Chương 35

Trong sơn động âm trầm u ám những sợi chỉ bạc khẽ động kéo nhếch khóe miệng của cô gái lên một độ cung quái dị để lộ má lúm đồng tiền. Thân thể cô vặn vẹo và chậm rãi quỳ trên giường, tóc đen xõa tung trên thân thể trắng nõn, bộ dạng hốt hoảng không nơi nương tựa.

Sợi chỉ bạc nơi cằm nhẹ kéo về phía trước thế là cô ngước khuôn mặt xinh đẹp lên nhìn về phía kẻ kia. Thân thể đối phương tái nhợt lạnh băng như một khối thi thể. Cô gái hơi hé miệng, nước mắt hoảng sợ khuất nhục rơi xuống. Tên kia thì híp mắt rồi bỗng vươn tay túm lấy tóc cô gái đang quỳ trên giường. Sức của hắn rất lớn, gần như kéo đứt tóc của cô ——

“Đôi mắt của ngươi thật xinh đẹp……” Gương mặt xanh trắng của Âm Kế dán sát vào cô, lúc nói chuyện đầu lưỡi xám lạnh của hắn gần như đυ.ng lên gò má đối phương. Ngón tay lạnh băng của hắn đang siết chặt gáy cô gái giống như lúc nào cũng có thể bóp nát cần cổ trắng nõn kia. Cô gái ngẩng đầu, ánh mắt gần như hỏng mất. Cô khẽ hé miệng phát ra một tiếng rên yếu ớt giống như một hơi thở ra trước khi chết. Nhìn đôi mắt cô càng thêm trong trẻo khi được nước mắt gột rửa thế là Âm Kế tiếp tục tươi cười ôn hòa và nhẹ giọng mở miệng ——

“Nhưng mà ta đã thấy đôi mắt khác còn đẹp hơn.” Hắn nhẹ híp mắt, khuôn mặt xanh trắng hiện lên vẻ kỳ dị. Hắn nhớ tới đôi mắt như đầm sâu kia, gần như có thể hút hết mọi ánh đèn của nhân gian này.

“Thế nên… nếu ngươi còn dám rơi một giọt nước mắt nào thì ta bảo đảm ngươi sẽ rất hối hận, cực kỳ hối hận đã đến trên đời này……” Hắn dịu dàng nói sau đó nới lỏng tay và bắt đầu xoa nắn phần gáy của cô gái kia như đang vỗ về một con mèo. Thân thể mềm mại trong tay hắn không nhịn được run lên nhưng không thể giãy giụa. Cô như một miếng thịt mặc hắn xoa nắn, làm cho hắn bỗng sinh ra dục niệm tàn bạo bén nhọn, tà khí trong mắt hắn trào ra kèm theo một nụ cười tối tăm.

Một con nhện đang phun tơ xây mạng nhện chợt rũ xuống giường lớn và đang định kéo sợi tơ xây nhà thì bị Âm Kế túm lấy. Hắn bóp nát con nhện rồi bôi thứ chất lỏng kia lên gò má trắng nõn của cô gái.

Sau khi mỉm cười quan sát khuôn mặt dính máu và mủ từ con nhện đã chết hắn mới lười nhác đi tới, ngoắc ngón tay về phía cô gái mang ánh mắt tuyệt vọng kia và nhàn nhạt mở miệng ——

“Tới đây, ngoan một chút, đừng làm ta tức giận……”

Trong sơn động tối tăm dần vang lên tiếng mυ"ŧ dính nhớp cùng tiếng đàn ông rêи ɾỉ sảng khoái. Đèn l*иg trên vách đá lắc lư tỏa ánh sáng u ám đỏ lòm. Một lát sau có tiếng gầm nhẹ vang lên thật dài.

Sau một loạt tiếng sột soạt nho nhỏ Âm Kế đứng dậy xuống giường, trên khuôn mặt âm u mang theo thỏa mãn khi được phát tiết du͙© vọиɠ.

“Thật ngoan…” Sau khi sửa sang lại quần áo hắn vừa lòng cười và nhìn cô gái nằm trên giường sau đó duỗi tay vỗ vỗ khuôn mặt cô và nói, “Ngươi rất thích cái tên Diệp Hàng kia phải không? Chờ ta gϊếŧ hắn ta sẽ lột da các ngươi xuống dính vào bên nhau làm đèn l*иg nhé, giống cái đèn này ấy —” hắn duỗi tay chỉ chỉ cái đèn l*иg trên vách đá, trong mắt là sung sướиɠ, “Ta sẽ khiến hắn vĩnh viễn không thể rời khỏi ngươi, được không?”

Cô gái nằm nghiêng trên ván giường cứng rắn, trên da thịt trần trụi là mấy vết đỏ tím, trên mặt dính chất nhầy trắng đυ.c. Cô không nhúc nhích, giống như đã chết, hoặc toàn bộ cảm xúc đã bị đào rỗng. Nhưng vừa nghe thấy lời kẻ kia nói cô bỗng run rẩy kịch liệt, không tự chủ được trợn tròn mắt.

“Vị tổ cô cô kia của ta cực kỳ lợi hại, nhưng lại đối xử khác biệt với tên kia vì vậy ta cần ngươi hỗ trợ, đến đây… Nhìn vào mắt ta ——” Âm Kế vừa nhẹ giọng nói vừa hơi cúi người. Đôi mắt hẹp dài nhìn thẳng vào đôi mắt cô gái kia, con ngươi bắn ra ánh sáng như câu hồn đoạt phách.

Không khí trong động chợt di chuyển, Âm Kế khẽ nhúc nhích môi mỏng niệm vài câu chú ngữ khó hiểu. Cô gái kia bị hắn khống chế thì cả người run rẩy như tấm lụa trước gió. Đôi mắt vốn trong trẻo tràn ngập sợ hãi của cô đột nhiên tan rã, khuôn mặt xinh đẹp kia dần tràn ra sương đen nhàn nhạt……

——————————————————————————————————————————

Sáng sớm Diệp Hàng và A Ly rời khỏi khe núi kia và bắt đầu tăng tốc độ.

Con đường dài lâu, càng đi vào sâu trong núi lớn đường càng khó đi, thi thoảng có những ngã rẽ quá hẹp, không biết là do người hay động vật đi nhiều mà tạo thành. A Ly mang theo Diệp Hàng đi thật lâu vào bên trong, trong lúc ấy bọn họ đã đi qua đồng cỏ, cũng đi qua những sườn núi cao chót vót. Sườn núi kia dài cả cây số, lại nghiêng 70 độ, trên đường đá núi nhấp nhô, rêu trơn trượt, lá rụng dày hơn 20 cm, nhìn đã biết ít có người qua lại. May mà cả Diệp Hàng và A Ly đều có thân thủ tốt nên cũng không quá khó để vượt qua đoạn đường ấy.

Đến đỉnh núi chỉ thấy gió núi phần phật, đưa mắt ra sẽ thấy núi non liên miên, ngày đã gần tàn.

“Nơi đó chính là Miêu Trại.” A Ly đứng bên cạnh anh và chỉ vào rừng núi xanh um phía trước rồi nói.

Diệp Hàng kinh ngạc, theo ngón tay cô chỉ mà nhìn về chỗ kia. Anh quả thực thấy ở lưng chừng núi nơi xa lẫn trong rừng cây um tùm có mái nhà màu đen lộ ra. Miêu Trại ẩn trong núi non, nơi mây mù bao phủ, đẹp như tiên cảnh.

A Ly lẳng lặng nhìn về phía Miêu Trại, trong đôi mắt đen nhánh không có bất kỳ cảm xúc nào. Một lát sau cô ngẩng đầu nhìn sắc trời âm trầm và quay đầu thấp giọng nói với Diệp Hàng, “Đi thôi, chúng ta còn phải đi một đoạn nữa.”

Diệp Hàng gật gật đầu và âm thầm ghi nhớ vị trí Miêu Trại rồi mới nối gót A Ly. Lúc tới đáy dốc bọn họ đi thêm nửa giờ nữa là tới một con sông.

Diệp Hàng không biết vì sao A Ly lại dẫn anh đi tới đây. Bởi vì đối diện con sông không có bất kỳ con đường nào, chỉ có một vách đá vô cùng hiểm trở. Bọn họ đi tới đây giống như đυ.ng phải ngõ cụt.

Trong sơn động rộng lớn đá núi chồng chất, nước sông chảy róc rách. Tiếng nước không quá lớn, nghe lâu còn thấy như tiếng lẩm bẩm niệm chú. Ngoài bọt sóng thi thoảng bắn lên khi nước sông xô bờ đá thì bản thân nó như một mảnh vải xám nằm sâu trong núi mặc cho ai cũng không thể nhìn thấy rõ ràng.

“Chúng ta phải qua sông ư?” Diệp Hàng hỏi.

A Ly lắc lắc đầu và mang theo anh tới bờ sông bên cạnh vách đá. Diệp Hàng ngửa đầu thấy vách đá này trơn nhẵn hiểm trở, một nửa của nó bị mây mù che phủ. A Ly để anh ở đây chờ còn bản thân thì đạp nước đi tới lùm cây cạnh đó rồi duỗi tay sờ soạng bên dưới đống dây leo dày đặc.

Chỉ chốc lát sau cô đã sờ được cái gì đó và dùng sức kéo ra ngoài một chút. Sâu trong vách đó có thứ gì đó rục rịch, trên vách đá đầy mây mù có một sợi xích sắt đã rỉ sét được thả xuống. Diệp Hàng kinh ngạc nhìn sợi xích sắt loang lổ rêu xanh kia chậm rãi rũ xuống trước người mình.

“Chỗ này vốn có cái rổ nhưng nó đã bị tàn phá nên chúng ta chỉ có thể theo cái này trèo lên.” A Ly vươn cánh tay mảnh mai nhẹ sờ sợi xích rỉ sét, trong đôi mắt tối tăm có ánh sáng lóe lên.

Sơn cốc tang thương, cùng trời cuối đất.

Mọi thứ đều dần dần trôi đi, chỉ có cô ở lại thế gian này, vĩnh viễn rơi vào luân hồi không có kết thúc.

Xích sắt kia nhìn thì có vẻ cũ kỹ tồi tàn nhưng vẫn cứng rắn và vững chắc. Diệp Hàng lấy khăn vải xé thành từng mảnh buộc vào lòng bàn tay rồi quấn vài vòng xích sắt quanh tay mình. A Ly cũng vươn tay nắm chặt lấy sợi xích. Con mèo đen nằm trong lòng cô không nhúc nhích. Chốt điều khiển dây xích nằm sau đống dây đằng um tùm, nếu không nhìn kỹ sẽ không nhận ra. Diệp Hàng thấy cô đã chuẩn bị xong thì duỗi tay rút đao quân dụng ở ống quần và híp mắt ném về phía chốt mở để điều khiển nó.

Cơ quan cũ kỹ kia lại khởi động, tiếng động vang lên, xích sắt mang theo hai người chậm rãi đi lên, tới gần sườn núi thần bí giấu trong mây.

Gió núi lạnh lẽo thổi qua biến hơi ẩm trong sương mù thành hơi lạnh thấm xương. Hai người bám lên dây xích nhanh chóng được đưa tới vách đá ẩn trong mây, con sông phía dưới trở nên mơ hồ hơn. Xung quanh hai người đều là sương trắng.

Đỉnh vách núi ngoài sương mù thì chẳng có gì đặc biệt nữa. Nơi này ngoài vách đá cũng không có bất kỳ kiến trúc phòng ốc và nhà ở nào khác.

Chỗ này còn chưa tới nhà cũ của Âm gia nhưng rõ ràng đã không còn đường để đi.

Diệp Hàng quay đầu nhìn về phía A Ly.

Gió núi gào thét thổi vạt áo A Ly bay bay. Thân thể mảnh khảnh của cô như lập tức theo gió bay đi khiến Diệp Hàng nhìn mà sợ hãi. Anh muốn đi lên kéo cô nhưng bỗng thấy A Ly ngửa đầu nhắm mắt, miệng niệm chú ngữ cổ quái, tay kết thủ ấn. Sau đó anh thấy trong mây mù trắng xóa có một chiếc cầu treo dài mấy chục trượng, rộng hai thước hiện ra trước mắt mình. Một nửa cầu treo còn giấu trong sương!

Phía sau cầu treo là một thác nước rộng hơn trăm thước khảm vào vách đá kiên cố giống như con rồng lao xuống. Dòng nước rộng lớn, bọt nước trắng xóa, tiếng nước ầm ầm. Cầu treo kia lại ẩn trong sương, hẹp dài và hiểm trở, giống như hiện ra từ hư không. Thân cầu cũ nát như một mảnh lá tàn tạ, càng tới gần chỗ thác nước càng trơn ướt khó đi. Mỗi khi có gió núi thổi qua nó sẽ phát ra tiếng vang sàn sạt, lắc lư và lung lay như có thể gãy và rơi xuống bất kỳ lúc nào.

Diệp Hàng cực kỳ kinh ngạc còn A Ly thì liếc nhìn anh và nhẹ giọng nói, “Nơi này là lối vào nhà cũ của Âm gia, em đã mở kết giới rồi, chúng ta đi thôi.” Nói xong cô bế con mèo đen trèo lên cầu treo đi tới. Động tác của cô uyển chuyển nhẹ nhàng giống như bản thân chỉ như một chiếc lá.

Diệp Hàng hoàn hồn và nhanh chóng bước lên cầu treo. Chẳng qua lúc đi qua thác nước anh nghe rõ tiếng ầm ầm kia và nhớ tới vừa rồi trước khi kết giới mở ra anh hoàn toàn chẳng nghe thấy gì cả. Lòng anh quả thực rất kinh ngạc và cảm thán.

Qua cầu treo, xuyên qua một sơn động một lát rốt cuộc Diệp Hàng cũng thấy những kiến trúc cổ xưa tàn khuyết giữa núi rừng trùng điệp. Nhà cũ của Âm gia ở lưng chừng núi đa phần đều đã bị đốt thành tro, những gì còn sót lại cũng bị cỏ dại mọc trùm lên. Rêu xanh lan ra, giữa trời chiều đống nhà cửa đổ nát kia vẫn toát ra vẻ âm trầm khó nói.

Không biết vì sao khi nhìn thấy mái nhà còn sót lại ngực Diệp Hàng như bị người ta dùng búa đánh mạnh, đau tới độ khó mà thở nổi. Anh ôm ngực thở hổn hển một lát mới kinh ngạc ngẩng đầu nhìn cảnh sắc chung quanh. Sau đó trong lòng anh đột nhiên dâng lên cảm giác quen thuộc, trong đầu đột nhiên có một ý nghĩ ——

Anh đã từng tới đây, hơn nữa việc này chắc chắn không phải mơ.

- -----oOo------