Chương 4: Đến quán bar

Dịch: Anh Nguyễn

Lý Du hẹn cậu gặp nhau ở chỗ cũ, đó là một quán bar rất gần căn hộ nơi Thẩm Dữ Quan ở.

Cậu phát hiện ra quán bar này vì Tống Khanh đã đi theo dõi Thẩm Dữ Quan khi còn trẻ, cậu vô tình phát hiện ra nơi này chính là nơi Thẩm Dữ Quan hay lui tới.

Tuy nhiên, cậu chưa bao giờ chạm trán với Thẩm Dữ Quan dù chỉ một lần nhưng nó đã trở thành nơi để cậu và Lý Du hẹn gặp nhau.

Nhưng sau khi kết hôn, Tống Khanh càng ngày càng ít đi, cho đến ba năm trước, đó là lần cuối cậu đi bar. Thẩm Dữ Quan nói cậu đã là Thẩm phu nhân, nhà cao cửa rộng rồi còn lui tới mấy nơi như quán bar chọc người. Anh bảo cậu phải giữ hình tượng, tránh để đối thủ của anh bắt được nhược điểm.

Tống Khanh không còn kiêu ngạo như thuở ban đầu, ngoan ngoãn như vũng nước tĩnh lặng, Thẩm Dữ Quan nói gì cũng làm.

Bây giờ đang là đầu hè, thời tiết đã nóng đến mức khiến người ta toát mồ hôi. May mắn thay, trời đã về đêm, gió mát thổi bay đi cái nóng ban ngày. Cậu thay một bộ quần áo thường ngày, đồ trắng khiến cậu trông trẻ ra vài tuổi.

Cậu không thể lái xe nên đi bộ đến ven đường, gọi taxi và báo địa chỉ. Khi xuống xe, trời mưa càng to nên cậu vội vàng cởϊ áσ khoác ra che lên đầu.

May mắn thay, khu vực trả khách lại gần quán bar, cách đó không quá 50 mét nên cậu đến trước cửa quán ngay.

Cậu rũ bỏ những hạt mưa trên áo khoác, đối mặt với một người đàn ông mặc đồ đen mạnh mẽ. Hình như không nhìn thấy cậu, một người còn sóng và cao lớn nên hắn va vào cậu. Cậu không thể tránh được nên bị loạng choạng, lùi lại ba hoặc bốn bước trước khi lại va vào tay của người khác, khiến người đó kêu lên.

Cậu khỏe mạnh như trâu, bị va phải, vai bị đau, cậu mặc kệ cơn đau, nhanh chóng rút ra tránh tay của người đàn ông, liên tục xin lỗi: “Xin lỗi, tôi có làm cô bị thương không?”

"Không sao đâu, đó không phải lỗi của cậu."

Tống Khanh nhìn qua thì thấy cô là một omega xinh đẹp. Cô có một miếng dán ức chế pheromone trên cổ và mái tóc vàng nhạt xõa xuống như thác nước gần cậu đến mức cậu có thể mơ hồ ngửi thấy mùi hương của cô. Lạ mà quen, đó là mùi hoa cam vì quá nồng nên ít người xức nước hoa có mùi hương này nữa.

Omega tựa hồ rất vội vàng, vội vàng đi ngang qua Tống Khanh.

"Đang nhìn cái gì?" Lý Du đỗ xe đi tới, nhìn thấy Tống Khanh đang nhìn chằm chằm một omega đang chạy vội.

“Không." Tống Khanh ấn vào vai bị va hai lần, khi cậu ngẩng đầu lên nhìn xung quanh tìm thủ phạm, lại không có ai ở đó.

"Đi thôi." Lý Du khoác cánh tay của Tống Khanh và kéo vào quán bar.

Quán bar đi theo con đường cao cấp nên phải đo nhiệt độ cơ thể và kiểm tra máy ức chế, tuân theo nội quy thật lãng phí thời gian, làm như vậy có vẻ nhân đạo hơn nhỉ? Quầy tiếp tân bên cạnh hỗ trợ thanh toán nhận dạng khuôn mặt và họ vẫn phải Kiểm tra ID.

"Có lẽ là do đặc biệt đây mà." Tống Khanh cười trêu chọc, quán bar ánh đèn nhấp nháy, âm thanh chói tai, hai người đều đã lâu không có tới đây. Nó hơi không phù hợp với cậu nên cậu nhanh chóng gọi nước, chạy đến góc và nhìn những người đang nhảy múa điên cuồng.

Lý Du không thể ngồi yên nên cởϊ áσ khoác và bước lên sàn nhảy. Chiếc váy lấp lánh màu bạc ôm lấy thân hình cong vυ"t của cô, với những làn sóng lớn màu hạt dẻ và đôi môi đỏ mọng gợi cảm. Khi cô bước vào địa điểm, ánh mắt của nhiều người đều dán chặt vào Lý Du.

Tống Khanh nhấp một ngụm rượu, dư vị rượu đốt cổ họng thật ngọt ngào, cậu không khỏi thở dài. Sau mười năm, Lý Du vẫn là mỹ nhân nóng bỏng như vậy.

“Sức hút của tao vẫn như trước, đáng tiếc đã rơi vào tay tên khốn Tống Tẫn kia.” Lý Dư trở lại, cầm trên tay ly rượu do người không quen mời.

“Lại cãi nhau với anh trai tao à?” Tống Khanh hỏi, nhìn vẻ tức giận trên mặt Lý Du.

"Cái quái gì vậy, anh ta có xứng chắc?" Lý du khinh thường nói tiếp, "Đừng nhắc đến anh ta nữa, đồ chết tiệt."

"Được, được." Tống Khanh biết tính tình của Lý Du, không muốn cùng cô gây thêm rắc rối.

Tống Khanh và Lý Du đã kết hôn được mười năm. Ba năm mới yên ổn, 5 năm vừa ly hôn, chuyện Tống gia rớt đài, cả hai người đều không ngạc nhiên.

Lý Du nhấp một ngụm rượu, hỏi vấn đề mà cô quan tâm nhất: "Sau khi ly hôn định làm gì?"

"Tao còn chưa quyết định, Tống gia cũng không thể quay về, tao chắc sẽ đến thành phố khác. Tao ở Sương thành hơn 20 năm, tao cũng chán ngấy mùa đông quá dài ở Sương thành rồi." Nó quá lạnh, Tống Khanh không thích, cậu muốn chuyển đến một nơi bốn mùa đều là mùa xuân.

“Sợ lão phu nhân sẽ không buông tha mày thôi.” Lý Du lo lắng nói: "Hắn đúng là tên cặn bã, vô dụng, nhưng mày cũng mang danh nghĩa là vợ của hắn, ít nhất sẽ không có người dám động vào mày."

“Tao ly hôn với Thẩm Dữ Quan, thực sự chặt đứt đường lui của không ít người."

Tống Khanh trong lòng biết mình lười quan tâm, nên cười nói: "Cho nên khi đến lúc đó, chắc phải xin chị dâu chừa cho tao một lối thoát rồi."

"Tao sẽ để lại cho mày một con đường đến địa ngục." Lý Du trợn mắt.

“Chị dâu đi theo con đường nào, tao cũng sẽ đi theo.”

“Lại gọi tao là chị dâu, tao sẽ đập mày."

"Được, chị dâu."

Lý Du giơ tay định táng Tống Khanh, nhưng tay cô trượt xuống và rơi vào vòng tay của Tống Khanh. Lòng bàn tay của Lý Du đặt trên ngực Tống Khanh.

"Tống Khanh?"

Trong quán bar âm thanh hỗn loạn, nhưng tiếng gọi này lại rõ ràng như một chiếc đinh đâm thẳng vào tim Tống Khanh, khiến cậu lập tức tỉnh lại 3 phần sau cơn say.

Cậu liếc nhìn xung quanh, Thẩm Dữ Quan vẫn đang mặc bộ quần áo đó, mái tóc được tạo kiểu bằng keo xịt tóc xõa xuống, ánh sáng chiếu vào khuôn mặt anh tuấn một chút, xung quanh tối nên nhìn không được rõ lắm.

Anh khẽ nhướng mày, nhìn cậu với nụ cười nửa miệng: "Cậu đang làm gì vậy?”

Lý Du nhận thấy vẻ mặt của Tống Khanh có gì đó không ổn, lập tức đứng dậy theo ánh mắt của cậu, cũng nhìn thấy Thẩm Dữ Quan.

Cô thực sự đã không xem cuốn niên giám khi ra ngoài hôm nay mà.

Tống Khanh quay đầu lại, giải thích với Thẩm Dữ Quan: “Lý Du, chị dâu của tôi.”

"Đúng vậy, chết tiệt... Thẩm tiên sinh, đừng hiểu lầm, tôi là chị dâu của cậu ấy."

Ngoài việc thỉnh thoảng nhìn thấy Thẩm Dữ Quan trên TV, Lý Du chỉ gặp anh một lần khi Tống Khanh kết hôn.

Thẩm Dưz Quan nở nụ cười thường lệ, lễ phép nói: “Xin chào chị dâu.”

Anh giơ tay nhìn đồng hồ: "Cũng muộn rồi, tôi đưa Tống Khanh về nhà có được không?"

Thẩm Dữ Quan mỉm cười, nhưng ánh mắt của anh lại không mấy thân thiện, cảm giác như anh muốn xé xác cô ra vậy. Lý Du không phục nhìn lại: “Muộn rồi à? Tôi nghĩ còn khá sớm ấy chứ.”

Tống Khanh vừa nhìn thấy tư thế của Lý Du, liền biết tinh thần cạnh tranh của người phụ nữ này lại trỗi dậy, vội vàng bước tới ôm cô: “Lần sau gặp lại, tao cũng hơi mệt rồi.”

Lý Du bĩu môi: "Được rồi, tên khốn nạn coi trọng tìиɧ ɖu͙© hơn bạn bè."

"Mày cũng nên về sớm đi, nhớ nhắn tin cho tao khi về đến nhà." Tống Khanh nói trước khi rời đi.

Thẩm Dữ Quan không đợi cậu, xoay người rời đi trước. Cậu cầm áo khoác đuổi theo.

Dọc đường không thấy ai, Thẩm Dữ Quan lặng lẽ dựa vào tường, cầm điếu thuốc trên tay nhả khói, trông thật đẹp mắt.

Đề cử và theo dõi truyện nha mọi người:3