Chương 6.1

Editor : Mặc Thu

Lâm Minh Phỉ cùng Đức Bang giằng co ước chừng mười mấy giây, hắn thua trận.

“Cho tôi một phương pháp giải quyết.” Hắn che trán nói.

“Đi tới cửa hàng đổi một vòng tay mới cho phối phương, thuận tiện làm sạch cho tôi luôn.” Đức Bang nói.

“ Mi chờ tao ở chỗ này đúng không?” Lâm Minh Phỉ khí cười: “ Mi là Al đã thành tinh rồi đúng không?”

Đức Bang: “Hắc, hắc.”

Lâm Minh Phỉ: “......”

Vấn đề pheromone vẫn cần phải giải quyết, nếu không xử lý tốt sẽ rất phiền phức cho cả hai bên nếu động dục một cách thụ động.

Một giấc ngủ này của Hạ Đồng thoải mái cực kỳ, mùi đàn hương kia như có như không mà luôn quanh quẩn bên cạnh , làm gân cốt cậu tê dại.

Sau đó mùi đàn huong kia không còn nữa Hạ Đồng liền tỉnh dậy, cậu thấy Lâm Minh Phỉ trở lại trong xe, đưa một cái hộp nhung sang cho cậu.

Thấy Omega nhỏ lộ ra biểu tình mờ mịt biểu tình, Lâm Minh Phỉ châm chước một phen, quyết định ăn ngay nói thật: “ Em ngửi được tin tức tố mùi đàn hương của tôi, kỳ thật trước đó tôi cũng ngửi được mùi của em, chúng ta giới tính khác biệt , vẫn nên sử dụng vài biện pháp để cách ly..…”

“ Anh sao lại có thể ngửi được tin tức tố của em ?” Hạ Đồng chớp chớp mắt một chút, giơ tay lên: “ Em rõ ràng có mang theo vòng tay ức chế mà?”

Vanh tai Lâm Minh Phỉ đỏ lên.

“Bởi vì chúng ta có độ xứng đoi rất cao ” loại lời này được thốt ra từ miệng của Alpha rất giống như đang quấy rối tìиɧ ɖu͙©, huống hồ cũng chưa từng đo lường kiểm tra, Lâm Minh Phỉ không muốn làm Hạ Đồng khó xử, dùng nắm tay giơ lên che môi ho khan một tiếng: “Khả năng vòng tay đã hết hạn, tôi phải đến cửa hàng để đổi cho em một cái khác.”

“Bọn họ nói em có mùi hoa quế và đậu đỏ.” Hạ Đồng đột nhiên duỗi tay chỉ chỉ chính mình: “Có thật không ạ?”

“A?” Lâm Minh Phỉ sửng sốt: “ Không có mùi đậu đỏ ……”

“ Anh thích không?” Hạ Đồng hỏi.

“Ờm......” Lâm Minh Phỉ bị câu hỏi thẳng thừng của cậu làm nghẹn lại.

Lời này nếu từ một Omega khác nói ra, không thể nghi ngờ chính là một loại trêu chọc cùng vói câu dẫn, nhưng biểu tình của Hạ Đồng quá hồn nhiên, Lâm Minh Phỉ không khỏi hồi tưởng về ngày hôm đó ở bệnh viện, Omega nhỏ lẻ loi hiu quạnh đứng ở cửa phòng kiểm tra, kbộ dáng hông ai yêu không ai thương, phảng phất như bị toàn thế giới vứt bỏ.

Cậu hỏi như vậy hẳn là hy vọng được người khác yêu thích nhỉ?

“Tôi thích.” Hắn từ tận đáy lòngchắc chắn gật gật đầu: “ Hương vị thật ngọt.”

“Vậy là tốt rồi.” Hạ Đồng cười rộ lên, như là nhẹ nhàng thở ra, cậu mở cái hộp nhung kia ra, bên trong là một sợi dây bên tơ hồng, mặt trên còn có một con mèo nhỏ được làm từ gốm sứ.

Lâm Minh Phỉ nói: “ Em nhìn xem có thích không, tôi chỉ tùy tiện chọn.”

“ Thật đáng yêu !” Hạ Đồng vui vẻ nói.

“Khẳng định không tốt bằng cái trước kia của em.” Lâm Minh Phỉ nhìn thẳng phía trước, có chút ngượng ngùng: “Tôi thấy cái kia của em hình như là định chế, cửa hàng kia tạm thời không có vật quý như vậy .”

“ Cái này nhìn tốt hơn nhiều, cái kia nhìn rất nặng nề, cổ điển.” Hạ Đồng không chút lưu luyến mà cởi cái vòng bạch kim kia xuống. Tinh tế mà đem sợ dây tơ hồng đeo lên cổ tay : “Cảm ơn anh nhé.”

“Không có việc gì.” Lâm Minh Phỉ nhẹ giọng nói.

SUV dừng lại trước một căn biệt thự đơn lập, Hạ Đồng mở cửa xuống xe, cậu ngẩng đầu nhìn thấy một LOGO hình tam giác rất đẹp mắt được treo giữa căn nhà không hề có một chút nhân khí này.

Lâm Minh Phỉ đi qua bật công tắc điện, “cụp” một tiếng, chữ “Polaris” màu trắng đồ sộ thắp sáng ở trong đêm đen, ánh sáng lóa mắt như vầng sao trên trời, vì người qua đường mà chỉ dẫn phương hướng.

“Oa!” Hạ Đồng trợn tròn đôi mắt, đi theo Lâm Minh Phỉ chạy chậm vào cửa, sau khi đi vào liền thấy được phòng khách rộng rãi, nghệ thuật thiết kế sô pha cùng đèn treo, quầy bar , nhà ăn cùng phòng bếp, hoa lệ thời thượng, “Thật đẹp! Đây là nhà anh sao?”

“Là nơi còn quan trọng hơn cả nhà.” Lâm Minh Phỉ cười cười: “Là câu lạc bộ, căn cứ của chiến đội .”

“Anh là tuyển thủ chuyên nghiệp?” Hạ Đồng kinh ngạc, đi theo Lâm Minh Phỉ lên tới phòng kính trên tầng hai, thấy bên trong có năm cái khoang khổng lồ.

Khác với cái khoang đen và đỏ của Star Internet Cafe, khoang ở đây có màu xanh trắng đồng nhất, kết cấu cao cấp hơn, trên bề mặt in LOGO Polaris, một trong số chúng hơi khác so với bốn cái còn lại , trên đó có những đốm bạc chảy, bề mặt khoang có hình khẩu súng, kết thúc bằng chữ "Zero".

“Zero?” Hạ Đồng ghé vào khoang nhìn một lát, chợt như là ý thức được cái gì, quay đầu: “Zero?”

Lâm Minh Phỉ thay cậu kéo rương hành lý: “ Em có biết Zero là ai không?”

“Không đúng không đúng,em nhớ rõ Zero rất nổi tiếng!” Hạ Đồng thử nói: “ Xạ thần?”

Lâm Minh Phỉ cười khẽ, gian xảo đáp lại: “Ồ, tôi ở đây!”

Hạ Đồng ngây ra như phỗng.

Lâm Minh Phỉ đưa cậu đến một gian phòng ngủ, đẩy cửa ra nói: “ Em thu dọn một chút đi, chờ lát nữa mang em đi đánh Vương Lăng.”

“Anh không cần ngủ sao?” Hạ Đồng hỏi.

“Không sao, tối nay tôi là xác định là ngủ không được.” Lâm Minh Phỉ đối với căn cứ trống rỗng, cảm khái vạn ngàn.