Chương 50

Tiếng thét to của anh truyền ra thật xa, hơi thở u ám ở nơi sâu cũng vì cái này mà chấn động. Trong sương đen lượn lờ là từng ngọn đèn chợt lóe không ngừng, tiếng trống cảnh báo liên tiếp vang lên, thẳng tới cổ thất âm trầm ở tầng cao nhất —— Cửu Trọng Thiên cung.

Trong phòng đá phía sau điện, bà già mặc áo đen đang ngồi khoanh chân nghe thấy thế thì trợn mắt. Bà ta thấy lá cờ bốn phía ao máu không có gió cũng tự lay động, cây hương vòng trong lư hương cũ kỹ chỉ còn non nửa, đốm lửa chợt lóe chợt tắt. Chỗ hương đã cháy biến thành màu đen nhưng tro hương lại chưa rơi xuống, khói nhẹ còn sót lại mù mịt bay lên ——

“Hương đen còn thế kia ắt có tai”, hoặc có việc ác tới nhà, hoặc là hận cũ chưa giải quyết xong, khó lòng nghịch chuyển.

Trong đôi mắt vẩn đυ.c của bà ta hiện lên chút kinh ngạc sau đó hồi tưởng lại sự tình thất bại trong gang tấc năm đó. Đôi tay khô gầy đang kết ấn của bà ta không nhịn được hơi run rẩy, cái trống đỏ thẫm trên ao máu không phát ra tiếng nữa. Mặt trống bóng loáng lại mỏng manh quỷ dị lặng lẽ, thiếu nữ mảnh khảnh trong đống máu loãng đã gần như không còn hơi thở nào.

Ngoài điện có tiếng ồn ào ẩn ẩn truyền tới, bà ta nhíu mày và không chờ đợi nữa. Hai tay bà ta lật một cái và đánh về phía trước. Một tiếng ‘rầm’ vang lên, thiếu nữ đang ngâm trong ao máu bị một lực vô hình nâng lên. Kỳ lạ là trên thân thể thon gầy của cô không hề dính chút máu loãng tanh hôi nào. Bộ quần áo màu đen bằng vải vẫn sạch sẽ như cũ. Mái tóc đen hơi ẩm cùng sắc mặt như ngọc sứ hiện ra vẻ đẹp thanh lệ không gì sánh được.

Bà già kia hơi dịch chuyển bàn tay, năm ngón tay chuyển động để di chuyển thiếu nữ và đặt cô lên đệm hương bồ, bày ra tư thế tĩnh tọa khoanh chân.

Bà ta tìm tòi và thấy hồn phách trong cơ thể thiếu nữ đã bị trận pháp thúc giục tổn hại tới độ hầu như không còn động tĩnh thế là bà ta mừng như điên. Bàn tay già nua dán lên trán thiếu nữ không nhịn được di chuyển xuống dưới vỗ về gò má mịn màng kia. Bàn tay gầy guộc già nua như cành khô cứ vậy tinh tế xoa làn da như cánh hoa của cô với yêu thích và lưu luyến khó rời.

“A Ly… Ta biết ngươi còn có thể nghe thấy…” Bà ta chậm rãi hé cái miệng đã khô quắt tới độ biến thành màu đen và phát ra một tiếng cười chói tai quỷ dị, “Bọn họ… đều cho rằng ta bắt ngươi để luyện đan… Nhưng tất cả đều… nghĩ sai rồi…”

Thân thể mục rữa mấy trăm năm dù có ăn trường sinh đan cũng không thể khôi phục được vẻ tuyệt sắc từng có mà chỉ có thể kéo dài sự tàn tạ này để bà ta tiếp tục du đãng trên nhân gian. Nhưng vậy thì được ích lợi gì?

300 năm trước bà ta chỉ muốn trường sinh.

300 năm sau —— cái bà ta muốn là bất tử và cả bất lão.

Là người thì sẽ già, sẽ phải chết, chẳng ai trốn được.

Trên đời này, tu Phật không thể có được thân thể bất tử, tu đạo cuối cùng cũng phải thăng thiên. Âm gia có nhiều phương pháp dưỡng thân, kéo dài tuổi thọ, thậm chí có thuật mượn mệnh tục mệnh, nhưng cuối cùng ai cũng phải chết.

Nghịch thiên mà làm việc thì dù có chết cũng không có luân hồi, người của Âm gia sợ nhất chính là chết.

Mà ngoài sợ chết bà ta còn sợ cả già nữa.

Với một người phụ nữ từng xinh đẹp áp hết tất cả thì có cái gì đáng sợ hơn việc thấy mình qua một đêm đã già chứ? Để ngăn cản bản thân nhanh chóng già đi bà ta từng hao hết tâm huyết và dùng các loại bí thuật bảo dưỡng dung nhan. Nhưng vẫn không được, làm thế nào cũng không được. Bất kể dùng bao nhiêu máu thịt của những người phụ nữ xinh đẹp khác cũng không cứu được bà ta. Khối thân thể này đã thối rữa, rách nát đến tận cùng, khó mà chống đỡ được nữa. Người có thể cứu bà ta chỉ có A Ly.

Lúc này bà ta không chỉ muốn sự bất tử của cô ——

Mà còn muốn vẻ đẹp trẻ trung này

Ánh mắt bà ta thay đổi dần thành màu xanh lục sau đó bà ta ngửa đầu hít sâu. Đột nhiên bà ta bước tới gần thiếu nữ, trán kề trán, mũi kề mũi, hơi thở thối hoắc từ miệng bà ta phun thẳng lên khuôn mặt xinh đẹp tĩnh lặng của đối phương.

Năm ngón tay khô khốc của bà ta giơ lên trời và khép lại thành một thủ ấn vặn vẹo, trong căn phòng âm u cổ quái bỗng có gió nổi lên từ bốn phía. Hương nến đột nhiên bốc lên cao, ánh sáng rọi tới khiến làn da của thiếu nữ càng trắng hơn, để lộ vẻ đẹp mềm mại khiến người ta thương tiếc. Ánh mắt bà già kia càng thêm tham lam mà nhìn, quần áo màu đen vì gió này mà tung bay, còn bà ta thì không nhịn được cười khặc khặc ——

“.. A Ly… Xuất hiện đi….”

“Để…. Tổ mẫu… tiến vào nào……!”

……

Có kẻ địch xâm phạm!

Bên ngoài đại điện bùa giấy đưa tin liên tiếp bùng cháy chứng tỏ kẻ xâm nhập không những tốc độ cực nhanh mà còn đánh bại được mấy kết giới cùng pháp trận bọn họ bày ra. Âm Kế nhíu hai hàng mày và nén kinh ngạc trong đáy mắt rồi giơ tay ra hiệu cho đám tộc nhân đang sôi nổ chạy ra ngoài điện.

Ảnh phù còn chưa truyền về nên hắn cũng không biết người tới là ai, số lượng bao nhiêu nhưng Âm gia tồn tại trăm năm cũng có cách ứng phó của mình. Các phòng tuy tức giận vì có kẻ cư nhiên dám mạo phạm Âm gia nhưng cũng cực kỳ ăn ý. Dưới sự phân công của hắn bọn họ lập tức nhận lệnh và rời khỏi Cửu Trọng Thiên.

Chỉ trong một cái búng tay trong đại điện ngoài Âm Kế thì không còn ai khác. Chỉ thấy ánh mắt hắn hơi lóe lên, mũi chân đạp xuống đất thế là cả người bay lên lặng lẽ đứng ở đỉnh của điện. Hắn đưa mắt nhìn lại thì thấy sương đen phía trên căn phòng đá ẩn phía sau điện lúc này lại đang uốn lượn di chuyển về phía căn phòng đó. Hai mắt hắn không nhịn được âm trầm nheo lại ——

Từ giờ tới giờ Tý còn nửa nén hương nữa, chưa tới canh giờ mà bà già này đã chuẩn bị bắt đầu rồi ư?

Lúc này không trung nhẹ truyền tới vài tiếng kêu, Âm Kế ngước mắt và duỗi tay túm lấy mấy lá bùa bay trong sương đen. Con chim bồ câu sinh động nháy mắt biến thành bùa giấy rơi vào lòng bàn tay hắn.

“Chỉ có một kẻ ư?” Thu xong tin kia hắn không nhịn được bật cười. Thiên hạ này lại có kẻ dám một mình xông vào Âm gia ư?

Thật là không biết sống chết.

Toàn bộ cao thủ của Âm gia đã xuất động, dù là Trại Mỗ của người Miêu cũng không thể trốn khỏi địa phận Âm gia được.

Hắn búng tay, dùng một loại ngạo mạn giống như không bỏ thiên hạ thương sinh và vạn vật vào trong mắt mà nghiền vụn lá bùa kia thành bột. Ngay sau đó hắn không nghĩ nhiều nữa mà thả người từ đỉnh điện nhảy xuống căn phòng đá phía sau điện……

——————————————————————————————————————————

Bên trong đường hầm của mỏ than, cô gái nhỏ bị hai người đàn ông mới vừa tỉnh quở trách đến rơi nước mắt.

Bị thuốc ngửi đánh thức thế là Vương Đại Đầu liều mạng xoa mũi, “A… xì..!… Sao em lại dám ám toán anh chứ?!”

Lão Dũng được nâng dậy thì thấy cổ vẫn hơi đau. Ông cố gắng xem nhẹ cái mùi ghê tởm kia và lắc đầu với Lôi Linh Nhi, “Em gái, em sai quá rồi!”

Lôi Linh Nhi nức nở, “… Diệp đại ca…. bảo.. bảo em làm thế… Trại Mỗ cũng dặn dò chỉ giúp anh ấy tìm được Âm gia……”

Lão Dũng thở dài, “A Hàng hẳn đã ôm tâm lý được ăn cả ngã về không nên mới làm thế. Còn chúng ta, tuy không có sức lực nhưng nếu có thể cùng đi vào hẳn chúng ta sẽ giúp được gì đó khi giải quyết hậu quả. Lúc anh tới gặp đại vu ông ấy cũng từng bói một quẻ nói là cửu tử nhất sinh nhưng mà thế thì sao? Cửu tử vẫn có nhất sinh đấy thôi, cổ mầm của Miêu Trại tinh thông bói quẻ nhất vì thế hẳn cũng biết quẻ kia cũng không phải tuyệt đối. Phàm là có một chút ngoài ý muốn thì mọi thứ đều có khả năng biến hóa, mà có khi chúng ta chính là mấy thứ ngoài ý muốn kia thì sao? Có một số việc không đến cuối cùng thì không ai biết được kết quả thế nào đúng không?”

“Em mặc kệ có phải cửu tử nhất sinh hay không, tóm lại em sẽ không để đại ca đi vào đó một mình đâu!” Hai mắt Vương Đại Đầu đỏ bừng, giọng khàn khàn mà rống lên.

Lôi Linh Nhi bị anh rống lên một câu thì càng khóc kinh hơn. Cô há mồm muốn nói gì đó nhưng bị lão Dũng đánh gãy, “Cuộc đời này luôn có vài việc nhất định phải làm, nếu có thể cứu được A Ly và trái tim trước khi A Hàng nổ banh xác thì có lẽ A Hàng cũng sẽ không việc gì đúng không? Chính có thể thắng tà, A Ly là cô gái có đại công đức vì thế nhất định sẽ có cách.”

Lôi Linh Nhi chớp đôi mắt rưng rưng mà nhìn ông nói, “Em biết nên, nên lúc Diệp đại ca vào kết giới em đã nhanh chóng dùng thuốc ngửi đánh thức hai người!”

“Nhưng chả còn tí máu rắn nào!!” Vương Đại Đầu nhìn một mảnh máu rắn đã thấm hết xuống đất thì gấp đến độ muốn đấm tường nhưng hai mắt lão Dũng lại sáng ngời, “Em gái có cách khác đúng không?”

Lúc này Vương Đại Đầu cũng đã hoàn hồn và vui vẻ nhìn Lôi Linh Nhi, “Thật sao?”

Thấy Lôi Linh Nhi cắn môi không nói thế là cậu vội la lên: “Bà cố tổ của anh ơi, em mau giúp bọn anh vào trong kia đi! Làm cái gì mà Ba Đạt hay ở rể gì cũng được! Về sau do em quyết định hết!”

Lôi Linh Nhi không nhịn được phì cười sau đó nín khóc và đỏ mặt mắng một câu, “Ma quỷ, ai thèm chứ!”

Sau đó cô cắn môi lấy từ trong túi ra ba con cổ trùng như ba con tằm đang mấp máy lại hơi phiếm ánh bạc. Cô đặt tụi nó trong lòng bàn tay và thấp giọng nói, “A ca trộm làm rách vết thương trên bụng đánh lạc hướng a mỗ thế là nhân cơ hội đó em trộm nhặt mấy con mẫu cổ này. Tụi nó là tằm bạc, vừa lúc đủ cho chúng ta, chỉ cần ngậm trong miệng là có thể đi vào!”

…….

Sau khi thả dây thừng trèo mấy trăm mét xuống đáy vực, việc đầu tiên Vương Đại Đầu làm chính là phun con bạc tằm vẫn luôn mấy máy trong miệng ra trả ngay cho Lôi Linh Nhi. Đợi một lúc cảm giác ghê tởm kia mới đỡ một chút. Sau đó mọi người cũng không dám bật đèn vì không biết tình huống thế nào. Bọn họ đứng ở đó rồi mới thấy bốn phía là âm u lạnh lẽo, dưới chân hình như có rất nhiều cành khô, vừa giẫm lên đã vang tiếng rào rào giống như đạp vỡ cái gì đó. Nếu dịch về phía trước bọn họ lại như đạp phải cái gì, không giống đá mà giống cọc gỗ đã mục nát.

Lôi Linh Nhi lôi mồi lửa ra nhìn nhưng vừa nhìn ba người đã suýt thét ra tiếng! Hóa ra chỗ bọn họ đang đứng là một cái hố lõm cực lớn, bên dưới chất đầy xương trắng! Chỉ thấy xương trắng đầy đất, chồng chất lên nhau, bên trên còn có một đống xác chết mới chết vài năm nên trên xương cốt vẫn dính thịt chưa thối hết. Dáng người mấy cái xác ấy thấp bé, chắc là của trẻ con nhưng toàn thân chúng lại sưng to biến thành hình thù kỳ quái. Còn có một ít thi thể tứ chi tán loạn đã không nhìn rõ hình hài, chỉ thấy một đống máu thịt. Vừa rồi bọn họ không cẩn thận đá phải một khối thi thể vừa mới chết, là bị lột da. Dưới ánh lửa vàng vọt nhìn cực kỳ đáng sợ, đôi mắt máu chảy đầm đìa phản chiếu ánh lửa giống như oan quỷ chui ra từ 18 tầng địa ngục……

“Con mẹ nó! Chỗ quỷ quái nào đây……” Vương Đại Đầu rụt về phía sau một bước, dạ dày như bị người ta túm chặt, thiếu chút nữa đã nôn mửa nhưng cậu cố nén lại.

Lão Dũng lại thấy máu cả người đông cứng, miệng lẩm bẩm nói: “Nhiều như vậy… Đến tột cùng Âm gia đã hại chết bao nhiêu người? Còn có thợ mỏ mất tích mấy năm nay, người nhà và con cái họ…. Chẳng lẽ… Đều tại đây?……”

“Nhiều xác chết như vậy lại không có mùi tanh, khẳng định bọn chúng đã dùng cách nào đó trừ uế. Xe ra nơi này là nơi Âm gia chuyên xử lý rác rưởi rồi.” Lôi Linh Nhi thu lại ánh mắt đang nhìn một cái xác, đáy lòng kinh hãi vì thủ đoạn của Âm gia.

Trên đời này, có người cả đời làm việc thiện chỉ mong không thẹn với lương tâm, cũng có kẻ vì trường sinh bất tử mà không tiếc mất đi nhân tính.

Âm gia đã điên cuồng tới độ không còn nhân tính nữa rồi.

“Đi lên rồi nói tiếp!” Lọt vào trong tầm mắt chỉ thấy cảnh địa ngục máu chảy đầm đìa, hố chôn thi thể này quả thực khiến da đầu người ta tê dại. Vương Đại Đầu không muốn ngây người ở đây thêm một giây nào nữa. Cậu dẫn đầu tránh đống thi thể mà đi về phía vách hố sau đó cầm đèn chiếu lên.

Chỉ thấy bên trên là một mảnh không gian không nhìn thấy đỉnh. Trong mảnh sương mù ấy có thể thấy những nhũ đã hình thù kỳ quái thò ra. Không gian này quả thực rộng lớn khó mà tưởng tượng được, không khí bốn phía ẩm ướt, ẩn ẩn có tiếng nước truyền tới.

Hai người kia cũng bắt đầu đi theo cậu, tuy sương mù khiến họ không nhìn rõ nhưng ba người cũng không cần tìm đường. Bởi vì từ đây bọn họ có nghe được tiếng nước cùng tiếng kêu thét từ nơi xa truyền tới. Lão Dũng nghe tiếng là biết phải đi đâu vì thế ông nhanh chóng chỉ về một hướng nói, “Đi bên kia!”

Vì không cần che giấu bản thân nữa nên ba người dốc toàn lực chạy về hướng phát ra tiếng động mơ hồ. Con đường nhỏ bám vào vách đá được hình thành tự nhiên nhưng thi thoảng vẫn sẽ thấy dấu vết của con người. Qua vài chỗ ngoặt bọn họ đã nghe thấy phía trước có tiếng nước, dùng đèn pin chiếu thì thấy một con sông ngầm không biết bắt nguồn từ chỗ nào đang uốn lượn chảy quanh. Nó chẳng phân biệt ngày đêm mà chảy về phía trước. Con sông này cực rộng, trong bóng đêm bọn họ thậm chí còn không nhìn được tới bờ bên kia. Nước chảy qua những tảng đá trồi lên trên mặt nước thì trào bọt sóng, tạo thành những nơi hiểm yếu. Có lẽ vì đây là dưới lòng đất nên tiếng nước không quá lớn, nhưng nhìn kỹ sẽ thấy xoáy nước khắp nơi, sâu không lường được.

Lại ngoặt một cái bọn họ thấy trên mặt đất có hai cỗ thi thể tan nát. Một kẻ thì có đôi mắt lọt ra ngoài, cổ bị nứt toác, chỗ mặt bị vỡ đang tỏa khói nhẹ. Một kẻ khác thi đầu bị dứt ra ném ở một bên, toàn bộ ngực bụng đều bị xé rách, trên người cũng đang bốc khói. Theo khói nhẹ bốc ra thi thể cũng dần thối nát. Thủ đoạn này cực kỳ giống với lúc Diệp Hàng xử lý hai kẻ Âm gia ở miếu nhỏ vì thế ba người cũng không dám chậm trễ nữa. Bọn họ nhanh chóng xẹt qua hai thi thể kia và tiếp tục chạy về phía trước! Dù có vài chỗ rẽ nhưng phương hướng này tuyệt đối không sai, bởi vì càng đi thì dấu vết đánh nhau càng rõ, xác chết thối rữa trên đường ngày một nhiều. Bên đường cũng đầy những phần chân tay đứt lìa, vách đá có dấu hiệu cháy đen, cũng có vết nứt do ám phù hoặc roi dài đánh lên. Khắp nơi là máu tươi giàn giụa, nhìn giống như Quỷ vực. Mà đám người Âm gia mặc áo đen bị vặn gãy đầu hoặc bị chém ngang thành hai nửa đều có một lỗ máu trên ngực. Đại khái đám người này mới chết không lâu vì thế vết thương trên ngực vẫn không ngừng trào máu tươi, thậm chí còn có thể nghe được tiếng máu phun ra!

Nơi nào Diệp Hàng đi qua là nơi ấy máu me tận trời, anh vừa báo thù, vừa gϊếŧ chóc, mang tâm thế tận diệt.

Kẻ nào dám chống đối anh sẽ gϊếŧ kẻ đó.

Nếu A Ly có mệnh hệ gì thì chỉ sợ mọi người dưới lòng đất này hôm nay sẽ phải chôn cùng cô.

Lòng lão Dũng càng thêm nôn nóng, chân cũng nhanh hơn. Phía trước đã có ánh sáng, tiếng vang cũng ngày một gần, tiếng gào thét, tiếng thứ gì đó bị nổ tung, tiếng thét chói tai. Sau một khúc cua thật dài bọn họ đột nhiên thấy trước mắt sáng ngời. Âm gia ẩn trong hang động dưới lòng đất mấy trăm năm rốt cuộc cũng có ngày lộ ra bộ dạng âm trầm trước mặt họ ——

Vực sâu bên dưới vách đá lành lạnh, sông ngầm chạy dài, cổ trạch dựng bên vách núi giống như vẩy cá xếp tầng chồng lên nhau. Điêu khắc trác tuyệt, nguy nga rực rỡ khiến người xem cảm thấy lóa cả mắt. Trên đỉnh vòm là sương đen lượn lờ nên khó nhìn thấy bộ dạng, ba người đang đứng trước cổng lớn của cổ trạch. Cánh cổng này rộng đủ cho ba cái xe con đi vào, bên trong là những ngôi nhà cao lớn đường hoàng liên miên nối tiếp. Đình đài, nhà thủy tạ không gì không có, mái nhà thậm chí còn được khảm bằng đá quý. Chỗ nào ở đây cũng là lụa là gấm vóc, phỉ thúy mã não, đèn pin chiếu qua chỉ thấy ánh sáng lấp lánh. Lúc này con đường ven vách núi được ngọn đèn dầu thắp sáng trưng, trong tai bọn họ là tiếng khổ đấu và tiếng gϊếŧ chóc. Có kẻ gào thảm thiết, có kẻ nổ tung, tất cả đều truyền tới từ mấy tầng trên của cổ trạch!

Trong không trung có dòng khí đang dao động, ngoài ra còn có tiếng chim chóc kêu lên quái dị. Một mùi tanh đang tỏa ra khắp nơi, ba người tập trung tinh thần cảnh giác. Lão Dũng vứt một quả pháo sáng ra giữa không trung sau đó trầm giọng nói với hai người phía sau, “A Hàng ở ngay bên trên, đi thôi!”

Ngay sau đó một tay ông cầm súng, một tay cầm đại đao lao tới chỗ cánh cổng to lớn nguy nga kia!

Bên ngoài ngọn núi chỉ thấy tiếng sấm cuồn cuộn.

Sấm vang cửu thiên, như thần phật bổ một đao xuống thế gian. Một tiếng ầm vang, tia sét như con rắn phá không mà tới. Sấm rung chớp giật, sét chói lòa cả trời đất, không trung như bị xé thành một cái mồm to. Mà cùng lúc ấy mưa càng lúc càng to, càng ngày càng nặng hạt! Nước mưa có lẽ không tới từ mây mà tới từ trời cao vì thế nước kia chảy xiết mà xuống, núi non khắp nơi có vẻ sẽ theo nước này biến thành bùn rồi tan tác không còn gì.

Trong núi lớn có nhà dân nuôi gà vịt ở sân sau, lúc này tụi nó kêu lớn, lợn trong chuồng cũng hừ hừ húc vào tường. Chó nhà thì khóc lóc tru lên, thôn dân chẳng kịp mang gì mà chỉ kịp chạy tới chỗ an toàn. Chỉ trong nháy mắt núi đã nứt toạc, vạn cây đổ ngã, một mảnh thôn làng nháy mắt bị chôn vùi bên trong! Còn chưa kịp thở ra một hơi bọn họ đã phát hiện từ đường vốn có thể che mưa chắn gió cho bọn họ cũng nứt toạc, cây cột hơi đong đưa, có gạch đá từ xà nhà rơi xuống. Mặt đất truyền tới rung chuyển, thôn trưởng kinh hãi hô to với mọi người, “Động đất! Có động đất! Nhanh chạy ra ngoài đi!” Sau đó ông ấy bất chấp mưa to bên ngoài mà ôm chặt đứa cháu nhỏ trong lòng vội chạy ra ngoài từ đường!

Trên mặt đất dông tố đan xen, dưới nền đất hang động cũng đang mưa.

Sấm chớp mưa bão theo vách núi nhanh chóng chảy vào ngày một nhanh. Nước theo khe hở chảy xuống không khác gì mưa bụi lắc rắc giáng xuống người khiến bọn họ cảm thấy ẩm ướt lạnh lẽo. Đám lão Dũng cũng chẳng rảnh để ý nhiều mà mỗi người một việc. Lôi Linh Nhi bắn ra mấy con ong đón đánh mấy con chim hình thù kỳ quái trong không trung. Lúc va chạm ong kia lập tức bốc cháy khiến đám chim không kịp trở tay cũng cháy theo luôn. Nhưng chẳng thấy thi thể con chim nào mà chỉ thấy tro bụi bay đầy trời! Tiếp theo có hai tiếng “Bang bang” vang lên, lão Dũng bắn trúng một bóng người đột nhiên nhảy ra từ đám sương đen! Viên đạn đã thi chú dễ dàng xuyên qua thân thể đối phương thế là bóng người kia loạng choạng. Lão Dũng đã cầm sẵn đao nhảy tới, trong ánh đao sáng chói ông mới nhìn ra kẻ kia không phải người mà là hoạt tử nhân được Âm gia chế tạo từ thi thể người sau khi chết. Mất đi sự khống chế của chú thuật nên đám hoạt tử nhân hành động lộn xộn, chỉ biết cắn và cào loạn lên. Lão Dũng nhanh chóng chém gục hoạt tử nhân kia nhưng cánh tay bị cào của ông cũng nhanh chóng đen lại, may mà có thuốc giải độc của Lôi Linh Nhi nếu không chắc ông cũng mất nửa cái mạng rồi!

Ba người vọt vào cửa lớn của cổ trạch và chạy một đường tới chỗ chém gϊếŧ. Lúc đi tới một bãi đất trống bỗng có mấy chục hoạt tử nhân với hành động quái dị loạng choạng chạy về phía bọn họ. Đám quái nhân này cả người đều là âm độc, đánh giáp lá cà quá nguy hiểm. Vương Đại Đầu thấy vậy thì lôi từ ba lô ra mấy bó giấy màu vàng được buộc băng dính kín mít, “Dũng ca! Có thể dùng cái này không?!”

Đây là ‘bom’ cậu chế tạo được sau khi lấy hỏa dược từ ‘pháo ngư lôi’ ở Miêu Trại!

Lúc này còn quản hậu quả gì nữa! Thời gian hơi lướt qua thế là lão Dũng lập tức gật đầu!

Vương Đại Đầu cắn răng dùng sức ném gói thuốc về phía đám quái vật! Lão Dũng híp mắt nhắm chuẩn và nổ súng bắn vào đống giấy màu vàng bay trong mưa bụi kia!

“Oanh ——” giấy bao nổ tung, đám hoạt tử nhân nháy mắt bị nổ tan xác, thịt bay tán loạn! Giấy bao màu vàng bắn tung tóe khắp nơi, trong lúc nhất thời ngọn lửa bùng lên tới tận trời mang theo mùi thuốc nổ khét lẹt!

“Mọi người xem, sương mù kia sợ lửa!” Lôi Linh Nhi chỉ vào chỗ ánh lửa và hô to!

Lão Dũng vừa nhìn thì quả nhiên phát hiện ngọn lửa thiêu tới chỗ nào thì sương đen tan đến đó.

“Chúng ta dùng hỏa công!” Hai mắt Vương Đại Đầu sáng lấp lánh và chỉ mấy gói thuốc nổ còn lại!

Đúng lúc này mặt đất bọn họ đang đứng đột nhiên hơi rung động, đá nứt ra, ba người đồng thời bị lung lay suýt thì ngã!

“Không phải chứ! Thuốc nổ em làm lợi hại thế sao?” Vương Đại Đầu trợn trừng mắt. Lúc này mặt đất lại rung lắc dữ dội, mái nhà cong cong phía sau ba người không biết đã đứng sừng sững ở đây bao nhiêu năm lúc này đột nhiên sụp cả mảng xuống!

“Không đúng! Đây là động đất!” Lúc lão Dũng ý thức được tình huống không ổn thì đã không kịp nữa rồi. Chỉ thấy “Oanh” một tiếng, dưới chân đột nhiên nứt ra một cái hố lớn! Trong lúc nhất thời ba người đều không có chỗ dựa, cứ thế trôi theo đất đá vụn và đống quái vật tan tác rơi xuống dưới!

…….

Trong căn phòng bằng đá lúc này một bà già mang ngoại hình của con người nhưng tâm trí của quỷ đang kề sát A Ly. Đôi tay bà ta vờn quanh, mười ngón tay nhanh chóng niết quyết, cái miệng tanh hôi niệm chú. Đám sương đen bên trong căn phòng bị trận pháp hút vào và vây quanh hai người. Cờ quạt bốn phía theo đó cũng ào ào rung động như có cuồng phong đang vần vũ, ánh nến lắc lư một cái sau đó lập tức ảm đạm đi nhiều. Chỉ chốc lát sau trên người bà già kia đã có một làn khói trắng bốc lên. Chỉ thấy bà ta hơi thu tay lại, tay áo vung lên, tay phải hóa thành vuốt nhọn đặt ở giữa trán A Ly. Sức lực trong người bà ta hóa thành một làn khí âm nhu chuẩn bị ép nguyên khí của đối phương hóa hình và rời khỏi thân thể!

Rất nhanh đã có một sợi thần hồn cực nhạt bị dẫn ra từ giữa mày của A Ly. Nó lơ lửng trong bàn tay khô gầy như củi kia, cùng lúc ấy giữa mày bà già kia cũng có một sợi khí thể tối đen lặng lẽ bơi về phía đối phương……

Nhưng không biết vì sao sợi khói đen kia vừa chạm tới giữa mày A Ly thì bỗng có sóng gió nổi lên. Nó làm thế nào cũng không thể chui vào được, thậm chí còn phải chịu đau đớn.

“Sao có thể ——!” Lúc này màn sương đen biến ảo thành một khuôn mặt già đáng sợ và không nhịn được thét to: “A Ly! Con tiện tì nhà ngươi sử dụng yêu thuật gì? Ta là tổ mẫu của ngươi! Thân thể của ngươi để ta dùng là quá thích hợp! Sao có thể thế này?!”

Làn khí mỏng lơ lửng trong lòng bàn tay bà già kia cũng hơi lấp lóa và dần biến thành một dung nhan xinh đẹp. Hơi thở của cô mỏng manh nhưng vẫn lãnh đạm đáp lại, “… Di hồn vốn là bí thuật mà trời đất không tha, phạm vào tội đại sát… Ngươi thi thuật mượn mệnh để kéo dài tuổi thọ sống tới giờ khiến nguyên thần sớm đã bẩn thỉu, ngươi cũng chẳng phải tổ mẫu của ta nữa… Vì thế dù phải làm bất kỳ cái gì ta cũng sẽ không cho ngươi sử dụng thân thể này…….”

“Ngươi nói dối ——!” Khuôn mặt già kia gào lên, hai mắt chợt lộ sát khí. Nguyên thần dưới dạng sương đen của bà ta ngưng lại và bỗng nhiên há ra thành một cái miệng đầy răng nanh muốn nuốt chửng sợi nguyên thần đang nắm trong năm ngón tay kia!

Ăn luôn nó là xong! Con bé chính là lệ âm đồng quý giá của Âm gia, linh thể cực kỳ tinh khiết! Ăn nó rồi khẳng định có thể tẩy sạch một thân hắc ám của bản thân! Như thế bà ta sẽ có thể đoạt thân xác này!

Sương đen đánh tới! Nguyên thần mờ nhạt kia vẫn lặng yên, dung nhan biến ảo từ nguyên thần cũng không thèm chớp mắt một chút. Trong nháy mắt sắp bị nuốt chửng cô đột nhiên dịch chuyển một chút, vừa khéo tránh được cái miệng kia. Sương đen cọ qua, khuôn mặt thanh lệ bên này chợt lóe lên, nháy mắt biến mất khỏi năm ngón tay của bà già kia. Thiếu nữ xinh đẹp ngồi trên đệm hương bồ trắng như tuyết đột nhiên mở hai mắt.

Ngày ngày đêm đêm cô tụ khí ngưng thần cố giữ vững một tia nguyên khí cuối cùng này. Cô cũng dịch gân và huyệt, rốt cuộc thành công phá được cấm chế, hủy hoại ám chú độc ác nhất thế gian này.

“Mạng người là do trời quản, chẳng ai có quyền cướp tính mạng của người khác, kể cả ngươi cũng không được.” A Ly nhàn nhạt mở miệng khi nhìn con quái vật thân hình tiều tụy, cả người hôi tanh cách mình không tới một thước.

“Ngươi! Muốn —— chết!” Đám sương đen phát ra một tiếng gào rống kinh thiên động địa! Ánh nến bốn phía bị chấn động mà bùng cháy, sương đen tứ tán. Ao máu cuồn cuộn như muốn trào ra bốn phía. Nhưng trong nháy mắt đó nguyên thần của bà ta chợt co lại, không thể không chế mà xoay chuyển bắn thẳng vào giữa mày bà già! Khuôn mặt A Ly trắng như tuyết, tay phải đặt trước ngực, ngón trỏ cong vào bên trong, ngón cái và ngón giữa niết quyết đáp trả!

Lúc đoàn sương đen kia hoàn toàn biến mất giữa mày bà già kia thì A Ly híp mắt lại.

Một bóng dáng lặng lẽ xuất hiện trong phòng rồi nhanh chóng bổ một chưởng về phía lưng bà già kia!

Biến cố đột nhiên tới thế là bà ta lập tức nôn ra một đống máu đen thui. Quần áo bà ta rách nát vì chưởng lực để lộ chi dưới đã hư thối tới độ xương đùi cũng hoàn toàn biến thành màu đen. Sống lưng vốn khô gầy bị đánh trúng thì bẹp xuống. Bà ta quay đầu nhìn kẻ đánh lén mình, hai mắt trợn trừng như muốn nứt ra, “Ngươi ——!”

Ánh mắt kia quá đáng sợ, biểu tình kia càng không có gì để nói, nó ác độc như thể chỉ cần ai đó liếc nhìn bà ta trong lúc này là sẽ bị ác quỷ cắn nuốt. Nhưng Âm Kế lại chẳng sợ, hắn thu bàn tay vẽ đầy hoa văn cổ quái sau đó khom người cười nói, “Lão tổ tông, Âm gia A Ly là chí bảo với cả ta và ngươi, thân thể thuần tịnh của cô ta không thể chứa được hồn thể của bà vậy bà có thể thành toàn mà để cô ta cho tôi! Có người này rồi tôi sẽ có thể khiến huyết mạch của Âm gia trở nên phi phàm như cũ, như thế chẳng phải càng tuyệt hơn sao?”

Lúc nói lời này Âm Kế híp mắt đánh giá thiếu nữ đang ngồi trên đệm hương bồ bằng một ánh mắt tham lam.

Thật là đẹp, cả lúc nhíu mày cũng đáng yêu thế kia, khiến hắn có xúc động muốn nuốt luôn.

Lúc này bên ngoài đại điện truyền tới tiếng gào tán loạn, có người đang hô hét: “Hắn không phải người ——” có người kinh hoàng: “Không được! Mau lui lại…” Còn có người vội cầu xin: “Lão tổ tông! Thiếu chủ! Cứu mạng…”

Âm Kế ngẩng đầu, trên khuôn mặt xanh trắng là biểu tình không thể tin. Còn bà già bị thương nặng đến độ ngũ quan tràn máu đen kia thì đột nhiên bùng nổ.

“Ngươi nằm mơ ——”, bà ta bật dậy, trong phút chốc nơi cổ, giữa mày, trước ngực, bụng dưới, toàn bộ chỗ yếu hại của Âm Kế đều bị chưởng phong của bà ta bao phủ! Nhất tộc tôn sư 300 năm của gia tộc là người thế nào Âm Kế hiểu vì thế hắn không dám đón đỡ mà vội phi thân lùi lại khống chế chỉ bạc tấn công! Trong căn phòng đá có cơn lốc trào dâng, sương đen chấn động toàn bộ không gian, A Ly ở trên đệm hương bồ kêu lên một tiếng, khóe miệng tràn máu, thấy thế động tác của bà già kia cũng không nhịn được chậm lại ——

Thân thể này là của bà ta! Không thể tổn hại nó được!

Nhưng cũng chính một khắc chần chừ này Âm Kế đã kịp vung chỉ bạc cuốn lấy cánh tay phải của bà ta và kéo đi. Cánh tay cứ thế bị xé rách! Máu đen vẩy ra! Tiếng kêu thê lương thảm thiết xông thẳng vào màng nhĩ, bà già kia đau tới độ nếp nhăn trên mặt tụ lại một chỗ, tròng mắt trắng dã nay chuyển xám, mắt thấy đã khó có thể sống tiếp.

“Ta không có được… thì ngươi cũng… đừng mơ……!” Bà ta tuyệt vọng ngửa đầu lạnh giọng niệm chú. Một tay bà ta chấm máu vẽ bùa trong không trung và tung ra một đòn cuối trước khi chết! Sương đen vừa rồi còn tứ tán nay như gió xoáy quay chung quanh bà ta. Một tiếng “Phanh ——” vang lên, một sức mạnh gần như muốn xẻ núi lao về phía A Ly! Chấn động ấy cũng đánh thẳng về phía Âm Kế, sương đen trùm lên toàn bộ thân thể hắn!

“A ——” hai tiếng khách khách vang lên, tay phải của Âm Kế giơ ra cản sức mạnh kia nhưng bị đánh gãy! Sương đen cũng theo đó vây kín phần đầu của hắn khiến Âm Kế hét thảm một tiếng! Đôi tay hắn vội sờ phần đầu muốn xé mở sương đen kia!

A Ly đánh một chưởng về phía đệm hương bồ muốn mượn lực nhảy tới chỗ cửa lớn của căn phòng đá. Nhưng nội thương của cô quá nặng, chỉ do dự một khắc mà sát khí đã tới, tránh cũng không thể tránh. Cô chỉ có thể duỗi hai tay trước người để cố gắng ngăn cản!

Sức mạnh như dời non lấp biển kia đánh úp lại, căn phòng đá không chịu nổi sức mạnh này nên rách tả tơi, bụi đất ầm ầm rơi xuống. A Ly có thể nghe thấy tiếng thét bén nhọn trong cơn lốc đang lao tới, quần áo cô bay bay theo gió, tóc đen như bay múa còn lòng cô thì cực kỳ bình thản——

Cũng thế, ân oán dây dưa 300 năm nên chấm dứt hôm nay đi.

Hồn về với trời, phách về với đất, cuối cùng đều là hư vô. Chẳng qua chỉ là chết, có lẽ cô vốn không nên tới thế giới này.

“Oanh ——” một tiếng, căn phòng đá dày nặng sụp xuống, cát bụi văng khắp nơi. Một chưởng mang theo sát khí kia không biết bị cái gì chặn lại không thể tiếp tục đánh về phía cô nữa.

Chấn động thật lớn kia vẫn chưa tiêu tan, gạch đá vỡ nát vẫn rơi xuống, vô số vụn đá xẹt qua nhưng chẳng có cái nào chạm được vào cô. Nơi này đã không còn ánh nến nên không gian vô cùng tối tăm, A Ly ngửa đầu nhìn về phía bóng dáng cao lớn đang ôm lấy mình trong vòng tay lạnh băng.

Anh cao lớn, như yêu như ma, cô thì thon gầy đơn bạc chìm trong lòng anh như một cái lá không nơi nương tựa. Cô duỗi tay xoa gương mặt kia nhưng chỉ thấy cơ bắp cứng rắn như đá, gân xanh gồ lên như trăm ngàn con giun vặn vẹo, rồi cô thấy răng nanh, miệng há to, xương gò má mọc vảy.

Cái ôm của anh mang theo máu, mang theo sát khí quỷ dị nhưng A Ly lại rơi lệ, sau đó rưng rưng nở nụ cười.

Chẳng ai thấy nụ cười của cô nên không biết nó đẹp thế nào, quả thực không gì sánh được.

“Anh đã tới rồi.” Cô nhẹ giọng mở miệng.

- -----oOo------