Chương 3 Càng ngày càng không thích hợp

Tống Yên lần này mặc là áo sơ mi màu trắng cũng với chân váy ô vuông màu lam, trừ bỏ ở ngoài ngực cảm giác no đủ tràn đầy thì không có bất luận cái gì không khỏe, còn côn ŧᏂịŧ? Mềm mại nằm ở trong qυầи ɭóŧ, nó từng cương ngạnh một lần nàng tin tưởng trong thời gian ngắn nó sẽ không lại một lần nữa “Phạm”.

“Hiện tại vừa lúc nhàn rỗi, a di hiện tại đi xem.” Lúc sắp ra cửa, Tống Yên cầm lấy điện thoại gửi cho Triệu Tiểu Tiểu một tin nhắn thoại, còn tự xưng là a di. Đem chính mình thu thập nhìn cho trẻ tuổi một ít xong làm tiểu muội muội a di tựa hồ là một loại hưởng thụ.

Phòng nàng cách Ngân Long thương trường khoảng cách rất gần còn không đến một km, Tống Yên trực tiếp đi bộ qua, tiệm trà sữa kia nàng cũng biết ở tầng ba của thương trường, lúc nàng tới đó Triệu Tiểu Tiểu đang ngoan ngoãn đứng ở tiệm phát tờ rơi cho người ta. Tống Yên câu môi, lập tức đi qua chủ động lấy một tờ rơi.

Tiểu Tiểu nhìn nàng đã đến, mặt mày hớn hở: “ A di, ngươi đã đến.”

“ Kêu a di.” Tống Yên nghiêm túc nhắc nhở.

“A di..” Triệu Tiểu Tiểu ngoan ngoãn kêu một tiếng.

Tống Yên nghe xong trái tim run rẩy, nàng hít một hơi nói: “ Công tác có mệt hay không? Ta mời ngươi uống trà sữa, ngươi uống vị gì?”

Triệu Tiểu Tiểu lại lắc đầu: “Không, ta mời ngươi uống, ngươi lại đây ta rất vui.”

Vì thế nguyên bản Tống Yên lại cổ động ngoài ý muốn được mời trà sữa. Tống Yên cười cười vui vẻ tiếp nhận, ở bên cạnh tìm vị trí ngồi xuống thích ý mà uống trà sữa tống cổ thời gian. Ngẫu nhiên dừng lại ở Triệu Tiểu Tiểu đang tích cực làm việc, cảm giác thật cảnh đẹp ý vui nhìn không được ánh mắt sẽ dừng ở đó lâu một chút, sau đó Tiểu Tiểu nhìn qua thời điểm nàng cười đáp trả lập tức nhìn về nơi khác. Không biết như thế ngồi ở chỗ này đến 6 giờ, Triệu Tiểu Tiểu cởi mũ cùng tạp dề đi tới.

“ A di, ta có thể nghỉ ngơi, chúng ta có thể đi ăn cơm.”

“ Hảo a, ngươi muốn ăn cái gì?” Tống Yên cười hỏi.

Lầu 4 thương trường là nơi để ăn uống bởi vì Triệu Tiểu Tiểu thời gian không nhiều lắm cho nên hai người chuẩn bị tìm cửa hàng đơn giản ăn một bữa.

“ A di tí nữa phải đi trở về.” Tống Yên nhẹ nhàng nói. Kỳ thật nàng rất muốn ở bên cạnh Triệu Tiểu Tiểu nhiều hơn mạc danh cảm thấy tâm tình rất vui sướиɠ, nhưng như vậy thì có vẻ rất kỳ quái, cho nên vẫn là nhanh chóng rời đi chạy lấy người.

“Hảo a, kia lần sau chúng ta lại cùng nhau chơi…A di ăn cái này!” Tiểu Tiểu nói, gắp cho Tống Yên một miếng đậu phụ khô.

“Ân, ngươi cũng ăn.” Tống Yên nhìn miếng đậu phụ khô ở trong chén trong loàng không thể nào bình tĩnh được, có rất ít người gắp đồ ăn cho nàng, bỗng nhiên cảm giác thật ấm áp.

Ăn bữa tối xong xùng Triệu Tiểu Tiểu tách ra, Tống Yên không vội về nhà mà là đi cửa hàng mua một vài thứ cảm thấy mỹ mãn mới trở về. Về đến nhà Tống Yên nghĩ: Chúng là hàng xóm, cũng lắm cũng chính là bằng hữu.

Trên bàn sách có một cái túi màu hồng nhạt bên trong chính là lễ vật đưa cho Triệu Tiểu Tiểu. Ngày hôm qua nàng nhận lễ vật của người ta, hôm nay đáp lễ, lễ thượng vãng lai thực bình thường.

Đầu tiên nàng cưỡng bách chính mình đi làm việc, sau đó nhìn thời gian đã đến 9 giờ rưỡi. Triệu Tiểu Tiểu rất nhanh sẽ trở lại đi? Đến lúc đó trực tiếp gõ cửa vẫn là…

Tóm lại, Tống Yên hiện giờ không có tâm tư đi vẽ đồ vật, ngồi ở ghế làm việc trong chốc lát nhìn xem mình lát nữa như thế nào đưa lễ vật, trong chốc lát dựng tai nghe động tĩnh ở bên ngoài, cảm giác chính mình có chút thấp thỏm, khẩn trương.

Cho nên chính mình đây là đang làm gì? Vì một cái hàng xóm mà phải như vậy? Mới nhận thức một ngày liền để bụng người ta như thế, có phải hay không thực bình thường?

Tống Yên cũng tự hỏi qua vấn đề này, bất quá ngay sau đó lại tự động xem nhẹ đứng lên đi rửa mặt trang điểm. Sau đó đối với gương soi, ân nhan sắc không tồi có thể đi ra ngoài. Nhưng mà lúc này nghe được bên ngoài có tiếng bước chân uyển chuyển, lại nghe cách vách có tiếng mở cửa. Tống Yên lại căng thẳng thần kinh, đứng ở nơi đó không biết làm gì.

Bỗng nhiên đặc biệt khẩn trương, không dám đi gặp Triệu Tiểu Tiểu, tuy rằng chỉ là đưa lễ vật cho đối phương, tuy rằng không lâu trước đây các nàng vừa cùng nhau ăn cơm vừa nói vừa cười. Nếu không để hôm nào? Hôm nay liền thôi? Tống Yên bỗng nhiên muốn từ bỏ.

Nhưng ngay sau đó thực không cam lòng, nếu như vậy đêm nay không thấy được Triệu Tiểu Tiểu, không được nhìn gương mặt xinh đẹp, còn muốn nghe miệng nhỏ căng mọng hồng phấn mềm mại mà gọi nàng là a di… Chẳng sợ cùng đối phương nói vài câu, coi trọng vài lần liền thấy đủ.

Chỉ là hàn xóm, bàng hữu, cần gì để ý đến như vậy? Tống Yên hỏi lại chính mình, cảm giác chính mình càng ngày càng không thích hợp. Lị là không nghĩ phản ứng chính mình, hít sâu một hơi, cầm lấy lễ vật mở cửa đi ra ngoài sau đó gõ cửa phòng Triệu Tiểu Tiểu. Qua một hồi lâu, đến lúc Tống Yên muốn bỏ trốn cửa mới mở ra.

Triệu Tiểu Tiểu đứng ở trong cửa nhìn Tống Yên, cặp mắt chớp chớp, hồng phấn môi khẽ nhấc, ngoan ngoãn kêu lên: “A di, ngươi còn chưa ngủ à?”

“ Ân..” Tống Yên đại não có chút trống rỗng, bởi vì Triệu Tiểu Tiểu bây giờ thực mê người. Bên trên mặc áo ba lỗ màu trắng bên trong không mặc áo ngực, nhìn qua liền thấy hai đỉnh vυ" tròn trịa nhô lên, bên dưới mặc quần màu hồng lọ ra đôi chân trắng bóng thật gợϊ ȶìиᏂ. Côn ŧᏂịŧ của Tống Yên giật giật. Bất quá nàng thực mau bình tĩnh lại, vội vá đưa lễ vật qua, nhìn đôi mắt ngập nước thanh âm có chút phát run nói: “ Đưa cho ngươi, nhanh chóng đi ngủ đi, ngủ ngon…”

Đưa xong lễ vật, dứt lời liền quay người rời đi mặc kệ Triệu Tiểu Tiểu ở phía sau nói cái gì. Đóng cửa lại Tống Yên thở phào một hơi, rốt cuộc đã làm xong sự tình, lễ vật đã tặng cũng nhìn được người ta, còn nghe được Triệu Tiểu nói chuyện.

Nàng nhớ lại, trước ngực hai điểm nhô lên thực đáng yêu, đùi bạch bạch nộn nộn khẳng định thực hảo liếʍ đi?

Không đúng, chính mình đang suy nghĩ cái gì? Tống Yên dùng sức lắc đầu, sau đó lại kinh ngạc nhìn phía dưới, côn ŧᏂịŧ vừa rồi có chút động tĩnh, không biết từ lúc nào đã dựng thành một cái lều lớn. Hẳn là về sau dựng lên đi? Triệu Tiểu Tiểu khẳng định không thấy được đi? Tống Yên đối với hai câu hỏi này, thực không thể xác định.