Chương 22

Lừa em thôi, cục cưng

"Anh..." Bùi Dữ Minh bị câu khẳng định nhẹ bẫng của anh chọc tức đến nghẹn họng, đơn giản quay đầu đi không thèm nhìn nữa.

Khám Tụng Ninh nhớ lại rất nhiều lần trước kia hễ nhóc con giận dỗi không muốn để ý tới ai đều quay mặt đi như vậy, hoặc là rúc người vào chăn trốn, mà anh thì luôn tự tin mình có thể dỗ ngọt cho nhóc con chui ra.

Anh ngồi xổm trước mặt Bùi Dữ Minh, áo khoác to rộng càng khiến thân hình anh thêm gầy ốm, thu lại thành một cục nho nhỏ. Anh kéo tay cậu, trước khi cậu kịp tránh đi đã túm chặt dán lên má mình, nói: "Lừa em thôi, cục cưng."

Khám Tụng Ninh nằm lên đầu gối Bùi Dữ Minh, là một tư thái cam tâm tình nguyện thần phục, "Anh thích em nhất mà, không muốn chỉ làm bạn giường của em đâu..."

Bùi Dữ Minh như bị hóa đá trên ghế nhìn Khám Tụng Ninh quỳ gối giữa hai chân mình, kéo quần cậu xuống, hôn lên dương v*t cách một lớp qυầи ɭóŧ. Mãi đến khi đầu đỉnh bị người ta khıêυ khí©h cắn nhẹ một cái, cậu mới đột nhiên tỉnh táo lại, giật mình kêu lên một tiếng, nắm chặt cằm Khám Tụng Ninh không cho anh tiếp tục động tác.

Khám Tụng Ninh mờ mịt nhìn cậu, chớp chớp mắt, "Cục cưng không muốn sao? Em cứng rồi kìa."

Bùi Dữ Minh vừa nôn nóng vừa tức giận, vành tai dần dần đỏ lên bị giấu sau mái tóc hơi dài, không còn dễ thấy rõ ràng như xưa nữa. Cậu chỉ ra phía sau Khám Tụng Ninh, "Cửa! Cửa không khóa!"

Khám Tụng Ninh đứng dậy đi khóa trái cửa, sau đó lại tiếp tục quỳ giữa hai chân Bùi Dữ Minh.

"Cục cưng..."

Anh thăm dò thử kéo qυầи ɭóŧ Bùi Dữ Minh xuống, giây tiếp theo bị cậu giữ cổ tay nhưng không dùng nhiều lực, chỉ nhẹ nhàng lách một cái đã buông lỏng ra.

Họa mi được thả ra thuận lợi, đầu lưỡi anh liếʍ một vòng quanh thân gậy, tiết tấu thong thả như đang dẫn đường cho tính khí hoàn toàn lên tinh thần. Bùi Dữ Minh tuy không kháng cự nhưng thái độ lại một trời một vực với cậu em nhỏ, dường như rất suy sụp, cậu dùng loại ánh mắt Khám Tụng Ninh cực kỳ quen thuộc, vô cùng tủi thân như cún con đi lạc mắc mưa mà nhìn anh.

Bùi Dữ Minh hỏi: "Vì sao anh lại muốn làm vậy?"

"Bởi vì..." Hám Tụng Ninh dừng động tác, cúi đầu như đang suy nghĩ, sau một lúc lâu mới ngẩng mặt lên cười gian xảo, "Lát nữa cục cưng về nhà với anh, anh sẽ tiết lộ cho."

Nguyên cây dương v*t được môi lưỡi Khám Tụng Ninh săn sóc, đến hai túi bên dưới cũng không bị lạnh nhạt. Giữa trận mυ"ŧ mát phát ra tiếng nước đầy xấu hổ, Bùi Dữ Minh nuốt nước bọt theo bản năng, cảm thấy hơi thẹn thùng, "Em chưa tắm..."

Đã lâu rồi cậu không được chơi bóng thoải mái như hôm nay nên ra rất nhiều mồ hôi, mùi trên cơ thể chắc chắn rất nặng.

"Ừm... Đúng là có chút vị mồ hôi..." Khám Tụng Ninh gần như vùi mặt vào chùm lông rậm rạp, lúc ngẩng lên chóp mũi còn dính một vệt nước mờ ám, liếʍ khóe môi: "Anh rất thích."

Bùi Dữ Minh phản xạ đỏ bừng mặt không che giấu nổi, cậu ngả người ra sau dựa vào mặt tường, vươn tay che mắt thở hồng hộc, đã không còn duy trì được ngữ khí lạnh nhạt nữa, "... Anh im đi."

Dường như Khám Tụng Ninh rất hài lòng với phản ứng của cậu, anh nhẹ nhàng mỉm cười, đôi mắt còn hồng ướt vội vàng cong lên hợp thành một vẻ đẹp mong manh dễ vỡ, không đủ hồn nhiên nhưng thừa thãi đa tình.

Anh không nhàn rỗi tán tỉnh nữa mà tập trung giao lưu với chú chim thân thiết ngay trước mặt, ngậm mυ"ŧ qυყ đầυ, lưỡi đảo vòng quanh đầu khấc sưng tấy, khảy khảy trêu chọc lỗ nhỏ như rất mê muội hương vị tanh nồng kia.

Những ngày Bùi Dữ Minh không ở đây, Khám Tụng Ninh rất ít nảy sinh du͙© vọиɠ, vài lần tự an ủi đều là vì nhớ cậu rồi bất cẩn trật đường ray, nhớ lại khoảng thời gian bọn họ hoang da^ʍ vô độ, nhớ đến tính khí trẻ trung sung sức của Bùi Dữ Minh, nhớ đến những đòi hỏi thẳng thắn của cậu trên giường. Trừ chuyện lần nào cũng bắn vào qυầи ɭóŧ của Bùi Dữ Minh, thậm chí có một lần anh còn tự thủ da^ʍ bằng lỗ sau làm kɧoáı ©ảʍ càng thêm trực tiếp, sau khi kết thúc hai bắp đùi run lên bần bật.

Quá mất mặt, chiếc qυầи ɭóŧ của Bùi Dữ Minh không biết đã dính phải bao nhiêu ái dịch của anh rồi.

Nghĩ đến đây Khám Tụng Ninh không khỏi càng thêm hưng phấn, vừa bú ʍúŧ dương v*t vừa ưỡn ngực hoang đàn cọ lên cẳng chân Bùi Dữ Minh. Hai hạt đậu nhạy cảm nhanh chóng sưng phù đội lên lớp áo sơ mi hơi mỏng, anh cũng vô thức rêи ɾỉ ra tiếng, âm điệu dưới tình huống bị dương v*t lấp đầy nghe càng mơ hồ tình sắc.

Rốt cuộc Bùi Dữ Minh nhận ra anh không quá thích hợp, bèn nhéo cằm anh rút dương v*t ra, bực bội hỏi: "Anh đang làm gì thế?"

Khám Tụng Ninh tiếp tục lợi dụng dáng vẻ trời sinh vô tội, rũ khóe mắt ửng hồng, vươn lưỡi liếʍ lên hổ khẩu đang giam giữ cằm mình, đáp: "Nghĩ đến cục cưng."

Bùi Dữ Minh nghẹn một bụng tức, không nhịn được nữa mà hung hăng nhìn vào ngực Khám Tụng Ninh, hai quả anh đào lấp ló dưới áo sơ mi kia đã từng là thứ cậu yêu thích nhất, bây giờ rõ ràng cũng đang dụ dỗ cậu. Thế là cậu không khách khí buông cằm Khám Tụng Ninh ra, ác ý gảy lên một cái núm làm anh kêu rên một tiếng, mềm mại ngả lên cẳng chân cậu ưỡn ngực hùa theo.

Bùi Dữ Minh bị dáng vẻ này của anh kí©h thí©ɧ cho toàn thân nóng lên, đỡ dương v*t sưng to đâm chọc vào đôi môi đỏ tươi, từ trên cao nhìn xuống ra lệnh: "Liếʍ."

"Ưʍ... lớn quá."

Lâu lắm rồi không khẩu giao nên mấy lần nuốt sâu Khám Tụng Ninh chưa kịp thích ứng, nhưng anh rất thích nhìn thấy biểu cảm trên mặt Bùi Dữ Minh mất khống chế vì mình, nhóc con đỏ mặt siêu cấp đáng yêu.

Rốt cuộc anh đã nhận được thứ mình khao khát bấy lâu.

Cơ đùi Bùi Dữ Minh căng chặt, từng luồng tinh đặc bắn thẳng vào miệng anh, vừa nắc hông vừa thầm sỉ vả bản thân đúng là hết cứu nổi. Lại như vậy nữa, cậu lại dễ dàng bị Khám Tụng Ninh nắm mũi dắt đi như bò, hoàn toàn không có chút tiến bộ nào so với một năm trước.

Hai má hơi nhức nhối nhưng Khám Tụng Ninh vẫn ngoan ngoãn tiếp nhận, khoang miệng dính đầy hương vị của Bùi Dữ Minh khiến anh thấy vô cùng an toàn. Anh dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng gảy mã mắt, xác nhận cậu đã bắn ra sạch sẽ mới vừa lòng thả tự do cho họa mi, đột nhiên không kịp phòng ngừa lại bị bắn một phát cuối lên mặt. Khám Tụng Ninh hơi nheo mắt, trên lông mi còn vương dịch trắng, "Cục cưng bắn nhiều ghê..."

Mặt Bùi Dữ Minh càng đỏ hơn, mất tự nhiên chỉ chỉ vào phòng trong: "Toilet ở bên kia, anh đi lau rửa một chút đi."

Sợ Bùi Dữ Minh lén chạy trốn, Khám Tụng Ninh chỉ vào toilet rửa qua loa tϊиɧ ɖϊ©h͙ dính trên mặt rồi nhanh chóng đi ra. Bùi Dữ Minh đã mặc lại quần ngay ngắn, đeo băng đô lên ngồi đoan chính trên ghế dài, liếc mắt nhìn anh như tỏ vẻ oán trách.

Khám Tụng Ninh đi qua ngồi khóa lên đùi, nghiêm túc ôm mặt cậu: "Cục cưng ơi, từ giờ trở đi, lời nói của anh sẽ không có một chữ nào là giả dối nữa."

"Nhớ em."

Nhớ đến mức sinh bệnh.

"Thích em."

Mỗi ngày đều hối hận vì sao lúc đó đã không nghiêm túc nói cho em biết.

"Hiện giờ cũng chỉ thích mình em, không muốn quan tâm đến gì khác."

Mấy thứ chó má chênh lệch tuổi tác, chênh lệch thân phận, gia đình, thành kiến xã hội, tất cả đều không quan tâm.

"Cục cưng, em đừng nhíu mày."

Ngón tay lạnh lẽo của Khám Tụng Ninh mơn trớn giữa chân mày, sống mũi, đường cằm, mỗi động tác đều như chất chứa tình cảm. Bùi Dữ Minh giật mình, l*иg ngực tràn đầy cảm xúc khó lòng kiểm soát, lý trí mách bảo cậu không thể giẫm lên vết xe đổ, không nên dễ dàng tin tưởng người trước mắt, nhất định phải kiên quyết, nhưng thân thể cậu lại không chịu nghe lời, cứ thế đông cứng trên ghế không động đậy nổi.

Thấy Bùi Dữ Minh không có ý định đẩy mình ra, Khám Tụng Ninh liền được đằng chân lân đằng đầu, vô tư dúi đầu vào hõm cổ cậu. Được hormone thanh sạch của thiếu niên bao bọc lấy, Khám Tụng Ninh thở dài một tiếng đầy thỏa mãn, giữa cảm giác hạnh phúc quá bão hòa, anh bất giác thấy thật khó tin.

"Làm sao bây giờ, cứ như đang mơ vậy..."

Anh khóc rất khẽ, chỉ có sống lưng nhẹ nhàng run lên. Bùi Dữ Minh nâng tay theo phản xạ muốn vỗ vỗ lưng cho anh, lúc sắp chạm vào lại giật mình hạ xuống.

Cậu nhắm mắt lại, tự thì thầm trong lòng: Em cũng cảm thấy... như đang nằm mơ.



Ra khỏi sân vận động, Khám Tụng Ninh không hề bận tâm đến người ngoài mà nắm chặt tay Bùi Dữ Minh, đi xuyên qua quảng trường đầy người, anh lúc lắc tay cậu: "Cục cưng về nhà với anh..."

"Không đi."

"Tại sao?"

Bùi Dữ Minh mím môi, ra khỏi đám đông mới mở miệng trả lời: "... Muốn đi thì đi khách sạn, dù sao cũng không thể là nhà anh."

Chỉ có người yêu mới làʍ t̠ìиɦ trong nhà, cậu và Khám Tụng Ninh đã chia tay, hẹn cᏂị©Ꮒ đi khách sạn là đủ rồi.

Khám Tụng Ninh đương nhiên đồng ý, lập tức lấy di động ra đặt phòng. Bùi Dữ Minh ỷ thân cao nên lén xem trộm lịch sử giao dịch của anh, lần đặt phòng gần nhất là vào năm ngoái, nếu nhớ không lầm thì chính là đêm cậu "quyết định tiếp nhận sự theo đuổi của Khám Tụng Ninh", hay nói cách khác, sau khi bọn họ hẹn hò Khám Tụng Ninh không đi tìm thêm ai cả.

Chuyện này ít nhiều khiến Bùi Dữ Minh thoải mái lên một chút, nhưng cậu vẫn xụ mặt không nói lời nào, cũng không để ý đến thái độ lấy lòng của Khám Tụng Ninh.

Nhưng đến được khách sạn cậu lại bắt đầu thấy khó chịu. Nơi này chính là chỗ bọn họ phát sinh quan hệ lần đầu, Khám Tụng Ninh thao tác thành thạo như thế nhất định là vì trước kia đã cùng người khác tới đây rất nhiều lần. Chỉ cần tưởng tượng lúc đó Khám Tụng Ninh xem mình là một trong số rất nhiều bạn giường tạm bợ, vĩnh viễn không thể bằng được cái người thích thực sự mà không dám chạm vào kia là cậu lại khó chịu đến muốn khóc.

Từ lúc bắt đầu đến khi kết thúc, Khám Tụng Ninh chưa từng nghiêm túc một giây nào, đến tận hôm nay vẫn bày vẽ ra thái độ chân thành tiếp tục lừa gạt cậu lên giường.

Bùi Dữ Minh ngẩng đầu nhìn biển hiệu khách sạn, tự nhiên không muốn đi nữa.

Khám Tụng Ninh kéo tay cậu đi vào đại sảnh, đến trước quầy lễ tân làm thủ tục cũng không buông ra, Bùi Dữ Minh rũ mắt nhìn hai bàn tay giao nắm, có chút xuất thần.

Trước kia bọn họ cũng thường xuyên nắm tay nhưng chỉ giới hạn ở những chỗ không người, lúc có người đi ngang qua Khám Tụng Ninh luôn vội vàng buông tay. Ngày xưa cậu không cảm thấy gì, có thể hiểu được tình huống, bây giờ mới chậm chạp thấy tủi thân vì những khoảnh khắc bị buông ra đó.

Giữa lúc miên man suy nghĩ, cậu đã bị Khám Tụng Ninh kéo vào thang máy.

Vừa bước chân vào phòng Khám Tụng Ninh liền ôm chầm lấy cậu, Bùi Dữ Minh nhìn nội thất trang trí quen thuộc, cắn răng một cái đẩy anh ra.

Khám Tụng Ninh không nhụt chí, ngoắc ngón út, nhón chân hôn lên mặt cậu, "Cục cưng làm sao vậy?"

Bùi Dữ Minh cúi đầu, "Em không muốn..."

"Cục cưng không muốn làʍ t̠ìиɦ với anh sao?" Khám Tụng Ninh mỉm cười, "Không sao, em cho anh ôm một cái là đủ rồi."

Bùi Dữ Minh gần như từ bỏ chống cự, tùy ý để Khám Tụng Ninh chui vào ngực mình, bởi vì cậu biết rõ mình cũng cực kỳ nhớ anh, mỗi một đêm xa quê mất ngủ đều muốn được ôm anh vào lòng.

Cậu không nỡ đẩy Khám Tụng Ninh ra.

Ôm một hồi liền ôm thẳng lên giường. Bùi Dữ Minh thở hồng hộc nửa quỳ nhìn chằm chằm Khám Tụng Ninh bị mình áp chế. Câu nâng tay cởi chiếc áo đồng phục đẫm mồ hôi đã khô, nằm trên người Khám Tụng Ninh gặm cắn cổ anh, để lại những dấu vết đỏ sậm không hề khách khí.

Khám Tụng Ninh không bao giờ chịu chơi theo luật, luôn miệng nói chỉ ôm một cái, kết quả ôm được rồi liền bắt đầu không thành thật thò tay vào trong quần khıêυ khí©h, vừa sờ mó chim to vừa liếʍ lên yết hầu, cậu cương đến khó chịu, lại chưa hết bực tức nên trực tiếp bế người ném thẳng lên giường.

Gặm cắn lung tung một hồi cậu càng thấy sợ dây chuyền trên cổ Khám Tụng Ninh quá vướng víu, bèn nôn nóng cởi nút áo sơ mi anh ra.

Vạt áo rộng mở để lộ chiếc nhẫn màu bạc treo dưới xương quai xanh.

Bùi Dữ Minh ngẩn người, đó là chiếc nhẫn cậu tự tay làm, là sự ngây thơ và ngu ngốc được ghi chép bằng một thứ kim loại thô mộc rẻ tiền.

Cậu tóm chiếc nhẫn kia lên, giọng hơi run rẩy, "Vì sao anh lại đeo thứ này?"

"Vì anh đang đợi em..." Khám Tụng Ninh nghẹn ngào nâng người dậy, vòng tay ôm cổ Bùi Dữ Minh cọ cọ: "Cục cưng, nhẫn tặng rồi không thể đổi ý, em phải yêu anh hết mười ngàn năm."

Bùi Dữ Minh tức giận nói: "Trả lại đây, em không cho anh nữa."

"Không trả, làm gì có đạo lý chia tay đòi quà."

"Em nói có là có!"

"..."

Hai người ấu trĩ giằng co một lúc lâu, không biết là ai giận dữ đối phương không chịu nói lý trước mà dùng môi chặn lại, mọi chuyện xảy ra sau đó cứ thế không thể cứu vãn được nữa.

Đầu tiên là quần nhau một trận trong phòng tắm, Khám Tụng Ninh mới mở rộng được một nửa đã bị Bùi Dữ Minh ấn lên tường *** thẳng. Lần thứ hai là từ phòng tắm đi ra, dương v*t Bùi Dữ Minh còn chôn chặt trong lỗ nhỏ ướt mềm ôm Khám Tụng Ninh lăn xuống tấm thảm ngay bên mép giường, thân thể cả hai còn ướt đẫm như hai con thú động dục giữa đêm mưa, liều mạng xoắn quyện vào nhau như không muốn sống.

Bùi Dữ Minh cũng không ngờ mình lại điên loạn đến trình độ này, cứ như con dã thú trong người đã bị Khám Tụng Ninh giật đứt xiềng xích, hoàn toàn vượt ra ngoài phạm vi khống chế.

Lần cuối cùng, cậu bế Khám Tụng Ninh vừa co quắp sau cơn lêи đỉиɦ về giường, kéo bαo ©αo sυ ra quỳ gối gần như ngồi lên mặt anh, đỡ đầu giường tàn nhẫn thọc vào khuôn miệng đỏ thẫm. Khám Tụng Ninh không còn sức lực chỉ biết ú ớ ngậm nuốt dương v*t, không xin tha mà chỉ rơi nước mắt. Đến thời khắc cao trào, Bùi Dữ Minh nhìn chằm chằm vào mắt anh, toàn bộ tϊиɧ ɖϊ©h͙ phun đầy lên mặt.

Xong việc vệ sinh sạch sẽ, Bùi Dữ Minh nhét người vào trong chăn rồi dọn dẹp bαo ©αo sυ bị mình ném xuống sàn, thấy Khám Tụng Ninh mơ màng sắp ngủ còn không quên giấu kỹ chiếc nhẫn kia, chần chừ một chút lại mặc quần áo vào, chuẩn bị đi về nhà.

Cậu nghĩ, đã là bạn cᏂị©Ꮒ thì không nên qua đêm cùng nhau.

"Cục cưng... " Khám Tụng Ninh mở to mắt khàn giọng gọi cậu, hai tay đồng thời vươn ra như muốn được ôm.

"Em phải về. "Bùi Dữ Minh nói.

Vừa mới xoay người, Khám Tụng Ninh đã chống thân thể ngồi dậy, lảo đảo đứng trên giường nương lực đàn hồi của nệm mà nhào lên lưng Bùi Dữ Minh, ôm chặt cổ cậu.

Bùi Dữ Minh không ngờ anh dám làm như vậy, giật mình hoảng sợ nâng mông anh lên theo phản xạ.

"Anh muốn làm gì?" Cậu hỏi.

"Muốn theo đuổi em," Khám Tụng Ninh hơi thoát lực nằm trên vai cậu cười si ngốc, cọ cọ qua đuôi tóc, "Cục cưng tạm thời không tha thứ cho anh cũng được, nhưng có thể cho phép anh nghiêm túc theo đuổi em một lần không?"

"Anh bước xuống đi đã..."

"Không chịu," Khám Tụng Ninh cố chấp lắc đầu, "Cục cưng đi đâu anh phải theo đó."

"Sau này dù đi đến đâu cũng phải dẫn anh theo cùng, cục cưng," anh hôn lên vành tai Bùi Dữ Minh, "Anh vô dụng lắm, chỉ muốn theo em thôi."

Nước mắt nóng bỏng rơi xuống vai Bùi Dữ Minh, Khám Tụng Ninh khịt mũi, nghẹn ngào nói: "Cục cưng, cho anh một cơ hội nữa đi... Anh sẽ nghiêm túc yêu em, chỉ yêu mình em, yêu em nhất."

Nếu sống cả đời này chỉ để tìm kiếm một đáp án chính xác, thì đó nhất định phải là em.

Đêm hôm đó rốt cuộc Bùi Dữ Minh không đi nổi, đành ngủ bên cạnh Khám Tụng Ninh.

Có lẽ vì nhắm mắt hay mở mắt đều là người muốn gặp nhất, Khám Tụng Ninh ngủ thật sự say. Anh nằm nghiêng người, non nửa khuôn mặt không biết đã vượt rào chạy qua gối của Bùi Dữ Minh từ bao giờ, từng hơi thở phả vào vành tai Bùi Dữ Minh hại cậu ngủ không được.

Bùi Dữ Minh đấu tranh tâm lý rất dữ dội, rốt cuộc không thể nhịn nữa mà len lén xê dịch đầu lại gần sát Khám Tụng Ninh hơn nữa.

"Anh biến thành quỷ khóc nhè sau lưng em rồi," Cậu dán chóp mũi lên đầu vai Khám Tụng Ninh hít ngửi thật sâu, lại dùng răng nanh để lại một cái dấu, "Có phải anh cố ý khóc cho em xem đúng không, thật gian xảo..."

Bùi Dữ Minh đặt đồng hồ báo thức sớm thật sớm, như vậy dù trong lúc mơ màng không nhịn được lỡ ôm Khám Tụng Ninh ngủ, cậu vẫn sửa đúng được tư thế trước khi anh kịp tỉnh dậy.

Đặt báo thức xong, cậu lắng nghe tiếng hít thở đều đều của anh lại hơi ngứa ngáy, rối rắm một lúc lâu vẫn quyết định mở vạt áo tắm dài của Khám Tụng Ninh ra, chui vào trong chăn, nghĩ thầm, chỉ ăn đúng một miếng thôi.

Trong chăn vừa tối vừa oi bức, Bùi Dữ Minh dựa vào bản năng mà tìm được hai đầu v* mềm mềm, áp chế cơn nôn nóng nhẹ nhàng liếʍ lên.

Trận tính ái vừa rồi quá thô thiển, lại trực tiếp như hai con thú lao vào nhau giao cấu, nội tâm Bùi Dữ Minh rất kháng cự nhưng không cách nào khống chế, chỉ có thể chờ cho Khám Tụng Ninh ngủ rồi mới bù đắp lại một chút âu yếm.

Cậu thừa nhận mình đúng là rất không tiền đồ, lúc nào cũng ỷ lại bộ ngực của Khám Tụng Ninh như trẻ sơ sinh ỷ lại núʍ ѵú cao su.

Chẳng hạn như hiện giờ, cậu bú chặt toàn bộ quầng vυ" như em bé gào khóc một hồi lâu rốt cuộc cũng nhận được núʍ ѵú cao su an ủi, phải nắm thật chặt phần thỏa mãn muộn màng này. Hết bú rồi mυ"ŧ đến khi chuẩn bị đổi sang cái còn lại, cậu không nhịn được thoải mái rì rầm một tiếng, ngay sau đó lại cảnh giác nâng mắt nhìn gương mặt say ngủ của Khám Tụng Ninh.

May quá, ngủ rất say.

Cơn buồn ngủ cuối cùng cũng đánh tới, tần suất liếʍ mυ"ŧ của Bùi Dữ Minh chậm dần, giữa cơn nửa mê nửa tỉnh, cậu nhả núʍ ѵú ra chép chép miệng, ú ớ lẩm bẩm một câu: "Vợ ơi... "

Một đêm mộng đẹp.