Chương 1: Tiên sinh, chúng ta ly hôn đi

Dịch: Anh Nguyễn

"Tiên sinh, chúng ta ly hôn đi."

Tống Khanh cố gắng hết sức nở ra một nụ cười yếu ớt, để khuôn mặt uể oải của mình trông không khó coi.

Cậu đã kết hôn với Thẩm Dữ Quan được tám năm, nhưng chỉ gặp Thẩm Dữ Quan có vài lần.

Vẻ ngoài của Thẩm Dữ Quan không khác nhiều so với tám năm trước. Thời gian đã khắc nghiệt với cậu quá rồi. Cậu rõ ràng chỉ mới hai mươi sáu tuổi, nhưng cậu trông như đang ở độ tuổi ba mươi. Tuy nhiên, Thẩm Dữ Quan thì được ông trời đối xử rất tốt. Thẩm Dữ Quan chỉ có vài đường nét ở khóe mắt, điều này thực sự khiến anh trưởng thành và quyến rũ hơn.

Cậu cẩn thận đưa bản thỏa thuận ly hôn đến bàn làm việc của Thẩm Dữ Quan, góc quần áo vô tình chạm vào tập tài liệu trên bàn khiến cậu run lên, đôi mắt hiền lành vội vàng nhìn đi chỗ khác.

Mặt khác, ánh mắt Thẩm Dữ không tập trung, anh lười biếng ngồi trên chiếc ghế gỗ lê. Ánh mắt Thẩm Dữ Quan thản nhiên liếc nhìn trang giấy mỏng, đôi chân thon gọn xếp gọn gàng, những ngón tay nhịp nhàng gõ lên bàn làm việc. Anh không để ý nhiều đến người đàn ông rụt rè, thận trọng trước mặt và bản thỏa thuận ly hôn.

Anh hơi nhếch khóe môi lên hỏi: “Lý do?”

Lý do? Những ngón tay rối rắm của Tống Khanh ngừng run rẩy, vô số đáp án hiện lên trong đầu.

Ví dụ như, khả năng tương thích giữa cậu và Thẩm Dữ Quan chỉ là 50%, một con số mà cho dù ngủ với nhau cả đời cũng sẽ không bao giờ yêu nhau.

Mức độ tương thích là dẫn xuất bị chỉ trích nhiều nhất do sự lan truyền của pheromone ngày nay. Mức độ tương thích càng cao thì mối quan hệ giữa omega và alpha càng bền chặt, nhưng cậu với Thâm Dữ Quan lại chỉ có 50%.

Thẩm Dữ Quan không có tình cảm với cậu, cách anh nhìn cậu cũng không khác gì nhìn một con chó.

Nếu không phải liên hôn gia tộc, cả đời cậu thậm chí một ngón tay cũng không thể chạm vào Thẩm Dữ Quan chứ đừng nói là cưới anh.

Nhưng cậu lại yêu Thẩm Dữ Quan, cho dù trong gen không có sức hấp dẫn lẫn nhau thì cậu cũng yêu.

Vậy đây có thể coi là một lý do phải không?

Còn gì nữa?

À, còn có một sự thật là gia đình cậu đã thua trong cuộc chiến tranh giành quyền lực, mối liên hệ trực tiếp nhất giữa cậu và Thẩm Dữ Quan cũng sụp đổ vì thất bại chính trị này.

Không ai có thể ngăn cản Thẩm Dữ Quan đưa cho cậu bản thỏa thuận ly hôn.

Cậu thường bị mắng vì ngu dốt, nhưng cậu muốn để lại cảm giác hài hoà trong ấn tượng cuối cùng của Thẩm Dữ Quan.

À, thực ra còn có một nguyên nhân khác, nhưng sâu thẳm trong lòng, Tống Khanh thực sự không muốn nhớ tới.

Vì thế cậu đã chủ động đệ đơn ly hôn.

Cậu nhếch môi, giọng khàn đi vì căng thẳng quá mức, nhẹ nhàng thì thầm: “Gia đình em không còn hữu ích với anh nữa, tiên sinh. Vì vậy việc kết thúc cuộc hôn nhân này càng sớm càng tốt là điều tốt cho mọi người, nhưng gia đình em sẽ không đồng ý việc em ly hôn với tiên sinh..."

Hiện giờ có thể nói Thẩm Dữ Quan nắm trong tay Sương thành, nói trắng là nắm một nửa quyền lực cao nhất. Làm sao Tống gia, vốn đã mất đi quyền lực, sắp như một con ve sầu khô héo sau mùa thu lại có thể buông tay Thẩm Dữ Quan, một phật tổ sống này chứ.

Thẩm Dữ Quan nở nụ cười thích hợp nhất nói: "Cậu cho rằng hiện tại người nhà cậu còn có thể khống chế được tôi sao?”

Khí tức địa vị cao của anh, cho dù anh lười biếng cũng sẽ từ trong khe hở nhỏ tràn ra. Rõ ràng anh đang mỉm cười, nhưng Tống Khanh có thể trực giác cảm nhận được sự giễu cợt trong nụ cười của anh.

Cậu lập tức lắc đầu phủ nhận: "Không... cho nên nếu anh chủ động đề nghị ly hôn, gia đình sẽ không làm gây phiền cho em nữa."

"Mặc dù em có thể giải quyết được, nhưng ít nhiều làm như kia sẽ tránh lãng phí thời gian của anh hơn."

Cậu không muốn hèn hạ cầu xin Thẩm Dữ Quan ly hôn với mình. Cuộc hôn nhân này chỉ trên danh nghĩa mà thôi, cậu đã xấu xí rồi, nên cậu muốn có một cái kết đẹp đẽ và trong sáng.

Nghe được lời nói của cậu, Thẩm Dữ Quan hiếm hoi liếc nhìn người vợ trên danh nghĩa của mình.

Tống Khanh không xấu, nhưng vẻ ngoài xinh đẹp lại có chút nhạt nhẽo khiến người ta sau khi nhìn thấy cậu liền quên mất, cũng không có gì đáng nhớ về cậu.

Thứ duy nhất có thể nhìn thấy là đôi mắt của cậu, dường như lúc nào cũng tràn ngập một dòng nước trong vắt, sạch sẽ và dịu dàng mà không có chút hung hãn nào.

Anh nói với vẻ khen ngợi: “Tống Khanh, cậu đã hiểu chuyện hơn rồi đấy.”

Đối với Tống Khanh, lời khen này giống như một cái tát trí mạng khiến Tống Khanh xấu hổ không chịu nổi.

Thẩm Dữ Quan nói trước kia cậu khá là ngu dốt, quả thực lúc bắt đầu cuộc hôn nhân này, Tống Khanh cũng là thiếu gia nhà họ Tống, từ nhỏ đã được cưng chiều, ăn no nên Thẩm Dữ Quan không thể coi thường cậu. Khi anh không nhìn cậu một cách nghiêm túc, cậu còn dám mắng Thẩm Dữ Quan, bảo anh nhìn cho rõ. Cậu là Tống Khanh được Thẩm Dữ Quan cưới hỏi đàng hoàng về.

Cậu thậm chí còn dám chạy đến trước mặt người yêu nhỏ của Thẩm Dữ Quan và kiêu ngạo bảo cậu ta tránh xa Thẩm Dữ Quan.

Mười tám tuổi, cậu dám làm liều, dựa dẫm vào Tống gia, nhưng ở tuổi hai mươi sáu, cậu đã có thể cúi đầu, đã có thể chấp nhận sự thật.

Tống Khanh cố gắng mỉm cười và đáp lại lời khen ngợi này, cậu nói nhanh với giọng run rẩy: "Em sẽ phẫu thuật xoá đánh dấu càng sớm càng tốt."

Năm năm trước, omega và alpha không thể ly hôn. Khi alpha đánh dấu omega, bất kể lý do hay hoàn cảnh nào, cả hai đều bị ràng buộc bởi pheromone, không thể phá vỡ và chỉ có thể cùng nhau bước đi trong hôn nhân, nên mọi người vô cùng theo đuổi người có khả năng năng tương thích với mình.

Ai lại không muốn ở bên người phù hợp nhất với mình và cùng nhau trải qua quãng đời còn lại chứ?

Cho đến khi công nghệ ngày càng tiên tiến hơn theo thời gian và omega ngày càng không thể chịu đựng được xiềng xích cưỡng bức này thì phẫu thuật xóa bỏ đánh dấu đã xuất hiện.

Nhưng loại phẫu thuật này sẽ khiến omega hao tổn rất nhiều, chẳng hạn như không thể đánh dấu trong một năm, rối loạn pheromone và các di chứng khác.

Điều này khiến rất nhiều omega phải chịu đựng chứng rối loạn pheromone, nó giống như đang đi trên mũi dao, vô cùng đau đớn. Tuy nhiên, chỉ sau khi trải qua cuộc phẫu thuật xóa bỏ đánh dấu thì bản thỏa thuận ly hôn mới chính thức được đệ trình với alpha.

Nó cũng khiến một bộ phận khác của các omega bị đàn áp đổ về phía họ chịu rất nhiều tổn hại.

“Đã ấn định thời gian cho cuộc phẫu thuật chưa?” Thẩm Dữ Quan cảm thấy với tư cách là chồng của Tống Khanh lần cuối cùng, anh nên cùng cậu đến bệnh viện để phẫu thuật.

Phải tính hết những nghĩa vụ mà người chồng chưa hoàn thành trong 8 năm qua.

Tống Khanh nhẹ nhàng hỏi: "Tiên sinh, anh muốn... đi cùng em sao?"

Thẩm Dữ Quan hỏi ngược lại: “Không được à?”

Cậu thực sự không muốn Thẩm Dữ Quan đi cùng. Đối với cậu mà nói, cuộc phẫu thuật này chẳng khác nào cắt bỏ xương cốt và trái tim của cậu, nhưng cậu lại muốn loại bỏ anh ra khỏi cuộc đời mình. Trạng thái xấu hổ lúc đó của cậu, cậu ước gì Thẩm Dữ Quan có thể nhìn thấy cậu trong bộ dạng khốn khổ.

Mặc dù Thẩm Dữ Quan chán ghét nhìn bộ dạng khốn khổ của cậu.

Cậu vẫn ngoan ngoãn nói: “Ngày 27 tháng sau, tiên sinh, nếu anh rảnh, anh cứ đến."

“Ừm.” Thẩm Dữ Quan cầm tờ giấy ly hôn đã bị bỏ quên trên bàn từ lâu lên, nguệch ngoạc nhìn qua: “Về việc phân chia tài sản sau khi kết hôn, trong đó không viết sao?”

“Em sẽ nhờ luật sư soạn một bản mới đưa cho anh.” Cậu ném bản thỏa thuận ly hôn vào thùng rác.

Thẩm Dữ Quan là một người rộng lượng, dù là với người yêu hay với người vợ sắp ly hôn, anh tin rằng nhất định sẽ cho cậu một khối tài sản đáng kể.

Nhưng...

"Không cần đâu, tiên sinh." Tống Khanh nhẹ nhàng từ chối.

"Những khoản đầu tư mà em tự mình thực hiện trong nhiều năm qua là đủ cho phần đời còn lại của em rồi."

Nụ cười lịch sự và xa cách của Thẩm Dữ Quan dần dần tắt đi, anh nhắc nhở với một chút không vui: “Tôi không muốn thay đổi quyết định của mình.”

“Được rồi." Tống Khanh biết cuộc trò chuyện của mình với Thẩm Dữ Quan đã kết thúc ở đây. Cậu đứng dậy, chỉnh lại chiếc ghế hơi cong, thấy đã đến giờ ăn tối và hỏi với vẻ quan tâm theo thói quen: "Tiên sinh, anh có muốn ở lại ăn tối không?"

Đề cử và theo dõi truyện nha mọi người:3