Chương 25

Edit: ChanhBeta: Pủn

Martin chờ trong phòng khách tám trăm năm cũng không thấy bóng dáng Inou, sự kiên nhẫn cuối cùng cũng hết sạch, đi thang máy lên tầng gõ cửa phòng cậu: “Đã xong chưa?”

“Đến đây.” Inou mở cửa phòng, tinh thần sảng khoái nói: “Đi thôi.”

Sau ngày hôm đó, mối quan hệ của họ đã dịu đi rất nhiều, Martin tình cờ nói rằng cậu có thể đi ra ngoài tắm nắng, và Inou háo hức nói muốn đi công viên giải trí.

Mặc dù Martin không biết việc hai người ở tuổi ba mươi đi công viên giải trí thì có gì vui vẻ, nhưng không thể chịu được Inou nhõng nhẽo mỗi ngày, cuối cùng cũng đồng ý đi, mọi thứ đều vì niềm vui của Inou.

Inou đẩy Martin xuống tầng, đang chuẩn bị đi ra ngoài thì Martin như chợt nhớ tới cái gì, nghi ngờ nói: “Cho tôi biết, hôm nay cậu mặc cái gì?”

Biểu cảm của Inou co rút lại, cậu lập tức nói: “Áo len xám và quần đen!”

“Thật không?”

Martin cười lạnh một tiếng, lấy ra quang não cá nhân, dùng giọng nói mở ứng dụng nhận dạng màu sắc để quét cả người Inou – âm thanh máy móc vô tình đã phơi bày sự thật về chiếc quần lọt khe màu xanh neon.

“…”

“Đi đổi một bộ quần áo bình thường, tổ chức không khuyến khích mặc những bộ quần áo quái dị.” Martin không biết nên khóc hay nên cười: “Nghịch ngợm.”

Inou bất mãn hừ hừ hai tiếng, thịch thịch chạy lên lầu thay một bộ quần áo khác rồi đi xuống, đẩy xe lăn rầu rĩ nói: “Thay xong rồi.”

Martin đưa tay đè lại bánh xe: “Đổi thành cái gì?”

Inou đơn giản kéo tay hắn sờ lên người mình: “Một cái hoodie xám có hoa văn sư tử ở giữa, ngài có sờ được không?”

“Quần bó, màu đen tuyền.”

Hai tay Martin bị cậu ép buộc sờ lên bắp đùi săn chắc của mình, trong lòng cảm thấy có chút ngứa, vội thu lại, ho khan một tiếng nói: “Được, đi thôi.”

Inou sảng khoái đẩy cửa, bước chân nhanh nhẹn như thể sắp bay lên. Trên mặt cậu toàn là nụ cười đắc ý, với một chút nổi loạn, giống như một đứa trẻ vừa thành công đùa dai.

Đằng sau mông quần cậu đã dán một bông hoa đỏ chót to tướng, là bản phóng to của mấy cái hoa mà các giáo viên mầm non thưởng cho trẻ em.

Hai người chậm rãi đi học theo con đường mù mịt ánh nắng chiều thu, khu giải trí cách khu này không xa, Inou không nhìn lung tung mà đi bộ nửa giờ đã tới nơi. Trên đường đi, Martin chọn một vài điều thú vị trong quân đội kể cho cậu nghe, chọc cho Inou cười khúc khích không ngừng. Martin lúc đầu cũng không phải loại trầm lặng như vậy, hắn cùng lắm chỉ nhìn cao lãnh một chút vì cái dáng vẻ ngầu đẹp trai kia, sau khi quen thân còn rất rộng rãi, không hề khiến mọi người cảm thấy khó chịu.

Hai người vừa nói vừa cười đến công viên trò chơi, Inou xoát một cái liền biến mất, một lúc sau nhét vào tay Martin một cái kẹo bông, lôi kéo hắn đến ghế đá bên đường ngồi: “Mau ăn đi, một lúc nữa nó sẽ tan mất.”

“Ngọt.”

“Không ngọt, tôi mua cho ngài vị chanh muối.” Inou cười, cắn miếng kẹo đắt tiền nhất trong tay, là hỗn hợp các vị trái cây, được gọi là bản kẹo bông phong cách nhiệt đới chí tôn, ăn một miệng ngọt ngào mùi trái cây.

Cậu thật ra chưa đến công viên giải trí được mấy lần, lần nào cũng là đứng nhìn Laya chơi, thỉnh thoảng mới ngồi cái vòng quay dưỡng sinh mà cũng không dám cười hở miệng, kẹo bông càng không dám ăn, vì khi ăn xong thì cả miệng đều dính nhơm nhớp, rất khó nhìn. Hiện giờ tuổi đã cao mới được bù đắp tuổi thơ, cậu không biết trong lòng là chua xót hay vui vẻ.

Nói đến thời niên thiếu của cậu, thực sự rất tẻ nhạt, cậu làm việc theo quy tắc lịch trình, hoàn toàn không có sai sót, cũng không có cái gì vui vẻ. Giờ nghĩ lại cảm thấy như đã cách rất lâu rồi, không biết lúc đó mình sống ra sao.

Martin nghi ngờ cắn một miếng kẹo bông trong tay, phát hiện nó vừa ngọt vừa mặn, miễn cưỡng nể mặt cậu cắn thêm hai miếng. Inou cũng không quản được hắn, sau khi ăn xong kẹo của mình thì đi thẳng đến chỗ tàu siêu tốc, để Martin lại dưới bóng cây.

Martin không cần lo lắng xem Inou có lạc hay không, cậu đi tàu siêu tốc còn hò hét to hơn cả mấy đứa trẻ Omega bảy tuối, thực sự rất khó để Martin bỏ qua sự tồn tại của cậu. Lúc đầu hắn vẫn cảm thấy hơi ngượng ngùng, sau lại vì Inou cười đến sung sướиɠ, hắn dường như cũng bị nụ cười đó lây nhiễm, liếʍ lấy kẹo bông đã tan chảy một nửa trên tay.

Martin nghĩ, thôi, vốn là dẫn cậu ra ngoài chơi, cậu vui là được.

Không biết đã qua bao lâu, lúc hắn đang gặm cái que kẹo được làm từ bột gạo, bỗng nhiên cảm giác được một ánh mắt rơi vào trên người, vô cùng lạnh lẽo. Hắn bình tĩnh nín thở, tầm mắt lạnh thấu xương kia quả nhiên càng mạnh hơn, khiến hắn cả người khó chịu

Martin ung dung thong thả gặm cái que kia, vỗ tay phủi cặn trên tay, hai tay chạm xuống bánh xe, chỉ giống như chỗ này quá nắng, hắn muốn di chuyển ra chỗ râm mát phía trước. Sau một vài lần đẩy hắn chạm vào máy nhắn tin ẩn giấu bên trong, tai nghe nhỏ xíu giấu trong tai tự động kết nối với tần số liên lạc của Dạ Oanh: “Có người theo dõi tôi.”

Da Oanh kinh hãi: “Cái gì?! Lão đại ngài chống đỡ một chút!!! Tôi lập tức tới cứu ngài!!!”

“Đừng manh động.” Martin quát khẽ: “Chưa chắc là tôi bị lộ, có thể chúng đang theo dõi Inou. Chúng cho rằng tôi không nhìn thấy, chắc sẽ không quá cẩn thận, phái hai người tới xem là được.”

Dạ Oanh bên kia đáp lại, liên lạc bị cắt đứt, Martin buông lỏng tay ra, vươn người một cái, lười biếng dựa vào xe lăn. Đôi mắt hắn nheo lại, như thể hắn đang thực sự tận hưởng khoảng thời gian thú vị trong công viên giải trí vào buổi chiều, chỉ là không ai để ý đến mí mắt đột nhiên run rẩy kịch liệt và tiếng nghiến răng kèn kẹt của hắn.

Nửa giờ sau, Inou nhảy tới chỗ Martin, kín đáo đưa cho hắn một chai nước khoáng, có vẻ cuối cùng cũng nhận ra mình có một người cần chăm sóc: “Này, ngài thấy nhàm chán không?”

“Không sao.” Martin trầm giọng nghiến răng nghiến lợi: “Tại sao cậu lại dán bông hoa màu đỏ lên mông?!”

Inou kinh hãi đến biến sắc: “Không phải ngài không nhìn thấy sao?”

Martin âm trầm nói: “Tôi mới hỏi ông chủ bán kẹo bông, gã rất ấn tượng với cậu.”

Thực tế là hai thuộc hạ được đào tạo nghiêm chỉnh của hắn cười đến sắp tắt thở trong tai nghe.

Inou ngay lập tức ngượng ngùng khi sự thật bại lộ: “Tôi còn không xé được nó ra, ngài đừng tức giận.”

Cậu vừa nói vừa sờ mông, sau một tiếng xé rách chói tai, Inou vò nát mấy miếng dán bị xé nát bỏ vào thùng rác, nhíu mày ủ rũ nói: “Được rồi, thật sự không còn cái gì cả.”

Martin cảm thấy giọng điệu của cậu nghe có vẻ oan ức, vừa bực mình vừa buồn cười mà nghĩ chính mình giống như gà trống nuôi con: “Không, chẳng lẽ cậu nhất định phải ăn mặc nổi bật như thế?”

“…”

Inou không nói gì, chỉ là dùng mũi chân cọ xuống đất, cúi đầu nhìn những viên đá nhỏ bị mũi giày cạy ra.

“Nói chuyện.” Martin tức giận: “Tôi không nhìn thấy.”

Inou cúi người nắm lấy tay hắn, nói với cái giọng có vẻ nhu nhược mà vô lại: “… Tôi sai rồi, xin lỗi.”

Martin vốn còn muốn hỏi đến tột cùng thì cậu nghĩ cái gì, nhưng lần này cũng không hỏi được, hắn phất tay một cái để cái kẻ này đi chỗ nào mát mẻ vui chơi đi. Inou ngồi bên cạnh hắn ực ực hai ngụm nước, sau khi nghỉ ngơi một lát thì cả người như được hồi máu, háo hức rủ Martin đi nhà ma.

“Tôi có hỏi rồi, xe lăn cũng có thể vào! Thật kí©h thí©ɧ nếu không nhìn thấy, ma nữ vươn tay kéo chân cũng không chạy được khà khà…”

Martin trong lòng thầm nói, chẳng may nhà Corsi phái một người trong nhà ma đâm chúng ta một dao, thi thể nguội một nửa cũng chưa chắc đã phát hiện ra. Trong tai nghe truyền tới báo cáo, kẻ theo dõi quả nhiên không phải loại chuyên nghiệp, chạy không thoát sự phát hiện phản theo dõi đã được huấn luyện chuyên nghiệp trong quân đội nhiều năm, mục tiêu đã khóa, chuyện còn lại chỉ còn đợi hắn ta làm việc xong sẽ đi đâu. Martin thở phào nhẹ nhõm ngồi xổm xuống: “Không đi, tôi sợ ma. Ngoại trừ nhà ma còn muốn chơi trò gì nữa không?”

Inou có chút mất mát: “Nhưng tôi chỉ muốn cùng ngài chơi đùa.”

Martin nghe ra sự mong đợi ẩn trong giọng điệu của cậu, không thể không nói: “Đợi lúc nào chân tôi tốt hơn, chúng ta sẽ quay lại.”