Hàn Ngôn không chút do dự nói với cô, "Ngay cả khi chúng ta hành hạ lẫn nhau, chúng ta cũng phải ở bên nhau."

Cô là của anh, chỉ của riêng anh.

Dù cô không muốn, cô cũng không thể rời xa anh một bước.

Sầm Bạch Ý nhìn thẳng vào Phó Hàn Ngôn, sự kiên định và kiên quyết trong mắt anh khiến cô giật mình, đôi mắt cô lặng lẽ phủ đầy sương mù, cô nghẹn ngào hỏi anh, "Cho nên, anh đang muốn bức chết tôi sao?"

Phó Hàn Ngôn khẽ mỉm cười khi nghe những lời đó, giống như hoa mai nở rộ vào mùa đông, lộng lẫy nhưng có phần cô đơn.

"Ừ, như vậy anh còn có thể đem em biến thành tiêu bản, sau đó ngoan ngoãn ở bên cạnh anh cả đời."

Sắc mặt Sầm Bạch Ý trong nháy mắt trở nên tái nhợt.

"Bạch Bạch, chỉ cần là em, anh mặc kệ bộ dạng gì."

"Được! Tốt lắm! Nếu đây là kết thúc mà anh muốn, tôi sẽ cho anh!"

Dù gì cục diện này vĩnh viễn sẽ không có hồi kết, nên hãy để cô tự kết thúc sự dây dưa này đi!

Sầm Bạch Ý lau đi giọt nước mắt trên khóe mắt, cảm kích nhìn Từ Duệ, cúi đầu thật thấp, "Tiền bối, xin lỗi vì đã kéo anh vào chuyện này."

Nói xong, cô nhìn vào mặt nước biển vô tận, thừa dịp mọi người không chú ý nhảy xuống boong tàu!

Đồng tử Phó Hàn Ngôn co rút lại, lập tức hoảng sợ hét lên,"Đừng—!"