Chương 23

Edit: Chiêu

Beta: Pủn

“Thiếu tướng, liên kết thần kinh vẫn chưa có dấu hiệu tự sửa chữa.”

Martin xuất thần nhìn trần nhà, lòng tràn đầy uể oải nói: “Biên cảnh vẫn chờ tôi trở lại, không thể kéo dài được nữa, nhanh chóng giải phẫu đi.”

Bác sĩ Beta trung niên nhìn thiếu tướng Alpha anh hùng vì bảo vệ biên cảnh liên bang đã dâng hiến tất cả nay lại lưu lạc đến bước đường này, thực lòng tiếc hận nói: “Giải phẫu xong, ngài không thể ra chiến trường được nữa, kính xin ngài thận trọng suy xét.”

“Không thể đánh trận cũng có thể chỉ huy.” Martin nói, “Chuẩn bị giải phẫu đi.”

Bác sĩ không lập tức đáp ứng hắn, do dự mấy giây, quyết định thử một chút phương pháp trong truyền thuyết kia: “Cái kia. . . Tôi nghe phó quan Dạ Oanh nói, thiếu tướng cùng một Omega có độ xứng đôi đạt hơn 90%?”

Lông mày Martin cau lại, trong lòng suy nghĩ nhất định phải trừ ba tháng lương của Dạ Oanh: “Đúng là có chuyện này, làm sao vậy?”

Bác sĩ kéo ghế ngồi trước mặt hắn, kể chuyện xưa: “Ngàn năm trước, nhân loại gặp dị biến, phân hoá ra Alpha, Omega cùng Beta, quá trình chắc ngài cũng biết rồi đi? Đối với những cá thể hoàn toàn phù hợp với nhau, có học giả tin rằng thông qua tin tức tố, họ có thể tìm được nhau, tạo kí hiệu trọn đời, khi tin tức tố giao hoà, chức năng thân thể có thể đột phá lên. Tin tức tố của Alpha có thể tẩm bổ cho thân thể Omega, mà tin tức tố của Omega cũng có thể ổn định hệ thần kinh cùng cảm xúc của Alpha. Chỉ là trước mắt không có thí nghiệm có thể chứng minh, tôi cũng không dám hứa chắc nhất định có thể thành công.”

Martin phảng phất nghe được chuyện cười gì đó vô cùng hoang đường: “Cho nên thần kinh của tôi không thể tự chữa trị là do tôi không ký hiệu hoàn toàn một Omega?”

“Xét thấy tình thế thiếu A nhiều O trước mắt, cho Alpha có trí lực cao ký hiệu hoàn toàn một Omega tố chất thấp và Alpha tố chất thấp ký hiệu hoàn toàn với một Omega chất lượng cao đã trở thành nhận thức chung, giúp cải thiện giống nòi. Trên lý thuyết cũng vậy, đặc biệt là gen có độ xứng đôi đạt đến 90% trở lên. Theo chính sách phân phối omega được đưa ra từ thời chiến đến nay, hơn trăm năm qua, tất cả các Alpha đều cùng omega hoàn thành ký hiệu cuối cùng, tình trạng thần kinh của alpha cũng khó có thể theo dõi, cho nên vẫn không có thành quả nghiên cứu mẫu. Mà ngài có thể là Alpha duy nhất độc thân năm ba mươi tuổi trong hàng trăm năm qua…”

“Bằng không ngài trở về thử một chút? Grei tướng quân đã dặn dò chúng tôi, không đến bước cuối cùng không được giải phẫu, cũng là muốn tốt cho ngài thôi.”

Martin sa vào trầm tư, cuối cùng cũng không lập tức từ chối, nói cảm ơn với bác sĩ rồi tự mình về nhà. Trong lòng hắn có dự cảm kì quái, với tính cách của tiểu tổ tông này, nói không chừng thực sự có thể làm chuyện mang Alpha về nhà lăn giường.

Hắn không tiếng động mà bước vào nhà, mới vừa vào đã nghe thấy thấy vài tiếng rêи ɾỉ như có như không. Martin đột nhiên phẫn nộ, chạy về phía thang máy lên lầu hai, đẩy cửa phòng Inou ra.

Tin tức tố ngọt ngào chỉ thuộc về Omega mãnh liệt xông vào mũi hắn, tiếng kêu của Inou im bặt đi, trong phòng chỉ còn lại tiếng vang ong ong của cây gậy đấm bóp, bầu không khí vừa quỷ dị vừa lúng túng.

Trong lòng Martin thoáng qua một tia vui mừng, hoá ra là gậy đấm bóp. Hắn đột nhiên cảm thấy mình thật ngu ngốc, đem lửa giận phát tiết trên người Inou: “Cậu đang làm gì?!”

Inou quỳ nằm trên giường, một cây gậy đấm bóp màu da thâm nhập vào hậu huyệt, lộ ra phần gốc rễ vừa thô vừa tròn. Cậu vừa mới vào cảnh đẹp đã bị Martin đánh gãy, tia ửng đỏ trên mặt còn chưa rút đi, âm thanh vừa nhuyễn vừa vội: “Không phải ngài năm giờ mới về sao? Hiện tại mới ba giờ!”

Dưới tình thế cấp bách, không biết gậy đấm bóp đυ.ng vào điểm mẫn cảm nào của Inou, cậu phát ra một tiếng hừ nhẹ, hoả khí của Martin dâng lên: “Cho nên cậu thừa dịp tôi không có ở đây làm chuyện này?!”

Inou ấn nút ngừng ở gậy đấm bóp, quật cường nói: “Tôi muốn, được không? Ngài cũng không giúp tôi.”

Martin quả thực muốn lên cơn giận dữ: “Cậu khao khát như vậy? Không có ai làm thì không thể sống? Lễ giáo Omega đâu hết rồi?”

Inou nhìn biểu tình phẫn nộ trên mặt hắn, giật nhẹ khóe miệng nở nụ cười.

Cậu nhẹ giọng nói: “Lễ giáo Omega? Tôi nghe lời, hiểu chuyện, mọi chuyện đều thuận theo Alpha của tôi, nhưng Alpha cùng người nhà của hắn lại không yêu thích, không tôn trọng tôi.”

“Hiện tại tôi nghe lời ngài, ngài sẽ thích tôi sao?”

Martin bị cậu làm nghẹn lời, hai người trầm mặc đối diện nửa ngày, Inou thở dài, nằm uỵch xuống giường.

“Ngài còn không đi sao? Vậy tôi tiếp tục, tôi không ngại ngài ở lại nghe đâu.”

“Tôi để ý.” Martin điềm nhiên nói, “Tin tức tố của cậu khiến tôi không thoải mái.”

Không được thỏa mãn tìиɧ ɖu͙©, thân thể cậu kêu gào khó chịu, dâng lên tia nóng giận vô cớ. Inou không nhịn được nói: “Ngài không nên trực tiếp đi vào. Tôi đã mua bình khử tin tức tố, sau khi xong việc sẽ phun trong ngoài một lần. Ngài đã hài lòng chưa?”

Martin quay đầu đi, Inou đóng cửa phòng rầm một tiếng, âm thanh da^ʍ mỹ kia cũng biến mất, không biết có phải cậu giấu mình vào trong chăn rồi không. Hắn trở lại phòng của mình, chóp mũi vẫn luôn quanh quẩn mùi hương tin tức tố của Inou, đã chín, ngọt ngào, bất luận ra sao cũng không xua tan được, khiến tin tức tố Alpha trong người hắn cũng rục rịch ngóc đầu dậy.

Hoang đường đến buồn cười, người hắn thích rõ ràng là Laya, nhưng đứng trước người có độ xứng đôi cao, lí trí lẫn kiềm chế đều bị phá huỷ, trong đầu chỉ còn lại cộng hưởng tin tức tố cùng du͙© vọиɠ mãnh liệt.

Hắn xuống lầu rót cho mình chén nước, trong phòng không còn tiếng cười nói của Inou, yên tĩnh đến đáng sợ. Lời của bác sĩ vang vọng trong đầu hắn không ngừng, khiến hắn cảm thấy buồn bực bất an. Một chốc lại nghĩ Inou dâʍ đãиɠ như vậy, trực tiếp nói với cậu là được, một chốc lại nghĩ đây là anh vợ hắn, là anh trai của Laya, huống chi Inou cũng không có nghĩa vụ phải làm vật hy sinh chữa bệnh cho hắn. Nếu đánh dấu hoàn toàn, lúc thực hiện phẫu thuật tiêu trừ ký hiệu sẽ tạo ra thương tổn nghiêm trọng cho thân thể và tình cảm của Omega. Trước khi vào phòng giam, Inou đã từng phẫu thuật tiêu trừ kí hiệu một lần, lúc đó hắn thầm nghĩ mình nhất định phải chăm sóc kĩ lưỡng cho Inou, không để cậu chịu thương tổn lần hai. Hắn còn cảm nhận được có một thứ tình cảm ẩn giấu trong lòng hắn dần sinh trưởng, hắn không dám nghĩ tiếp, chạy trốn trở về phòng mình, lấy bàn tay chống đỡ thân thể bò lên giường.

Nỗi lòng hắn rất loạn, từ khi tiến vào quân bộ tới nay, tâm tình của hắn luôn bình tĩnh kiềm chế, rất hiếm khi hoang mang bất định như bây giờ. Đến khi tin tức tố trong cơ thể càng trở nên nóng nảy, hắn mới đi vào phòng vệ sinh dội nước lạnh, cưỡng bách chính mình phải bình tĩnh lại, trong lòng tràn đầy mỏi mệt nằm lại lên giường, bất tri bất giác ngủ thϊếp đi.

Trong mộng, những hồi ức thanh xuân bỗng vụt qua như đang xem một tấm băng cũ kĩ, hình ảnh cuối cùng cũng dừng lại trên tấm ga giường trắng, hắn cùng một Omega phiên vân phúc vũ, liều chết triền miên. Sau đó ống kính không ngừng rút ngắn, từ mắt cá chân trắng nõn không ngừng đi lên trên, ngang qua bụng dưới bằng phẳng cùng đầu nhũ phấn hồng, cái cổ thon dài kiêu ngạo như thiên nga, cuối cùng dừng trên gương mặt mỹ mạo khiến người người thán phục, con ngươi Omega màu hổ phách lóng lánh sóng nước, phong tình vạn chủng.

Là Inou.

Martin lập tức tỉnh lại, phát hiện phía sau lưng ướt đẫm mồ hôi lạnh, qυầи ɭóŧ trơn trượt một mảnh, dịch thể sền sệt không ngừng chảy ra giữa hai chân. Nồng độ tin tức tố Alpha bành trướng đến kinh người trong phòng, phần lớn là tin tức tố cuồn cuộn không ngừng trong cơ thể hắn tiêu tán.

Tin tức tố của hắn mất khống chế nổ tung.

Martin ảo não nện đầu giường, vết thương trên tay vẫn còn chưa lành hẳn, đau đớn kéo lại tâm trí hắn, tiếng gõ cửa ầm ầm bên ngoài vang lên: “Tôi có thể vào không?”

Martin cả kinh, tuyệt đối không thể cho Inou tiến vào, tin tức tố Alpha trong phòng nồng nặc như vậy, nhất định sẽ khiến Inou rơi vài kì phát tình giả. Huống hồ hai người có độ xứng đôi rất cao, dù có sử dụng bình khử mùi cũng vô tác dụng, nếu thật sự xảy ra chuyện ngoài ý muốn, hắn vĩnh viễn cũng không thể trở lại cuộc sống trong quá khứ.

“Lăn.” Tâm lý sợ hãi khiến hắn chỉ có thể lớn tiếng nói vọng ra ngoài “Tôi không muốn thấy cậu.”

“Nhưng tôi muốn nhìn ngài một chút . .”

“Không cần cậu quan tâm.” Hắn lạnh nhạt đáp “Cậu quá bẩn.”

Tiếng gõ cửa nhất thời dừng lại, tiếng bước chân của Inou dần đi xa. Martin thở phào nhẹ nhõm, lấy ra một ống thuốc ức chế cho Alpha từ ngăn tủ đầu giường tiêm cho mình một mũi, sau đó mở cửa sổ ra, chờ tin tức tố trong phòng tản hết đi mới mở cửa xuống lầu.

Bên trong tủ lạnh toàn dịch dinh dưỡng của hắn, thật giống như đã rất lâu không động đến rồi, Martin cũng quên mất chúng đã quá thời hạn hay chưa. Hắn tiện tay cầm một bình uống, mùi vị nhạt nhẽo như nước lã. Quang não nói cho hắn biết, bây giờ đã là sáu rưỡi tối, nhưng hắn không nghe thấy động tĩnh trong nhà bếp, cũng không thấy không khí ồn ào ấm áp như thường ngày.

Tiếng bước chân nhẹ nhàng lọt vài tai hắn, Inou cũng đi tới tủ lạnh uống dịch dinh dưỡng, uống hết liền đi. Chỉ có tiếng thở đứt quãng lúc ngửa đầu uống dịch dinh dưỡng, Martin nói: “Này.”

Tiếng bước chân kia chỉ dừng một lát, sau đó lập tức đi xa.

Inou phớt lờ Martin, Martin cuối cùng cũng có được không gian tĩnh lặng như mong muốn sau khi kết hôn, nhưng hắn lại phát hiện mình không hề vui vẻ như tưởng tượng. Cuộc sống giống như trở nên tẻ nhạt vô vị, đánh mất thói quen yên tĩnh tập mãi thành quen trong quá khứ, luôn cảm thấy nên có một người ở bên cạnh hắn sẽ tốt hơn. Trong lòng hắn giống như có một đàn kiến bò qua, ngứa ngáy khó chịu. Mỗi lần hắn đi qua phòng khách, dù là cố ý hay vô tình đều sẽ nghe được tiếng bước chân quen thuộc, nhưng không còn sự nhiệt tình hỏi han của Inou.