Chương 10

Đảo nhỏ, đảo nhỏ ơi

Chiếc nhẫn điện trở 10KΩ được Khám Tụng Ninh treo trên ống đựng bút, mỗi lần ngồi vào bàn làm việc ngẩng đầu lên là thấy ngay, hơn nữa còn thường xuyên vô thức buông con chuột ra, chạm vào miếng điện trở trên vòng kim loại.

Mỗi lần như vậy anh đều nhớ đến hình ảnh vành tai Bùi Dữ Minh hồng rực, nhớ đến sự lãng mạn độc nhất vô nhị của bé con ngốc nghếch, chẳng hạn như làm tặng anh một chiếc nhẫn điện trở rồi nói với anh rằng, một ngàn ohms tượng trưng cho một ngàn năm.

Anh còn miên man nghĩ, động tác vuốt ve cá nhà táng của Tạ Thời Quân tự nhiên như vậy hẳn cũng xuất phát từ tâm tình kìm lòng không được.

Chẳng lẽ bọn họ mang tâm tình giống nhau sao?

Khó trả lời quá, Khám Tụng Ninh bỏ cuộc.

Chiếc đồng hồ treo trên tường văn phòng khoa thường xuyên chạy không chính xác, luôn hiển thị thời gian trễ hơn một hai ngày. Khám Tụng Ninh rảnh rỗi không có gì làm bèn tháo đồng hồ xuống sửa lại, đối chiếu với múi giờ Bắc Kinh chuẩn trên máy tính bàn mới phát hiện ra chưa gì đã đến cuối năm rồi.

Đêm cuối cùng của năm cũ, khó có dịp các nhóm nghiên cứu tạm thời gấp lại toàn bộ những công trình nghiên cứu dài bất tận, những bài luận viết mãi không xong, tất cả cùng liên hoan tiệc tùng, nghỉ ngơi thư giãn, tòa nhà văn phòng khoa hiếm khi trống không, số cửa sổ sáng đèn ít hơn ngày thường một nửa.

Khám Tụng Ninh mua một cốc trà sữa từ máy bán hàng tự động, sau đó do dự một lúc không biết nên lấy thêm một cốc latte hay americano.

Anh cầm hai ly đồ uống nóng dừng trước cửa sổ cuối hành lang đón gió lạnh, cứ thế đứng ngẩn người đến khi trà sữa và cà phê trên tay nguội ngắt mới quay về máy bán hàng, lặp lại vòng rối rắm như vừa nãy, cuối cùng cũng kịp gõ cửa văn phòng Tạ Thời Quân trước khi ly latte thứ hai biến thành cà phê lạnh.

"Mời vào."

Khám Tụng Ninh bước vào văn phòng, đặt ly latte lên góc bàn Tạ Thời Quân, tầm mắt lướt qua con cá nhà táng trang trí, cố ý dùng ngữ khí trêu cợt nói: "Thầy Tạ nên về nghỉ ngơi sớm đi, ngày cuối cùng của năm 2020 mà vẫn còn tăng ca thì cá nhà táng nhà thầy sẽ đau lòng lắm."

Sau khi giáo sư Cao ngã bệnh từ chức, toàn bộ công việc lớn nhỏ của khoa đều dồn lên vai Tạ Thời Quân, anh ta hay quen nói với mọi người câu "vất vả rồi", nhưng thật ra chính mình mới là người vất vả nhất.

Tạ Thời Quân nhận cà phê mỉm cười, "Anh cũng thế, cả năm nay vất vả rồi, nên nghỉ sớm đi."

Khám Tụng Ninh không có việc gì khác, chỉ hàn huyên đơn giản mấy câu về chuyện trong khoa rồi chuẩn bị đi ra. Vừa tới cửa anh chợt dừng bước, "À, suýt nữa thì quên, ngày mai anh đi công tác rồi, tôi chúc trước vậy," anh xoay người, "Thầy Tạ, chúc mừng năm mới."

Nhận câu "Chúc mừng năm mới" của Tạ Thời Quân là chuyện rất dễ dàng, Khám Tụng Ninh lại vì một câu này mà lãng phí một cốc trà sữa và một cốc latte.

Bảy năm qua, mỗi năm anh đều lãng phí theo một kiểu không giống nhau.

Khám Tụng Ninh đi ra khỏi tòa văn phòng khoa bị lạnh giật cả mình, anh quấn chặt khăn quàng cổ, đeo khẩu trang đi tìm máy sưởi làm ấm tay.

Hai người đã hẹn nhau cùng đi xem văn nghệ ca nhạc mừng năm mới của trường đại học C, nhóc con học năm nhất nên chắc chắn cảm thấy sự kiện này khá mới lạ, Khám Tụng Ninh cũng không ngại đi theo cậu xem náo nhiệt.

Chương trình ca nhạc bắt đầu từ 9 giờ rưỡi tối và kết thúc sau màn đếm ngược đến 0 giờ, ngoài ra trong trường còn có các sự kiện liên hoan riêng của từng khoa, đơn giản là chơi trò chơi tích điểm, dùng điểm đổi quà, cuối cùng là có cơ hội rút thăm trúng thưởng.

Khoa ngoại ngữ cực kỳ ít nam sinh nên Bùi Dữ Minh bị đàn chị kéo đi hỗ trợ tiệc liên hoan. Vốn tưởng chỉ gọi để làm mấy công việc cần thể lực như vác đồ hay trang trí sân bãi thôi, đến nơi cậu mới biết hóa ra chẳng có việc nặng nhọc nào cần mình làm cả, đàn chị ném cho một bộ âu phục sai cậu đứng ngoài cửa làm lễ tân, nói trắng ra là dùng nhan sắc để ganh đua đối chọi với các khoa khác.

Khám Tụng Ninh che kín mít từ trên xuống dưới, chỉ lộ ra mỗi đôi mắt đi dạo trong khuôn viên khoa ngoại ngữ một vòng, suýt nữa thì đi lướt qua mặt nhóc con nhà mình luôn. Anh vừa định rút điện thoại ra nhắn tin đã bị một người nắm cổ tay kéo vào chỗ khuất.

Anh lấy lại bình tĩnh, nhìn Bùi Dữ Minh ăn mặc nghiêm trang trước mặt mình.

Phong cách mặc đồ thường ngày của nhóc con đa số là trang phục thiên hướng vận động, đây vẫn là lần đầu Khám Tụng Ninh được thấy cậu mặc âu phục chỉn chu, nhất thời không thể dời nổi ánh mắt. Ai bảo bạn trai nhỏ nhà anh là cái mắc áo di động, mặc âu phục vào càng nổi bật vóc dáng vai rộng chân dài làm gì, bớt đi vẻ hoạt bát trương dương của thiếu niên mới lớn lại nhiều thêm chút già dặn trưởng thành. Khám Tụng Ninh càng ngắm càng thích, cảm thấy tối nay Bùi Dữ Minh đúng là niềm vui bất ngờ phiên bản giới hạn dịp năm mới của bản thân.

"Hôm nay cục cưng đẹp trai quá," anh mỉm cười giúp Bùi Dữ Minh sửa lại cổ áo sơ mi, nhón chân vòng tay qua cổ cậu, "Tối nay có bao nhiêu nữ sinh hỏi xin WeChat của em rồi hả?"

Bùi Dữ Minh cho rằng anh hiểu lầm cậu đi trêu hoa ghẹo nguyệt, liền quay mặt tủi thân đáp: "... Em đâu có cho ai."

"Ngoan quá," Khám Tụng Ninh hôn lên mặt cậu, "Sắp đến giờ rồi, chúng ta mau đi thôi."

Sức chứa sân vận động có hạn, năm nào cũng có người bị nhốt ở ngoài không được tham gia đêm ca nhạc hoành tráng sôi động kia, chuyện xui xẻo hơn là lúc bọn họ đến được sân vận động, cửa chính cũng vừa mới đóng lại khoảng hai phút.

Nhận ra thái độ tiếc nuối của Bùi Dữ Minh, Khám Tụng Ninh lén nắm tay cậu an ủi: "Không sao mà cục cưng, chương trình ca nhạc năm nào cũng giống năm nào, sang năm chúng ta tới sớm hơn, xếp hàng chiếm vị trí đẹp phía trước, được không?"

Bùi Dữ Minh vẫn rầu rĩ không vui, "Ừm... Sang năm nhất định phải đi."

Kế hoạch đổ bể vào phút chót, hai người rảnh rỗi không có gì làm bèn đi tản bộ trong khuôn viên trường, vô tình thế nào lại đi đến sân thể dục. Sân vận động biểu diễn cách đó vài chục mét, tiếng đàn trống xập xình của party âm nhạc dường như ở rất gần bên tai.

Bùi Dữ Minh vẫn mặc bộ suit màu đen trên người, khoác áo đi bên trái Khám Tụng Ninh kể cho anh nghe về những chuyện thú vị trong buổi liên hoan khoa ngày hôm nay.

Đèn sân thể dục đã tắt tối thui, gần như không thể thấy đường dưới chân. Trên sân nằm chỏng chơ một quả bóng đá bị xì hơi, Bùi Dữ Minh muốn thể hiện bản lĩnh trước mặt người yêu nên cố gắng dùng chân lật bóng, tiếc là thất bại. Khám Tụng Ninh nhìn cậu bật cười, lơ đãng thế nào bị vấp chân một cái, Bùi Dữ Minh muốn kéo anh nhưng không kịp, kết quả hai người cùng nhau ngã phịch xuống mặt sân cỏ. Mùa đông ai cũng mặc áo dày nên ngã không đau, chẳng qua Khám Tụng Ninh ý thức được hôm nay mình cư xử ngốc quá, thế là ghé lên người Bùi Dữ Minh cười không dừng được.

Gương mặt anh dán lên quả tim trẻ trung đập thình thịch của Bùi Dữ Minh, "Cục cưng, em nói xem... Đêm giao thừa chúng ta đi khách sạn thuê phòng hay nằm trên sân thể dục đếm sao thì lãng mạn hơn?"

Bùi Dữ Minh ngẩng đầu nhìn, trên bầu trời không có ngôi sao nào cả, nhưng cậu vẫn gật gù: "Lãng mạn như nhau."

Dường như Khám Tụng Ninh rất vừa lòng với đáp án này, anh ngồi dậy khóa lên bụng dưới rắn chắc của Bùi Dữ Minh lần lượt cởi cúc áo vest, cảm nhận nhiệt độ cơ thể của nhóc con sau lớp áo sơ mi hơi mỏng, "Vậy thì mình thử hết."

Anh kẹp chặt chân cưỡi lên người Bùi Dữ Minh, mông ưỡn ra sau cọ cọ lên đũng quần tây đã dựng thành túp lều, "Cục cưng, thử tưởng tượng em đang ở bên trong anh đi."

"dương v*t của cục cưng lớn quá, đâm sưng cả bụng anh, nhưng mà anh thích lắm, cục cưng giỏi ghê."

"Câm miệng!" Bùi Dữ Minh tức muốn hộc máu, khàn giọng ra lệnh. Cậu dễ dàng nắm trọn hai cánh mông đang cọ xát lên bụng dưới mình hung hăng xoa nắn, đồng thời nhanh chóng đẩy hông lên trên. Cậu như đã bị Khám Tụng Ninh mê hoặc đến đỏ mắt, thật sự cho rằng bản thân đang cᏂị©Ꮒ nát cái huyệt thịt vừa chặt vừa ướŧ áŧ kia.

"Suýt nữa quên mất thứ cục cưng thích nhất," Khám Tụng Ninh vẫn tiếp tục nói, anh cởϊ áσ khoác ngoài ra, cách lớp áo len xoa nắn hai điểm trước ngực, ngón tay ấn vào núʍ ѵú, "Lần nào cục cưng cũng mυ"ŧ chỗ này rất lâu."

"Cứ như em bé ý, ngủ dậy là phải bú sữa."

Anh chỉ có ý định dụ dỗ đối phương nhưng cuối cùng hết thuốc chữa tự kéo mình vào hố, hễ hồi tưởng cảm giác thỏa mãn khi được cây dương v*t kia lấp đầy là lại thấy phần kɧoáı ©ảʍ giản đơn chỉ xoa nắn đầu nhũ hay cọ xát dương v*t trở nên nhạt nhẽo.

Khám Tụng Ninh mềm oặt hạ người xuống nằm dài trên ngực Bùi Dữ Minh, "Ưʍ... cục cưng bắn vào rồi, bắn nhiều quá."

Bùi Dữ Minh thở dồn dập, khí lạnh không ngừng tràn vào khoang mũi, đầu óc choáng váng như say xe, Khám Tụng Ninh chỉ dùng miệng lưỡi đã tặng cho cậu một cuộc tính ái nóng bỏng cực hạn, dương v*t bị trói chặt, mã mắt sưng lên đau nhức, cuối cùng dường như không thể khống chế được nữa, dương v*t run rẩy bắn từng đợt trong quần làm ướt dính một mảng lớn.

"Sau này anh đừng làm thế nữa, ở bên ngoài... không tốt đâu."

Bùi Dữ Minh hơi buồn bực, dù sao nơi này cũng là chốn công cộng, trời đã tối rồi nhưng vẫn quá mạo hiểm, hơn nữa quần áo trên người cậu còn là đồ đàn chị thuê bên ngoài.

Khám Tụng Ninh hỏi có phải không thoải mái không, cậu mím môi không đáp. Khám Tụng Ninh tiếp tục hôn, cậu đành cam chịu thừa nhận: "Thoải mái lắm."

Dù trời rất lạnh nhưng vẫn rải rác có người chạy bộ trên sân, bọn họ nằm dài trên mặt cỏ, ỷ vào trời tối nên không biết xấu hổ ôm nhau, hôn môi, giao hợp bằng ngôn ngữ, còn bắn tinh bẩn cả áo quần.

Đêm nay là lần đầu tiên Bùi Dữ Minh mặc quần tây, cũng là lần đầu bắn tinh lên quần tây. Khám Tụng Ninh thường xuyên khiến cậu có một loại ảo giác rằng mình đã lớn, anh thật sự ôm cậu, an ủi cậu, nói với cậu rằng: "Em không hề ấu trĩ chút nào." Nhưng đồng thời Khám Tụng Ninh cũng cho cậu ảo giác tuổi niên thiếu của mình vĩnh viễn sẽ không kết thúc, dẫn cậu đi quẩy tưng bừng, dường như còn tự tay dạy cậu cách thủ da^ʍ, sau đó cùng cậu đắm chìm vào khoái lạc lần đầu nếm thử trái cấm.

Chỉ là về sau Bùi Dữ Minh mới phát hiện, hóa ra những thứ Khám Tụng Ninh cho mình hoàn toàn chỉ là ảo giác.

Nhưng vào đêm hôm đó, bọn họ chật vật là thật, vui sướиɠ vì chật vật cũng là thật. Hai người ôm chồng lên lên nhau lấy lại nhịp thở, nhiệt độ ban đêm xuống gần 0 độ, bên dưới áo khoác lại che giấu một tầng mồ hôi mờ ám.

Khám Tụng Ninh lấy điện thoại ra xem giờ, 23:58.

Anh hỏi: "Cục cưng ơi, chúc mừng năm mới tiếng Bồ Đào Nha nói thế nào?"

Bùi Dữ Minh trả lời: "eu te amo."

"Cục cưng, sắp đến 0 giờ rồi, chắc chắn năm nay anh là người đầu tiên chúc mừng năm mới em," Khám Tụng Ninh liếʍ môi, lặp lại câu tiếng Bồ Bùi Dữ Minh vừa dạy: "eu te amo."

Bên sân vận động truyền đến từng đợt hoan hô, Bùi Dữ Minh hôn anh giữa sân thể dục trống trải.

Đêm cuối cùng của năm 2020, Khám Tụng Ninh bị gạt ra ngoài chốn náo nhiệt nhưng lại tràn ngập lãng mạn trong lòng, vừa dè dặt đến gần ánh trăng thêm một chút vừa điên cuồng trải nghiệm tình yêu ngọt ngào với bạn trai nhỏ, không để lãng phí một giây đồng hồ nào.



Mùa đông năm nay nhiệt độ xuống thấp, nhưng trận tuyết đầu mùa của thành phố S lại đến muộn hơn rồi kéo dài đến tận Tết Nguyên đán, vừa vặn là ngày Bùi Dữ Minh thi xong môn cuối cùng.

Cậu đã làm xong bài từ sớm, kiểm tra kỹ hai lần vẫn còn thừa 40 phút nhưng lại không nộp bài ra trước như mọi lần, rất nghiêm túc ngồi nhìn những bông tuyết bay lả tả ngoài cửa sổ.

Phòng thi ở tầng một, bên ngoài là một khoảng đất trống nằm giữa hai dãy giảng đường, đặt hai cái xích đu, trên mặt đu phủ đầy tuyết trắng đung đưa theo gió, bên cạnh có một quầy bán quà vặt nhỏ, mấy con mèo do ông chủ hàng nuôi đang nằm dài dưới mái hiên ngủ gà ngủ gật.

Bùi Dữ Minh nãy giờ vẫn ngẩn ngơ nhìn ra cửa sổ suýt nữa thì gục luôn lên bàn, mãi cho đến khi một bóng dáng mang khăn quàng màu đỏ xuất hiện trước quầy bán quà vặt, rút từ trong túi một gói hạt khô nhỏ ngồi xổm nghịch mèo. Bùi Dữ Minh lập tức lên tinh thần, nhịp tim không tiền đồ gõ nhanh hơn, cậu vội thu dọn đồ đạc, nhấc tay báo cho giám thị mình muốn nộp bài rồi chạy ra ngoài theo lối cửa sau.

Khám Tụng Ninh vừa cho mèo ăn vừa xỉa xói con mèo cam thân hình ú nu, "Hồi nhỏ mày đáng yêu lắm mà, bây giờ lại mập như..."

Các phòng học gần đó hầu như đều đang trong giờ thi nên cực kỳ yên tĩnh, Khám Tụng Ninh ngồi xổm dưới đất có thể nghe được rõ tiếng dầu kêu xèo xèo của món bánh trứng trên quầy bán đồ ăn, còn cả tiếng đế giày giẫm lạo xạo trên nền tuyết. Tiếng động dừng ngay bên cạnh, Khám Tụng Ninh nghi hoặc ngẩng đầu lên.

"Ối, cục cưng?" Anh giật mình, "Còn hai mươi phút nữa mới hết giờ thi, sao em đã ra đây rồi?"

"Muốn gặp anh nên tranh thủ nộp bài trước."

Bùi Dữ Minh ngồi xuống bên cạnh anh xoa xoa đầu con mèo lông cam, sau đó dời xuống phủ lên tay Khám Tụng Ninh giả vờ vuốt mèo, thật ra là tận dụng mọi cơ hội để yêu đương.

Con mèo cam ăn xong phần thức ăn do Khám Tụng Ninh mang đến, thỏa mãn meo meo mấy tiếng, cọ lên ống quần Khám Tụng Ninh một phát rồi chạy về ổ, để lại một chuỗi dấu hoa mai trên nền tuyết.

Khám Tụng Ninh phủi vụn thức ăn trên tay, đứng lên, "Đi thôi, chúng ta cũng về nhà đi."

Hai người đi siêu thị gần nhà mua sắm, Khám Tụng Ninh cầm một hộp nấm đùi gà lên hỏi Bùi Dữ Minh: "Cục cưng, mình mua cái này nhé? Nhìn tươi ngon quá."

Bùi Dữ Minh nào biết đi chợ chọn đồ ăn, nghe Khám Tụng Ninh nói gì cũng gật gù bảo được rồi đẩy xe hàng theo sau, Khám Tụng Ninh kêu đi đâu thì đuổi theo đến đó, toàn bộ quá trình ngoan ngoãn làm phu khuân vác không công, cuối cùng chỉ lén ném thêm một lốc AD Canxi vào xe.

Lúc ra khỏi siêu thị tuyết đã bớt nặng hạt, hai người cùng xách túi đi bộ về nhà.

Hoa tuyết vương trên khăn quàng cổ của Khám Tụng Ninh tạo nên màu sắc đối lập rõ ràng.

Đó là món quà Giáng Sinh Bùi Dữ Minh tặng, màu đỏ tôn lên làn da trắng của Khám Tụng Ninh, cằm bị che khuất làm khuôn mặt nhỏ hơn, chóp mũi bị lạnh ửng hồng trông càng ngây ngô như thiếu niên. Đi vào tiểu khu, bước vào phạm vi an toàn, anh rất tự nhiên nắm tay Bùi Dữ Minh, vừa bước lùi vừa quay mặt đối diện cậu, "Cục cưng, năm nay em ăn Tết ở đâu?"

"Phải đi cả nhà nội lẫn nhà ngoại," Bùi Dữ Minh giải thích rất nghiêm túc: "Nhưng vì năm ngoái đã đón giao thừa ở nhà ngoại rồi nên năm nay đổi thành nhà nội."

Khám Tụng Ninh bật cười, "Ngoan quá, cục cưng nhà mình sao lại ngoan như vậy chứ."

Trên tin tức nói mùa đông năm nay thấp hơn năm ngoái hai độ, vì đột nhiên va phải thời kỳ yêu đương cuồng nhiệt không biết bao giờ mới kết thúc nên cảm giác tồn tại của nhiệt độ bị kéo xuống cực kỳ thấp, Khám Tụng Ninh chỉ có thể nhớ đến chiếc khăn quàng cổ dày dặn ấm áp, cốc trà sữa nóng đưa đến tận cửa tòa nhà văn phòng khoa và cả những cái ôm hễ đưa tay ra là được nhận ngay lập tức.

Trước khi về nhà nghỉ Tết, Bùi Dữ Minh kéo vali đến nhà Khám Tụng Ninh ở hai ngày.

Một tủ nguyên liệu nấu ăn cuối cùng không được ai động vào, bọn họ gần như ngày đêm làʍ t̠ìиɦ không biết tiết chế.

Bùi Dữ Minh muốn đòi lại gấp đôi phần âu yếm bị khuyết thiếu trong đợt thi cuối kỳ, cộng thêm phần ứng trước của mười mấy ngày không gặp tiếp theo, quấn lấy Khám Tụng Ninh không rời một giây như đứa trẻ đang trong thời kỳ khát sữa, mỗi lần đi ngủ đều phải ngậm núʍ ѵú anh, báo hại hai món đồ kia chỉ biết sưng vù đáng thương đội lên sau lớp áo.

Sáng sớm "chào cờ" làm một lần, vẫn chưa tỉnh ngủ hẳn nên làm xong không thèm vệ sinh mà ôm nhau tiếp tục ngủ. Tỉnh lại lần thứ hai đã là buổi chiều, hai người dọn dẹp mớ hỗn độn rồi lấy iPad ra ôm nhau xem phim kinh điển, xem được một nửa Khám Tụng Ninh lại bắt đầu mệt rã rời, dựa vào vai Bùi Dữ Minh ngủ quên lúc nào không hay.

Tỉnh dậy lần nữa trời đã tối mịt, Bùi Dữ Minh đang chôn đầu trước ngực anh như một thằng nhóc vô lại.

"Anh lười quá, cứ ngủ suốt, hôn kiểu gì cũng không dậy..."

Bùi Dữ Minh cong eo ôm anh, dương v*t cọ cọ lên bắp đùi. Khám Tụng Ninh ngáp một cái thò tay xuống vuốt ve an ủi nó mấy bận, "Vẫn có tinh thần thế? Cục cưng ngoan tha cho anh đi."

Vốn dĩ chỉ muốn dùng tay tuốt cho cậu bắn, nhưng nhóc con cứ dính lên người hôn hít làm Khám Tụng Ninh mềm lòng bỏ cuộc, lại cᏂị©Ꮒ thêm một lần. Sau khi xong việc cả hai đều đói đến hoa mắt, không thể không gọi cơm hộp bên ngoài.

Thật sự là đêm ngày đảo lộn, lãng phí cả một ngày trời.

Hai người gọi mì thịt bò ngay trước cửa tiểu khu, đồ ăn đưa đến rất nhanh. Bùi Dữ Minh để trần thân trên ra cửa lấy hàng, Khám Tụng Ninh khoác độc một chiếc áo sơ mi đứng trước bệ cửa sổ lim dim gà gật.

Vừa làʍ t̠ìиɦ xong khiến toàn thân Khám Tụng Ninh toát ra vẻ thỏa mãn biếng nhác, nút áo sơ mi không cài để lộ hai đầu nhũ sưng vù run rẩy, mấy phút trước vẫn còn bị Bùi Dữ Minh ngậm trong miệng, dùng cả đầu lưỡi và răng nanh ức hϊếp hết lần này đến lần khác. Huyệt nhỏ không giữ nổi lượng tϊиɧ ɖϊ©h͙ quá lớn nên chảy dọc xuống bắp đùi, anh cũng lười để ý.

Tuy tôn sùng chủ nghĩa hưởng lạc nhưng Khám Tụng Ninh cũng không ngại phải chịu đựng chút đau đớn trong chuyện tính ái, ở một mức độ nào đó nó là chất xúc tác khiến cuộc vui càng thỏa mãn hơn. Số lượng mà Bùi Dữ Minh mang tới cho anh xem như vừa phải, mà anh cũng rất vui vẻ với chuyện làm hài lòng nhóc con trên giường.

Bùi Dữ Minh đặt mì lên bàn ăn, đi vào phòng ngủ chuẩn bị bế người ra, thứ đầu tiên đập vào mắt cậu là đôi chân trắng trẻo mảnh mai của Khám Tụng Ninh và cái mông nho nhỏ mềm mại nửa ẩn nửa hiện sau vạt áo sơ mi.

Bùi Dữ Minh đến gần anh, nuốt nước bọt lắp bắp: "Không, không mặc qυầи ɭóŧ vào sao?"

"Mặc kiểu gì hả cục cưng?" Khám Tụng Ninh cười xấu xa, ôm cổ Bùi Dữ Minh nhay cắn lên vành tai hồng hồng, hạ giọng thì thầm: "Bên trong toàn là đồ của em, cục cưng bắn nhiều quá... Bây giờ mà mặc qυầи ɭóŧ sẽ làm bẩn quần ngay."

Bùi Dữ Minh méo miệng, kéo ngăn tủ quần áo của Khám Tụng Ninh lấy ra một chiếc qυầи ɭóŧ tứ giác màu trắng đưa cho anh, cố gắng làm ra vẻ bình thường, "Mặc vào rồi ra ăn đi, làm bẩn em giặt cho anh."

Khám Tụng Ninh không nhận qυầи ɭóŧ mà tùy tiện ngồi bên mép giường đung đưa cẳng chân, cực kỳ không biết xấu hổ duỗi tay, "Cục cưng mặc giúp anh."

Bùi Dữ Minh nửa quỳ trước giường tựa như hiệp sĩ tình nguyện quỳ gối phục tùng công chúa, tròng chiếc qυầи ɭóŧ vào mắt cá chân gầy mảnh của Khám Tụng Ninh.

Thoáng lướt qua phần trơn ướt giữa đùi, là tác phẩm do cậu gây ra.

Mặc xong qυầи ɭóŧ, Khám Tụng Ninh nâng chân đặt lên ngực Bùi Dữ Minh, vô tội chớp mắt, "Cục cưng, em đỏ mặt kìa."

Hơi thở Bùi Dữ Minh bắt đầu nặng dần, vật dưới đũng quần jean phấn chấn vươn mình thành một độ cung căng chặt, cậu tách hai chân Khám Tụng Ninh ra áp người lên, cực kỳ tình sắc xoa nắn cánh mông được qυầи ɭóŧ bao bọc, liếʍ láp sau vành tai và cần cổ, cuối cùng cắn môi Khám Tụng Ninh, bất bình lên tiếng: "Anh cố ý, chắc chắn là cố ý."

Tay đã trượt vào mép qυầи ɭóŧ rồi, đột nhiên bụng Bùi Dữ Minh nhiệt tình kêu "ọt" một tiếng, hai người vừa vặn đối mắt, Khám Tụng Ninh không nhịn được bật cười thành tiếng, Bùi Dữ Minh đỏ mặt đứng dậy, "Không thể làm nữa, em đói bụng quá."

......

Hai người giằng co một hồi, rốt cuộc cũng chịu ngồi xuống bàn ăn trước khi mì hoàn toàn trương lên.

Bùi Dữ Minh thật sự quá đói, thường ngày sức ăn của cậu vốn lớn, cả ngày nay lại không ăn gì, Khám Tụng Ninh còn chưa động đũa cậu đã ăn vợi nửa bát, nhưng nhóc con vốn được giáo dục tốt từ nhỏ, dù ăn nhanh mà tướng ăn vẫn rất đẹp.

Khám Tụng Ninh vẫn luôn cảm thấy ngắm Bùi Dữ Minh ăn cơm còn thích hơn cả bản thân tự ăn, anh gắp thịt bò trong bát mình sang cho cậu, cười nói: "Ăn nhiều một chút, không chừng cục cưng nhà mình vẫn còn cao thêm nữa đấy."

Viền mắt anh hơi ửng hồng vì nước mắt sinh lý trên giường, hợp với đôi mắt đa tình xinh đẹp khiến toàn thân càng trở nên dịu dàng ấm áp, cũng càng tốt tính, nói rồi lại rút một tờ khăn giấy lau khóe miệng cho Bùi Dữ Minh.

Bùi Dữ Minh vốn đang tập trung ăn, nhìn thấy trong bát có thêm thịt bò, khóe miệng còn dính nước mì vẫn ngẩn người chăm chú nhìn Khám Tụng Ninh, sau một lúc lâu mới cúi đầu rì rầm: "Sao anh lại tốt như vậy..."

Lần này đổi thành Khám Tụng Ninh ngạc nhiên, không rõ vì sao một hành động bé xíu thế thôi cũng đủ làm nhóc con vui thích. Anh nhìn vành tai đỏ ửng của Bùi Dữ Minh, bật một tiếng như thở dài: "Cục cưng à."

Cơm nước tắm rửa xong, lúc này là thời gian nên đi ngủ.

Khám Tụng Ninh ngồi bên mép giường sấy tóc, tiếng máy sấy dừng lại, Bùi Dữ Minh chậm rãi dịch lại gần ôm anh nhỏ giọng gọi vợ ơi, vùi đầu lên cổ anh cọ cọ, "... Em không muốn về nhà."

"Làm sao mà được," Anh xoa xoa mặt Bùi Dữ Minh, "Bà nội còn đang chờ em kìa."

Anh đứng dậy đi kéo rèm, vừa đứng yên trước cửa sổ vươn vai đã lại được Bùi Dữ Minh ôm từ đằng sau.

"Bánh đậu đỏ bà nội làm ngon lắm, cả bánh trôi nhân đậu nữa, nhất định anh sẽ thích, để em gói mang về cho anh ăn."

"Với lại... nếu anh nhớ em," cậu nhóc ôm anh dụi dụi, dường như càng yêu nhau lâu ngày càng không thể che giấu bản năng làm nũng với người yêu, "Mỗi ngày đều phải gọi điện thoại, phải video call."

"Được, cục cưng nói cái gì cũng được hết."

"Eu te amo. Cục cưng," Khám Tụng Ninh lười nhác dựa vào ngực cậu, vừa đọc vừa viết lên cửa kính dòng chữ tiếng Bồ Đào Nha luôn nhớ kỹ trong lòng, "Anh yêu em."

Eu te amo.

Lúc ấy Khám Tụng Ninh đã đoán được câu đó nghĩa là em yêu anh, không phải chúc mừng năm mới.

Nhóc con là người thuần khiết nhất trên đời, chỉ liếc một cái đã nhìn thấu đáy lòng, thủ đoạn dối gạt không rành rẽ nhưng lại quá mức dễ thương, cho dù nhìn thấu thì vẫn cam lòng sa vào lời nói dối đáng yêu kia. Anh thường xuyên nghĩ, một hòn đảo vừa đơn thuần vừa dũng cảm thế này sao lại trôi dạt đến vùng biển của mình nhỉ?

Đảo nhỏ, đảo nhỏ ơi.

Nếu đã đến bên anh rồi, vậy em đừng rời đi nữa.

—-

.

Đang đoạn mùi mẫn nhưng chương này mình chỉ bận để ý đến nỗi lòng âm thịnh dương suy rất thực tế của các trường có khoa ngoại ngữ nói chung lol, tưởng tượng cảnh Bùi Gâu Gâu ngồi ngoan một cục giữa các chị nữ ríu rít muôn hồng nghìn tía tự nhiên thấy tương phản manh muốn chết phải lao tới chọc một cái cho bõ ghiền =))

Tiện thể flex, trường mình ngày xưa cũng được đám sinh viên gọi mỉa là trường ma-sơ vì cả trường mấy ngàn con người chỉ có vài chục thằng đực, hết 1 nửa trong số đó còn tím lộ nữa buồn lắm:)