Chương 2: Đừng nói với ông nội chuyện chúng ta ly hôn

Dịch: Anh Nguyễn

Thẩm Dữ Quan hiếm khi ở lại biệt thự này, ngoại trừ trong thời gian phát tình. Có lẽ là do cậu ở đó, hoặc có lẽ do nó ở quá xa công ty. Cậu cũng phải đợi đến mấy ngày mới chờ được Thẩm Dữ Quan đến đây.

Về việc ăn cùng bàn với Thẩm Dữ Quan thì hiếm lắm, nên cậu không ngờ Thẩm Dữ Quan sẽ ở lại.

Nhưng ngay lúc cậu chuẩn bị đóng cửa lại, Thẩm Ngọc lại đáp lại một tiếng "xin chào" thần thánh này, khiến Tống Khanh tự hỏi liệu mình có phải ảo giác không, nghe nhầm hay không.

Thôi, cứ cho là chồng cậu muốn ở lại, Tống Khanh cũng không nghĩ có gì quá khúc mắc.

Kể từ sau sự việc đó, Tống Khanh không thích sống chung một mái nhà với người khác nên trong căn biệt thự khổng lồ này không còn ai khác ngoài dì giúp việc thường xuyên đến dọn dẹp.

Cậu đi xuống lầu, đi vào bếp, dùng động tác khéo léo mở tủ lạnh ra, có đủ loại nguyên liệu, cậu thỉnh thoảng sẽ nhờ dì mua ít thức ăn bỏ vào trong.

Chồng cậu thích đồ ngọt nên hãy làm món thịt lợn kho. Cậu lấy thịt ba chỉ tươi từ tủ lạnh ra.

Tống Khanh bắt đầu dùng dao cắt thịt một cách thuần thục, chuẩn bị gia vị. Toàn bộ động tác uyển chuyển đến mức nếu bất kỳ ai trong nhà họ Tống nhìn thấy cũng sẽ phải khϊếp sợ.

Ai mà chả biết thiếu gia nhà họ Tống khó chiều, khó dạy, ai mà ngờ lại có ngày cậu đích thân vào bếp chứ?

Nhưng thời gian dài đã dạy cậu cách tìm việc để làm giúp thoát khỏi sự cô đơn và nấu ăn là cách sử dụng thời gian tốt nhất.

Cậu đang nấu ăn nửa chừng thì điện thoại di động đặt cạnh cậu reo lên. Nhạc chuông là một đoạn piano dài, giai điệu yêu thích của cậu.

Cậu lau nước trên tay và xem ghi chú trước khi nhấc điện thoại. Chắc chắn, ngay lúc cậu trả lời cuộc gọi, giọng nói ầm ĩ của người phụ nữ trong điện thoại.

"Tống Thanh, mày điên rồi sao? Mày lại muốn ly hôn Thẩm Dữ Quan?"

Giọng nói của người phụ nữ vốn dĩ cao quý và ngọt ngào, nhưng bây giờ vì quá kinh ngạc nên không còn cao quý hay ngọt ngào nữa mà chỉ còn hung dữ.

Tống Thanh đợi đến khi những lời lặp đi lặp lại ở bên kia ngừng lại, mới nhỏ giọng nói: “Đúng vậy, bản thỏa thuận ly hôn con đã đưa cho Thẩm Dữ Quan rồi.”

Trước mặt người ngoài, cậu vẫn gọi Thẩm Dữ Quan bằng tên thật.

Người phụ nữ không chút nghi ngờ nói: “Bây giờ mày lập tức đi xin lỗi Thẩm Dữ Quan, lấy lại giấy ly hôn đi.”

Khi Tống Khanh gửi tin tức này cho gia đình, cậu biết họ sẽ không đồng ý, nhưng cậu không muốn lo lắng về điều đó nữa: “Thẩm Dữ Quan cũng đồng ý rồi.”

Tâm trạng của người phụ nữ dịu đi một chút, tựa hồ như đã nắm chắc phần thắng: "Vậy nếu tao không đồng ý thì sao? Chỉ cần không phẫu thuật thì căn bản không thể ly hôn!"

Tống Khanh dự đoán nữ nhân sẽ nói lời này, liền nói dối không hề thay đổi sắc mặt: “Con đã phẫu thuật xong rồi.”

Người phụ nữ trầm tư hồi lâu, chậm rãi nói: "Mày nhất định phải trả thù bọn tao như vậy sao?"

Trả thù? Cậu chỉ muốn kết thúc cuộc hôn nhân không danh phận này thôi.

“Mẹ.” Tống Khanh lễ phép gọi: “Con hy vọng mẹ có thể tôn trọng sự lựa chọn của con.”

Người phụ nữ này tựa hồ rất ghét Tống Khanh, vừa nghe được từ mẹ, lập tức tức giận, cực kỳ chán ghét nói: "Đừng gọi tao là mẹ, tao nghe rất ghê tởm."

Tống Khanh mệt mỏi thở dài, đổi xưng hô: "Tống phu nhân, việc ly hôn của tôi với Thẩm Dữ Quan là quyết định của tôi, không thể thay đổi được."

"Tống Khanh, mày đúng là một thằng khốn nạn. Mày đáng lẽ nên được con khốn hôi hám kia sinh ra mới phải." Người phụ nữ này chưa bao giờ nói những lời thô tục như vậy với người khác, nhưng bà rất thành thạo trong việc nói như vậy với Tống Khanh.

Ha, lần này bà chỉ gọi cậu là thằng khốn nạn, như vậy cũng tử tế hơn những lần trước rồi.

“Ha, Tống phu nhân, bà còn muốn nói gì nữa không?” Tống Khanh nhìn món thịt kho hơi bốc khói, tỏa ra mùi thịt ngọt nồng nặc, cậu có chút không muốn tiếp tục nói chuyện, “Nếu không thì tôi cúp máy, tôi còn bận nấu ăn.”

Người phụ nữ tức giận trước thái độ bướng bỉnh của Tống Khanh, nhưng lời nói như nắm đấm đánh vào bông mềm, cuối cùng chỉ có thể gay gắt nói: “Mày nên biết nếu mày ly hôn với Thẩm Dữ Quan thì cuộc sống sau này của mày sẽ tệ đến mức nào.”

Tiếng cúp điện thoại vang lên.

Lời đe doạ của người phụ nữ đối với Tống Khanh không khác gì gió thoảng qua tai hết.

Cậu khẽ kéo khóe miệng cứng ngắc của mình và thở dài một tiếng không nghe rõ.

“Còn điều gì có thể buồn hơn được chứ?”

Lúc Thẩm Dữ Quan bận rộn công việc, Tống Khanh cũng nấu nướng xong, thậm chí còn không có thời gian cởi tạp dề ra.

Thẩm Dữ Quan ngồi ở bàn ăn, nhìn bóng lưng Tống Khanh, có chút trầm tư. Vòng eo được dây tạp dề quấn quanh, gầy đến mức không thể giữ nổi.

Tống Khanh trong trí nhớ của anh không nên mỏng manh như vậy.

Lẽ ra cậu phải có lượng cơ bắp vừa phải và nhanh nhẹn như một con báo nhỏ chứ không phải người đàn ông đeo tạp dề toát ra vẻ bình yên và tĩnh lặng này.

Đúng là anh đã lâu không có nhìn kỹ Tống Khanh, nhưng có vấn đề gì chắc? Trong tương lai gần, người này sẽ vĩnh viễn biến mất khỏi cuộc đời anh, anh thực sự không nên lãng phí ánh mắt của mình.

Nghĩ nghĩ, anh thu hồi ánh mắt, quay người nhìn bàn ăn.

Thịt lợn kho được phủ vị ngọt đậm đà và hấp thụ sự quyến rũ của đường phèn, được rưới nước đường nâu. Cá cà chua như quả sóc được chiên giòn bên ngoài và mềm bên trong. Dầu và có mùi thơm thoang thoảng đặc trưng của rau. Cuối cùng là nước súp ngọt ngào. Hoa quế thơm nổi trên bề mặt nước súp, đặc như rượu và những chiếc bánh bao nếp tròn chìm trong đó đặc biệt ngon mắt.

Ba món một canh nói thì đơn giản nhưng người nấu lại có tay nghề nấu nướng rất cao, có thể nói là đầy màu sắc, hương vị.

Anh không ngờ Tống khanh lại có tài nấu nướng tốt như vậy: “Cậu từng học nấu ăn à?”

Tống Khanh rửa tay xong, ngồi ở chỗ xa nhất so với Thần Dữ Quan, cậu dùng đũa gắp một miếng rau diếp, chậm rãi nhai sau khi đặt đũa xuống, đáp: “Em học từ mấy video trên mạng thôi.”

Cậu thận trọng hỏi: "Tiên sinh, anh có muốn uống rượu không?"

Cậu nhớ Thẩm Dữ Quan rất thích uống rượu nên đã chuẩn bị rất nhiều rượu ngon trong biệt thự, nhưng Thẩm Dữ Quan chưa từng cùng cậu dùng bữa ở đây nên rượu không có cơ hội được khui ra.

Thẩm Dữ Quan từ chối: “Tôi còn phải lái xe.”

Đúng vậy, bây giờ không phải thời kỳ phát tình, Thẩm Dữ Quan sẽ không ở lại đây.

Tống Khanh gật đầu, bắt đầu lặng lẽ ăn. Hôm nay cậu khá hài lòng với tài nấu nướng của mình, dù không thích đồ ngọt nhưng thậm chí cậu còn gắp mấy miếng thịt lợn kho.

Cậu lợi dụng Thẩm Dữ Quan không để ý, lặng lẽ ngước mắt nhìn anh. Trên mặt Thẩm Dữ Quan không có nhiều biểu cảm, chỉ có nụ cười thường lệ thường trực trên môi, nụ cười này có vẻ giả tạo, nhưng hôm nay lại có nét thực tế hiếm thấy.

Có vẻ như Thẩm Dữ Quan cũng hài lòng với tài nấu nướng của cậu.

"Ngày kia là sinh nhật ông nội, tôi tới đón cậu." Có lẽ là Tống Khanh chưa quen, cũng có thể là bởi vì bữa ăn này làm Thẩm Dư Quan vui vẻ, anh nguyện ý tới đây đón Tống Khanh đến nhà chính của gia đình anh.

Trong gia đình Thẩm Dữ Quan không có nhiều thích Tống Khanh, nhưng ông nội lại là người đặc biệt thương Tống Khanh.

Một năm nọ, vào ngày sinh nhật của ông nội, Thẩm Dữ Quan không đưa Tống Khanh về, ông già tức giận cầm gậy đuổi Thẩm Dữ Quan khắp sân, hét lên: “Sao cháu trai ta không đến? Mày lại bắt nạt nó rồi à?”

"Mày dám bắt nạt một cháu dâu tốt như vậy thì mày cũng cứ chờ chết đi!”

"Sau này mày không cần tới, nhưng cháu dâu của ta nhất định phải tới!"

Mãi sau này cậu vô tình nghe được chị gái Thẩm Dữ Quan nhắc đến, Tống Khanh lúc đó cười lớn. Cậu thật sự không thể tưởng tượng được Thẩm Dữ Quan, người giống như người máy cười giả tạo, cách làm mọi thứ đều tao nhã lại bị ông nội cầm gậy đuổi đánh.

Cũng chính vì điều này mà Thẩm Dữ Quan không dám trở về nếu không có Tống Khanh.

Tống Thanh sửng sốt một chút, sau đó cậu mới vui mừng đáp lại: "Được, em cũng đã chuẩn bị quà cho ông nội."

Ông nội cũng là sự ấm áp duy nhất mà Tống Khanh nhận được trong Thẩm gia.

Ngoại trừ sinh nhật của Thẩm Dữ Quan ra, món quà sinh nhật của ông nội đối với cậu là quan trọng nhất.

Thẩm Dữ Quan biết Tống Khanh kính trọng yêu quý ông nội, quà sinh nhật năm nào cũng không giống nhau. Tống Khanh biết ông nội thích uống trà Đại Hồng Bảo của núi Linh Nghi. Là trà loại dịu nhất và thơm nhất, nên cậu tự mình đến ở núi Linh Nghi, sau khi ở lại một đêm, ngày hôm sau trước bình minh cậu đã đến núi trà hái trà buổi sang. Chính vì thế lần này anh cũng có chút tò mò: “Năm nay cậu tặng gì cho ông nội?”

Tống Thanh cúi đầu cười ngượng ngùng: “Em làm một cái gậy cho ông nội.”

Một chiếc gậy không phải là một thứ đơn giản. Nếu làm nó một cách nghiêm túc thì quá trình rất tẻ nhạt và quá trình này cũng phải mất nửa tháng mới làm được một chiếc nạng như vậy.

Thẩm Ngọc Quan nhấp một ngụm canh, chân thành nói: “Nhiều khi cậu nhìn còn giống cháu ruột của ông nội hơn tôi đấy.”

Tống Thanh không nói gì nữa, từ nay trở đi, ông nội sẽ dùng gậy đó để đánh Thẩm Dữ Quan, nghĩ đến cũng thấy vui rồi.

Tống Thanh đương nhiên không dám bày tỏ tâm tư, cậu nghĩ đến khuôn mặt hiền lành của ông nội, nghiêm túc nói: “Ông nội đối xử với em rất tốt.”

Thẩm Dữ Quan cười không chút ác ý: “Đúng vậy.”

Anh lại cảnh cáo,:“Việc ly hôn đừng nói trước với ông nội.”

Lão gia tử quý Tống Khanh, khi biết chuyện ly hôn có lẽ sẽ rất tức giận, dù sao Tống Khanh một năm cũng chỉ về nhà họ hai ba lần, cho nên trước tiên sẽ giấu kín, dần dần mở đường cho ông nội biết.

"Được rồi, tiên sinh.”

Đề cử và theo dõi truyện nha mọi người :3