Chương 6

Em cũng thích anh

"Tham lam quá nhé Bùi bé ngoan," Khám Tụng Ninh bật cười, tháo dây lưng áo tắm bên hông xuống, "Nhưng mà tôi thích."

Anh dựa vào đầu giường mở rộng chân về hướng Bùi Dữ Minh, lối nhỏ giữa hai kẽ mông đã đủ mềm ướt, dưới ánh nhìn chăm chú của cậu còn liên tục mấp máy như động tình.

Hình ảnh khiêu da^ʍ sống động ngay trước mắt khiến Bùi Dữ Minh nuốt nước bọt, vô thức nắm dương v*t mình tuốt lên xuống như được trở về tuổi dậy thì lần đầu tiên sung sướиɠ thủ da^ʍ. Nhưng một khi đã nếm qua tư vị huyệt thịt quấn chặt đến mất hồn thì làm sao chỉ thỏa mãn với bàn tay được, Bùi Dữ Minh bắt lấy tay Khám Tụng Ninh áp lên dương v*t mình, hai bàn tay nhão nhão dính dính cùng vuốt ve lên xuống, thở gấp: "Em muốn... em muốn cắm vào quá."

Bàn tay Khám Tụng Ninh khá nhỏ nhắn, ngón tay trắng trẻo thon dài, lòng bàn tay mềm mại, đặt cạnh bàn tay to rộng mạnh mẽ của Bùi Dữ Minh có chút tương phản về kích cỡ.

Khám Tụng Ninh bất giác phát hiện ra, so với dương v*t của Bùi Dữ Minh, đôi bàn tay kia dường như càng dễ khiến anh ngứa ngáy nhộn nhạo hơn. Anh nhìn qυყ đầυ no căng tràn ra khỏi vòng ngón tay lại thấy nước bọt dưới gốc lưỡi trào ra càng nhiều, cuối cùng không nhịn được nữa phải xoay người quỳ lên giường, hạ eo liếʍ hổ khẩu Bùi Dữ Minh, nhân tiện dùng lưỡi miêu tả hình dạng đầu khấc, vừa liếʍ vừa si mê khen ngợi: "Cục cưng ơi, tay cậu đẹp quá..."

Du͙© vọиɠ chậm rãi tụ vào một chỗ chờ chực phun trào, tiếng thở dốc của Bùi Dữ Minh càng lúc càng thô nặng, vừa rồi còn cảm giác thiêu thiếu gì đó bắn không được, bây giờ lại không nỡ bắn ra.

Cậu dùng bàn tay còn lại chạm vào phần đùi nhếch cao của Khám Tụng Ninh, nhưng vì chưa được đối phương chấp thuận nên không dám làm gì quá sỗ sàng, chỉ bóp nhẹ thịt mông vài cái, cẩn thận hỏi: "Em muốn cắm vào trong... Bao giờ thì mới được vào?"

Khám Tụng Ninh chưa bao giờ chấp nhận chuyện làʍ t̠ìиɦ không mang đồ bảo hiểm, nhưng thấy dáng vẻ Bùi Dữ Minh vừa tự sướиɠ vừa nhìn mình đầy đáng thương, anh lại hơi mềm lòng.

Anh đã sắp đến cực hạn, liền giữ nguyên tư thế quỳ bò đưa hai ngón tay vào trong huyệt khuấy loạn để mở rộng lần cuối, một tay khác nắm dương v*t Bùi Dữ Minh an ủi phần qυყ đầυ tủi thân không ngừng chảy nước. Thời điểm ngón tay sờ đến điểm sướиɠ, Khám Tụng Ninh không nhịn được khẽ rên lên một tiếng, cảm nhận cây gậy th*t trong lòng bàn tay mình không yên phận nảy lên, sau đó một luồng tϊиɧ ɖϊ©h͙ phun ra khỏi lỗ chuông bắn cả lên chiếc áo tắm dài trắng thuần, vài giọt thậm chí còn dính lên cằm.

Từ góc độ của Bùi Dữ Minh, Khám Tụng Ninh gần như không phải đang mở rộng mà là tự an ủi bằng hậu huyệt. Hình ảnh quá mức kí©h thí©ɧ, Bùi Dữ Minh chưa kịp lấy lại phản ứng đã buông vũ khí đầu hàng, cuối cùng bắn sạch luồng tϊиɧ ɖϊ©h͙ nghẹn hơn nửa ngày ra ngoài.

Lần bắn tinh bị động này khiến cậu sướиɠ đến run rẩy, gốc đùi căng chặt, bắn xong rồi vẫn còn thở gấp, ngượng ngùng đặt đầu lên vai Khám Tụng Ninh, "Xin lỗi... Em không cố ý..."

"Không cần xin lỗi, cục cưng giữ được lâu như vậy mới bắn đã rất tuyệt rồi," Khám Tụng Ninh rút khăn giấy tùy tiện lau tϊиɧ ɖϊ©h͙ trên người mình, sau đó hôn lên mặt Bùi Dữ Minh, ghé vào tai cậu ngả ngớn dỗ: "Bắn nhiều quá, lợi hại ghê."

Vành tai Bùi Dữ Minh ửng hồng, hình như rất thích kiểu dỗ dành kia của Khám Tụng Ninh nhưng vẫn không cam lòng hỏi: "Thế hôm nay có được vào nữa không?"

Còn chần chừ thì người hỏng trước sẽ là mình, Khám Tụng Ninh kéo bàn tay to của nhóc con áp vào đùi, chạm phải một vùng ẩm ướt, "Ừm... Được, nhưng không cho bắn bên trong."

Thiếu niên tinh lực tràn đầy, dương v*t bắn một lần lại cứng lên rất nhanh, mới cọ vài cái vào bắp đùi Khám Tụng Ninh đã hừng hực tinh thần chĩa thẳng tắp lên bụng dưới. Kích cỡ cây gậy th*t kia rất lý tưởng, phần đỉnh còn hơi cong nhẹ, hình dạng qυყ đầυ đẹp đẽ, hương vị thanh sạch, Khám Tụng Ninh nhìn một lát lại muốn nhào lên ăn ngay vào.

Giây phút da thịt thật sự tương liên, hai người đều thở ra đầy thỏa mãn.

"Bên trong anh vừa chặt vừa ướt, siết em chặt quá," Bùi Dữ Minh đè lên người Khám Tụng Ninh, hơi hối hận vì vừa rồi không nhịn được xuất tinh, cảm giác sướиɠ thế này làm cậu muốn mãi mãi cắm bên trong anh. Cậu ưỡn eo thon đẩy mạnh vào vách thịt nhỏ hẹp cho đến khi hoàn toàn đi vào, sau đó giật giật mấy cái thăm dò, thở hổn hển nói: "Anh đừng kẹp nữa, em lại bắn mất..."

"Ưʍ... to quá, tôi không nhịn được..." Khám Tụng Ninh đã sớm mở rộng trong phòng tắm, lỗ nhỏ chờ lâu lắm mới được lấp đầy nên thèm thuồng co rút, vách trong ướt nhẹp bao bọc dương v*t thô dài vui sướиɠ tiết ra dâʍ ɖị©ɧ.

Thậm chí anh đã quên hết toàn bộ kỹ xảo cùng quyền chủ đạo vốn có, quên mất cách bày ra vẻ quyến rũ đầy dục tính của bản thân, chỉ biết dùng tư thế bình thường nhất, mặt đối mặt làʍ t̠ìиɦ với Bùi Dữ Minh, dùng thời gian ngắn nhất chiếm đoạt toàn bộ mọi thứ của thiếu niên trẻ tuổi.

Anh nhìn dáng vẻ Bùi Dữ Minh chăm chú chơi mình, vừa sung sướиɠ vừa choáng váng như say rượu, vòng tay qua cổ cậu nâng thân trên, hôn chụt một cái lên khuôn mặt ửng hồng vì kɧoáı ©ảʍ của cậu nhóc.

Đầu tiên Bùi Dữ Minh ngẩn ra mấy giây, sau đó đột nhiên càng gấp gáp, vừa đâm thúc hung tợn vừa nghiền ép lung tung lên môi Khám Tụng Ninh nhưng chỉ dừng ở mặt ngoài, động tác ngây thơ mà cũng thật quyến rũ, mãi đến khi Khám Tụng Ninh vươn lưỡi liếʍ lên vành môi cậu, Bùi Dữ Minh mới chậm chạp hé miệng vụng về câu lấy đầu lưỡi anh.

Dâʍ ɖị©ɧ càng ma sát càng tiết ra nhiều hơn, khoảng cách giữa những nụ hôn có thể nghe được tiếng nước bí ẩn. Bùi Dữ Minh tuy ngây ngô, nhưng giữa những lần quan hệ không nhiều lắm của mình cũng rút ra được một ít kinh nghiệm, biết cách thả chậm tiết tấu, lực đâm vừa sâu vừa mạnh, từ từ cảm thụ cơn sung sướиɠ đến cực điểm lúc qυყ đầυ mạnh mẽ phá vỡ vách trong.

Cậu hơi dừng lại, cúi đầu ngậm lấy điểm trước ngực Khám Tụng Ninh hết mυ"ŧ rồi liếʍ như đang đòi bú sữa.

Ngực Khám Tụng Ninh cực kỳ nhạy cảm, được đối xử như vậy chỉ hận không thể bóp núʍ ѵú bị bỏ quên bên kia dâng luôn lên miệng Bùi Dữ Minh, cất giọng dâʍ đãиɠ không thèm kiêng kỵ: "Cục cưng liếʍ sướиɠ quá, lợi hại quá..."

"Thích không?" Bùi Dữ Minh liếʍ đầu nhũ, ngẩng đầu nhìn anh, "Em muốn anh cũng được sướиɠ."

"Sướиɠ lắm... Sướиɠ chết mất, ưm, bị cục cưng liếʍ sướиɠ muốn chết..." Khám Tụng Ninh được môi lưỡi hầu hạ vừa sung sướиɠ vừa khổ sở, cắn vào đốt ngón tay một cái, phía trước không được an ủi đã bắn ra. Anh ôm phần tóc ngắn châm chích của Bùi Dữ Minh ấn lên ngực mình, thất thần nhìn trần nhà, nước mắt sinh lý chảy đầy mặt.

Gần đến cao trào, Bùi Dữ Minh nghiến răng đâm sâu vài cái mới luyến tiếc rút dương v*t ra bắn lên bụng dưới, lên ngực và xương quai xanh Khám Tụng Ninh.

Lượng tϊиɧ ɖϊ©h͙ lần thứ hai vẫn rất nhiều, không phun hết trong một lần mà chậm rãi phóng thích từng đợt, kéo dài kɧoáı ©ảʍ rất lâu. Thân thể Khám Tụng Ninh bị bắn nhoe nhoét, Bùi Dữ Minh cắm dương v*t nửa mềm vào khe đùi chọc chọc lại bắn thêm hai lần nữa, cuối cùng mất sức dựa vào cổ Khám Tụng Ninh cọ tới cọ lui.

Sau khi tận hứng chỉ còn lại thỏa mãn và mệt mỏi, hai người dán vào ôm nhau rất lâu, toàn thân dính dớp, hít vào thở ra đều là mùi vị tϊиɧ ɖϊ©h͙ tanh nồng. Khám Tụng Ninh giật giật cẳng chân bị con cún bự kia đè sắp tê dại, đẩy vai cậu, "Bé ngoan, đừng làm nũng nữa, mau bế tôi đi tắm nào."

Khám Tụng Ninh không nhớ rõ quá trình vệ sinh cho lắm, chỉ nhớ Bùi Dữ Minh cố chấp muốn anh thoải mái lần nữa nhưng anh quá mệt nên đầu hàng. Bùi Dữ Minh dùng ngón tay đưa anh lên cao trào một lần, hậu huyệt co thắt lại khao khát muốn được ngậm dương v*t, đằng trước cũng bắn rối tinh rối mù, làm vấy bẩn bàn tay đẹp đẽ mà anh yêu thích nhất.

Đoạn ký ức tỉnh táo cuối cùng là được Bùi Dữ Minh ôm về giường, giữa cơn nửa mê nửa tỉnh anh cảm giác phần nệm bên cạnh mình hơi lún xuống, nhiệt độ cơ thể ấm áp dễ chịu áp lại gần, bao bọc anh tiến vào một giấc mơ mềm mại.

Hình như anh nghe thấy Bùi Dữ Minh nói: "Em cũng thích anh."



Khám Tụng Ninh không biết bản thân ngủ say từ lúc nào, mở mắt ra lần nữa đã là sáng hôm sau. Bùi Dữ Minh ôm anh như ôm gấu bông, siết chặt anh thành một cục làm anh suýt thở không nổi.

Anh vừa định tránh ra khỏi khuỷu tay cậu đã bị ôm càng chặt hơn, đại khái vì cảm mạo chưa khỏi hẳn, đêm qua còn hì hục lâu như thế nên bệnh tình Bùi Dữ Minh nặng thêm một ít, hơi thở phả vào gáy nóng rẫy, nghe lên vừa tắc nghẽn vừa mềm oặt. Bùi Dữ Minh cọ chóp mũi lên đầu vai anh một lát, đột ngột lên tiếng: "Khám Tụng Ninh, em đồng ý."

"Đồng ý chuyện gì?" Khám Tụng Ninh bỏ cuộc không giãy nữa, lười nhác vùi trong ngực cậu.

"Đồng ý hẹn hò với anh."

"... Hả?"

"Không phải anh đang theo đuổi em à..." Bùi Dữ Minh ngừng dụi, mái tóc bù xù nhỏm dậy, lại là thời gian gắt ngủ nặng nhất nên rất bất mãn với thái độ đến giờ còn che che giấu giấu của Khám Tụng Ninh.

Khám Tụng Ninh hiểu ra: "A, đúng rồi, đúng là anh theo đuổi em lâu rồi."

Hóa ra Bùi Dữ Minh cho rằng anh đang theo đuổi cậu? Thế nên mới cường điệu bắt anh nghiêm túc, là muốn anh phải theo đuổi thành tâm hơn nữa, chưa theo đuổi thành công thì không được đùa giỡn lung tung?

Đáng yêu quá đáng yêu quá... Sao lại đáng yêu đến thế này chứ.

Khám Tụng Ninh lại lần nữa bị sự ngây thơ của cậu đánh gục, cầm lòng không đặng muốn hôn một cái nhưng Bùi Dữ Minh nghiêng đầu không cho hôn, còn không vui hừ một tiếng, mặc quần xuống giường, để trần thân trên đi rửa mặt.

Khám Tụng Ninh ngồi yên trên giường lặng lẽ tiêu hóa sự kiện bỗng dưng nhặt được bạn trai này. Anh không biết cái này nên gọi là game extra hay là phần thưởng bất ngờ nhận được sau khi hoàn thành màn chơi cuối. Nhưng dù thế nào anh cũng không muốn để Bùi Dữ Minh biết sự thật rằng chỉ vì bản thân thấy cậu quá dễ thương nên mới không nhịn được trêu đùa thêm nhiều chút, nhóc con kia mà biết chắc chắn sẽ thương tâm đến tan nát mất thôi.

Do dự một chốc, Khám Tụng Ninh theo vào phòng tắm, nhìn thấy Bùi Dữ Minh đang dùng dao cạo râu một lần của khách sạn, động tác vẫn chưa quá thành thạo, anh liền cẩn thận vòng tay ôm eo cậu từ sau lưng.

"Nếu cục cưng đã đáp ứng anh rồi, vậy bây giờ anh chính là bạn trai của cục cưng," Anh nằm nhoài lên lưng Bùi Dữ Minh khúc khích cười, tay cũng không thành thật mà lần mò từ cơ ngực, cơ bụng đến rãnh nhân ngư, sờ soạng đủ mỗi chỗ một lần, "Chào buổi sáng, bạn trai."

Tay Bùi Dữ Minh hơi dừng lại, buông dao cạo râu mất tự nhiên xoay người, ôm lấy Khám Tụng Ninh sụt sịt nói: "... Chào buổi sáng."

Trong khoang thang máy khách sạn.

"Tóc em dài nhanh thật," Khám Tụng Ninh nhìn bóng hai người trên cửa thang máy, xoa xoa lên đầu Bùi Dữ Minh, "Mùa đông năm ngoái gặp được cục cưng trong cửa hàng tiện lợi, anh đã cảm thấy cục cưng nhà mình cắt đầu đinh một phân thật là đẹp trai, nhưng mà như bây giờ cũng đẹp."

Thang máy xuống đến tầng một, hai người trả phòng rồi đi ra cửa xoay, Khám Tụng Ninh vừa định hỏi có nên đi McDonald ăn sáng rồi về trường không, Bùi Dữ Minh đã đột ngột kéo tay anh chạy nhanh về phía trước.

bọ họ chạy băng qua xe bán đồ ăn dưới chân cầu vượt, băng qua trạm xe bus giờ cao điểm, băng qua từng vị khách vội vàng qua đường như không có mục đích, dường như chỉ là muốn nắm tay nhau chạy nên mới chạy nhanh như vậy thôi.

Tối hôm qua làm quá nhiệt tình, phía sau Khám Tụng Ninh vẫn chưa khoẻ lắm nên chỉ bị động chạy theo Bùi Dữ Minh, thở hồng hộc hỏi cậu: "Cục cưng ơi, chúng mình đi đâu thế?"

Bùi Dữ Minh nắm chặt tay anh quay đầu nhìn, áo khoác dài đón gió, tóc trên trán bị thổi bay loạn lộ ra đường nét sắc sảo, thât sự là một cậu trai hoạt bát anh tuấn. Khám Tụng Ninh ngắm đến ngẩn ngơ, càng thêm chắc chắn Bùi Dữ Minh cực kỳ hợp với kiểu đầu đinh một phân.

Cơn gió lạnh cuối thu rót đầy khoang mũi đến hơi nhức nhối.

Khám Tụng Ninh nghe thấy nhịp tim mình đánh trống dồn dập vì vận động, nghe thấy đủ loại âm thanh hỗn tạp của thành thị buổi sáng sớm, cuối cùng lại nghe được nhóc con đang nắm tay mình nói: "Đi cắt tóc, cắt thành kiểu anh thích, đi ngay bây giờ."